Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 136: Thiên Diệp Cùng Tô Vinh




Nghe thấy động tĩnh, Lâm Phi Vũ mặc đồ ngủ bước ra, nhìn thấy Lâm Phi Vũ, Mạc Phi nhất thời có chút mất tự nhiên.
Lâm Phi Vũ có chút tò mò nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi, Thiên Diệp công tử này rốt cuộc la ai vậy? Hắn có vẻ không đơn giản a!”
“Hắn tự nhiên không đơn giản, hắn xinh đẹp như vậy, sức quyến rũ lớn như vậy, sao có thể đơn giản chứ?” Mạc Phi thực hiển nhiên nói.
“Hắn cùng ngươi rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”
“Quan hệ gì? Bằng hữu đi.” Mạc Phi suy nghĩ một chút nói.
“Bằng hữu? Không chỉ vậy đi, nếu là bằng hữu bình thường sao ngươi lại cho hắn tới ở phủ tam hoàng tử. Bằng hữu bình thường mà ngươi lại đối tốt với hắn như vậy à?” Lâm Phi Vũ phản bác.
Mạc Phi nhíu mày, trong lòng có chút bất mãn, nhanh chóng đè ép cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười sáng lạn nói với Lâm Phi Vũ: “Quả thực không phải bình thường, ngươi cùng tam hoàng tử là quan hệ gì ta cùng hắn chính là quan hệ ấy, ngươi hiểu đi?”
Lâm Phi Vũ: “…”
Mạc Phi nhún vai: “Khuya lắm rồi, Lâm thiếu cũng nên ngủ sớm đi, ta đi ngủ trước đây.”
Nhìn theo bóng dáng Mạc Phi, Lâm Phi Vũ có chút đăm chiêu.

Tô Vinh đang mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên nghe thấy một trận tiếng đập cửa dồn dập, Tô Vinh đau đầu buồn bực đi ra mở cửa.
Một mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại mặc áo ngủ phong tình vạn chủng đứng ở ngoài cửa, mỹ nhân như hoa như ngọc quả nhiên là cảnh đẹp ý vui, vấn đề là hiện giờ Tô Vinh rất mệt, thật sự không có tâm tình thưởng thức.
Tô Vinh nhìn Thiên Diệp, gãi gãi đầu cố xốc lại tinh thần hỏi: “Thiên Diệp công tử, có việc gì sao?”
Thiên Diệp hờn dỗi vò vò tay áo: “Cũng không phải việc lớn gì, chỉ là ta ngủ không được.”
Tô Vinh hít sâu một hơi: “Ngươi ngủ không được thì tới tìm ta làm gì?”
“Ta nghĩ nếu có người kể chuyện xưa cho ta nghe thì có thể ta sẽ ngủ được.” Thiên Diệp có chút xấu hổ nhút nhát nói.
Tô Vinh liếc mắt xem thường, nhịn không được nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần người kể chuyện mới ngủ được, có cần hát ru luôn không?”
Thiên Diệp lập tức hưng phấn: “Nếu ngươi nguyện ý hát ru cho ta nghe thì đương nhiên là tốt rồi! Ta thích nhất là người ta hát cho ta nghe.”
Tô Vinh gãi đầu, tức giận nói: “Ta chỉ nói đùa thôi, ta không biết ca hát.”
Thiên Diệp thở dài, thực tiếc nuối nói: “Thực đáng tiếc, bất quá ngươi yên tâm, cho dù ngươi không biết hát ta cũng không ghét bỏ ngươi đâu, trái tim ta rất khoan dung, nếu Vinh Vinh không hát thì kể chuyện cho ta nghe đi.”
“Ta không kể!” Tô Vinh có chút cáu kỉnh nói.
Thiên Diệp nhíu mày, có chút ủy khuất: “Nếu ngươi không chịu kể thì ta đi tìm Trịnh Huyên vậy.”
Tô Vinh vội vàng túm lấy Thiên Diệp, bất đắc dĩ nói: “Ta kể cho ngươi nghe.”
Tô Vinh thầm nghĩ, nếu Thiên Diệp tới tìm Trịnh Huyên, với tính tình Trịnh Huyên thì khẳng định sẽ trực tiếp xông lên làm thịt Thiên Diệp, vậy thì đêm nay ai cũng đừng mong ngủ được.
“Thật à?” Thiên Diệp cảm động nhìn Tô Vinh hỏi.
Tô Vinh gật gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên là thật.”
Thiên Diệp kích động chạy vào phòng Tô Vinh, nằm lên giường Tô Vinh, sau đó dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Kể đi.”
Nhìn người nằm trên giường, Tô Vinh nhịn không được nghiến răng.
Hít sâu một hơi, Tô Vinh thầm nghĩ, Thiên Diệp này rốt cuộc muốn làm gì, giành phòng của tam hoàng tử cùng tam hoàng tử phi xong lại không chịu ngủ, đúng là thiếu đánh mà.
Tô Vinh có chút mệt mỏi hỏi: “Ngươi muốn nghe chuyện gì?”
Thiên Diệp hào phóng nói: “Tùy tiện đi, ta không kén chọn, dễ hầu hạ lắm.”
Tô Vinh có lệ nói: “Vậy ta kể chuyện công chúa anh đào và bảy chú lùn.”
Thiên Diệp bất mãn: “Ta không phải con nít.”
“Vậy ta kể trai cò tranh nhau ngư ông được lợi.”
“Thực cũ kĩ.”
“Ta kể nông phu cùng con rắn?”
“Ta mới không ngốc như nông phu, với lại ta sợ rắn.”
“Ngươi nói tùy tiện truyện gì cũng được mà?” Tô Vinh cáu kỉnh nói.
“Nhưng cũng không thể tùy tiện tới vậy a.” Thiên Diệp đúng lý hợp tình nói.
“Ngươi rốt cuộc muốn nghe cái gì?” Tô Vinh hỏi.
Thiên Diệp thần thần bí bí nói: “Ta muốn nghe… mấy vụ xì căng đan của tam hoàng tử, như vậy mới biết người biết ta bách chiến bách thắng a!”
Tô Vinh hít sâu một hơi, chậm rãi thở hắt ra, cố gắng bình phục tâm tình kích độgn của mình, sau đó hung ác phun ra ba chữ: “Ta không biết.”
Thiên Diệp nhíu mày: “Không biết, sao ngươi lại không biết chứ? Không thì để ta gợi ý cho ngươi, ta từ nhỏ đã đa tài, tâm tư cũng nhiều, không có chuyện ác nào là không làm.”
“Từng có người nhìn ta không vừa mắt mắng ta là ẻo lả, ta liền giả làm bạn gái hắn đưa thức uống tới, sau đó lén bỏ thuốc xổ trong nước, để hắn thượng thổ hạ tả.”
“Lúc còn bé kế mẫu đối với ta không tốt, ta liền lén phun nước miếng vào thức ăn của nàng, sau đó ta phát hiện đệ đệ ta cũng thường xuyên làm vậy, không biết nước miếng đụng nước miếng có phản ứng nhau hay không?”
“Kế mẫu của ta có một con mèo, nó cào rách đồ của ta, ta liền lén bắt nó làm thịt ăn luôn, sau đó ta nói với những người khác, phẩm hạnh con mèo kia không tốt, vong ân phụ nghĩa, chịu không nổi hấp dẫn đã theo con mèo khác trốn nhà đi.”
“.. …”
Ngày hôm sau.
“Lâu Vũ, ngươi có thấy Thiên Diệp không? Trong phòng không có ai cả.” Mạc Phi có chút hoang mang nói.
Lâu Vũ có chút đắc ý cười cười: “Nói không chừng hắn thức thời nên tự mình rời đi rồi.”
Mạc Phi vuốt cằm: “Không có khả năng a! Hắn không phải người như vậy.”
‘Ầm’ Tô Vinh mở cửa phòng, sắc mặt đau khổ vọt ra ngoài, đi theo phía sau là Thiên Diệp thong dong nhàn nhã.
Thấy một màn này, sắc mặt Lâu Vũ, Trịnh Huyên, Mạc Nhất, Lâm Phi Vũ, mỗi người một vẻ.
“Ăn sáng à? Thực vừa vặn a, dậy sớm không bằng dậy đúng lúc, vừa thức giấc đã có cơm ăn, ai nha, mệnh ta thực tốt quá a.” Thiên Diệp sung sướng nói.
Mạc Phi nhìn Tô Vinh, có chút tò mò hỏi: “Tô Vinh, hôm qua Thiên Diệp ngủ trong phòng ngươi à?”
Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy! Hôm qua muộn quá nên ngủ quên mất.”
Mạc Phi trừng to mắt: “Chẳng lẽ hai ngươi làm chuyện nối dõi tông đường?”
Mặt Tô Vinh đỏ bừng: “Không phải không phải, không có chuyện đó, chúng ta không làm gì cả, chỉ nằm cạnh nhau thôi.”
Lâu Vũ nhìn Tô Vinh, khuyến khích nói: “Tô Vinh, đừng khẩn trương như vậy, cho dù các ngươi thật sự có làm cũng không sao mà.”
Tô Vinh: “…”
Trịnh Huyên nhìn Tô Vinh, cân nhắc nói: “Tô Vinh, kỳ thực hắn cũng không tồi, ngươi cùng hắn ghép thành đôi cũng không tệ.”
Trịnh Huyên thầm nghĩ, Tô Vinh là tình địch của mình, Thiên Diệp cũng có thể xem là tình địch của mình, hai tình địch thành đôi thì mình sẽ bớt đi hai tình địch, tuyệt đối là chuyện tốt.
Thiên Diệp tán thưởng liếc nhìn Trịnh Huyên: “Hiếm khi thấy ngươi có mắt nhìn như vậy a!”
Trịnh Huyên cười cười không đáp, vẻ mặt Tô Vinh cứ hệt như muốn ăn thịt Trịnh Huyên tới nơi.
“Mau ăn sáng đi.” Mạc Nhất nhàn nhạt nói.
Lâm Phi Vũ nhìn Thiên Diệp, trong lòng lại tăng thêm vài phần nghi hoặc.
Sau khi tỉnh táo lại khỏi cơn phẫn nộ, Lâu Vũ bắt đầu nghi hoặc về mối quan hệ của Mạc Phi cùng Thiên Diệp, tuy Mạc Phi rất bao che Thiên Diệp nhưng khẳng định không phải yêu thích, dù sao làm gì có ai nhìn người mình thích ngủ chung giường với người khác mà thờ ơ như vậy.
Mạc Phi nhìn Thiên Diệp hỏi: “Thiên Diệp công tử, gần nhất ngươi đang bận làm gì?”
Thiên Diệp lười nhác nói: “Bận quay phim a! Tam hoàng tử phi có muốn làm khách mời không? Ta có thể bảo đạo diễn an bài một cảnh hôn diễn, với lại nói ra thì vì bộ phim này, ta phải dâng hiến nụ hôn đầu tiên đã gìn giữ suốt mười mấy năm của ta a, nếu hiến cho tam hoàng tử phi thì ta sẽ không cảm thấy tiếc nuối.”
Lâu Vũ hung tợn nhìn Thiên Diệp: “Ngươi mơ tưởng.”
Thiên Diệp liếc mắt xem thường, có chút bất mãn lầm bầm: “Keo kiệt.”
Thiên Diệp chuyển ánh mắt về phía Tô Vinh: “Vinh Vinh, ngươi có hứng thú làm khách mời không?”
Tô Vinh vội vàng lắc đầu: “Không có không có, ta không biết đóng phim.”
Thiên Diệp không đồng ý: “Không biết thì có thể học mà! Ta có thể dạy ngươi, nếu là ngươi thì ta nhất định sẽ kiên nhẫn dạy dỗ.”
Trịnh Huyên liền gật gù không ngừng: “Tô Vinh, ngươi vừa nhìn đã biết có thiên phú, nhất định sẽ học rất nhanh.”
“Quyết định như vậy, ngươi đi làm khách mời.” Lâu Vũ dứt khoát nói.
“Tô Vinh, Thiên Diệp chính là đại minh tinh, bị hắn hôn ngươi cũng không tính là ủy khuất a!” Trịnh Huyên khuyên nhủ.
Lâu Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy! Đó là cơ hội mà biết bao người cầu mà không được a!”
Tô Vinh: “…”
Tô Vinh hết biết nói gì nhìn Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên, thầm nghĩ, hai cái tên không lương tâm này chỉ biết dẫn đường cho kẻ ác.
Mạc Phi nghiêng đầu nhìn Thiên Diệp, suy tư nói: “Thiên Diệp, ngươi cứ lăn lộn trong giới này cũng không phải chuyện tốt a!”
Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy! Quay phim tốn rất nhiều tinh lực, chỉ vì trước đó kẹt quá nên bất đắc dĩ phải gia nhập giới giải trí, giờ muốn thoát thân lại không dễ.”
“Vì cái gì?” Mạc Phi hỏi.
Thiên Diệp có chút khó xử nói: “Phí hủy hợp đồng là mười tỷ.”
“Nhiều vậy à?” Trịnh Huyên có chút kinh ngạc.
Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy! Ai bảo giá trị của ta cao a, giá càng cao thì phí hủy hợp đồng cũng cao.”
Mạc Phi nhíu mày: “Để ta trả đi.”
Thiên Diệp cảm động nhìn Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, ngươi muốn chuộc thân cho ta à? Ngươi tình thâm nghĩa trọng với ta như vậy, về sau ta chính là người của ngươi, ta sẽ giao trái tim mình cho ngươi.”
“Phí kia để ta trả.” Lâu Vũ tức giận nói.
Thiên Diệp chớp mắt nhìn Lâu Vũ, sau đó dị thường nghiêm túc nói với Mạc Phi: “Mạc Phi, tam hoàng tử có tâm tư mờ ám với ta, ngươi nhất định phải coi chừng hắn a… nam nhân có tiền rất hay thay đổi. Tam hoàng tử, ngươi đừng tưởgn chút ơn huệ nhỏ nhoi đó có thể thu mua được a a!”
Lâu Vũ: “…”
Tô Vinh hít sâu một hơi, nhìn Thiên Diệp hỏi: “Ngươi không thể bớt nói được à?”
Thiên Diệp tròn mắt, hưng phấn đề nghị: “Vinh Vinh, ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói ít lại.”
Tô Vinh: “… ngươi muốn nói thì cứ nói đi.”
Thiên Diệp trừng mắt nhìn Tô Vinh: “Quỷ nghèo, cứ giả vờ đứng đắn thôi, ta biết ngươi rất muốn hôn ta, chỉ là ngượng ngùng thôi.”
Tô Vinh: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.