Lâu Vũ đứng bên cạnh, từ trên nhìn xuống đánh giá nam tử tóc tím.
Thiên Diệp mặt dày bình tĩnh nghịch tóc mình, nhìn Lâu Vũ hờn dỗi nói: “Tam
hoàng tử, ngươi nhìn ta như vậy có phải là yêu ta rồi không? Thật xin
lỗi, tuy ngươi lớn lên rất tuấn tú nhưng không phải loại hình ta thích.”
Lâu Vũ cười cười: “Ngươi yên tâm, đối với loại yêu quái như ngươi, ta không dám có hứng thú đâu.”
Thiên Diệp không để ý mỉm cười: “Quỷ nghèo! Tam hoàng tử có phải muốn dùng kế khích tướng để kích thích hứng thú của ta không? Bộ dáng này ta thấy
nhiều rồi, không tác dụng đâu.”
Lâu Vũ cười lạnh: “Khích tướng không tác dụng? Kia không biết đập ngươi một trận thì có tác dụng không nhỉ?”
Thiên Diệp nhíu mày, vô tội nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi biết nói đùa thật ấy.”
Lâu Vũ siết chặt nắm tay: “Ta không nói đùa.”
Thiên Diệp chớp chớp mắt: “Ngươi đừng có làm bậy a! Ta sẽ nói với tam hoàng
tử phi ngươi có tâm tư mờ ám, muốn cường bạo ta đấy.”
Lâu Vũ: “…”
Trịnh Huyên đầy oán khí ngồi ở đối diện Thiên Diệp, Thiên Diệp nhàn nhã tựa
vào sô pha, chuyển ánh mắt về phía Trịnh Huyên đang nhìn mình như hổ
rình mồi.
“Trịnh thiếu, ngươi nhìn ta như vậy làm chi? Làm người
ta thực xấu hổ a.” Thiên Diệp chống cằm, ủy khuất nhìn người đối diện
nói.
Trịnh Huyên mỉm cười hung ác: “Nếu ngươi thức thời thì mau rời đi đi, phủ tam hoàng tử không dư phòng cho ngươi đâu.”
Thiên Diệp nhíu mày, có chút đăm chiêu nói: “Không dư phòng? Không thể nào.”
Ánh mắt Trịnh Huyên có chút sắc bén: “Ta nói không dư chính là không dư.”
Thiên Diệp vuốt tóc, có chút phiền muộn nói: “Nếu không dư phòng thì Trịnh thiếu ngủ ở đâu a?”
Trịnh Huyên cười cười, có chút đắc ý nói: “Gian phòng khách cuối cùng đã bị ta chiếm rồi.”
“Là vậy sao? Kia bây giờ ta tới rồi, thiếu mất một phòng, chẳng phải ngươi
phải ngủ dưới đất sao?” Thiên Diệp thực đồng tình nhìn Trịnh Huyen.
Trong mắt Trịnh Huyên hiện lên một tia sát khí: “Ngươi muốn giành phòng của ta?”
Thiên Diệp mỉm cười ngọt ngào, khoát tay nói: “Sao có thể chứ? Ta sao lại
không biết lượng sức mà giành phòng với Trịnh thiếu chứ, ngài nghĩ nhiều quá rồi.”
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp hỏi: “Thiên Diệp, ngươi rốt cuộc muốn làm gì Mạc Phi?”
Thiên Diệp có chút ưu thương nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi không cần đề
phòng ta như vậy, kỳ thật ta vừa gặp tam hoàng tử phi đã thương, lần hai khuynh tình, lần ba điên đảo thần trí, lần bốn ta cảm thấy hắn chính là người ta phải bảo hộ cả đời này. Đáng tiếc ta gặp hắn hơi muộn một
chút, nếu gặp sớm hơn thì ta tin tưởng hết thảy đã khác, bất quá nếu tam hoàng tử cùng tam hoàng tử phi ly hôn thì cũng không tính là quá muộn.”
Theo mỗi câu nói của Thiên Diệp, sắc mặt tam hoàng tử lại càng âm trầm hơn.
“Ngươi muốn chết à?” Lâu Vũ rống lớn một tiếng, sau đó nhào qua muốn bóp bổ Thiên Diệp.
“Cứu mạng a! Giết người.” Thiên Diệp la ỏm tỏi.
Lâu Vũ nhào về phía Thiên Diệp, Thiên Diệp nhanh nhẹn né tránh, đồng thời còn túm lấy bình hoa ném vào người Lâu Vũ.
‘Kẻng’ một tiếng, bình hoa rớt xuống đất phát ra tiếng vang thật lớn.
Nghe thấy động tĩnh, Mạc Phi vừa đi ra xem thử thì thấy Lâu Vũ hùng hổ đuổi theo Thiên Diệp, dáng vẻ như muốn giết Thiên Diệp.
Mạc Phi chắn trước mặt Thiên Diệp: “Lâu Vũ, ngươi đừng nhắm vào hắn được không?”
Lâu Vũ đen mặt: “Là hắn tự tìm.”
Thiên Diệp nắm lấy tay Mạc Phi, nước mắt lưng tròng nói: “Tam hoàng tử phi,
ta không thể chết được, mạng của ta rất quý giá, ta còn phải nối dõi
tông đường cho nhà chúng ta nữa a! Việc nói dõi tông đường nhà chúng ta
chỉ có thể dựa vào ta thôi.”
Mạc Phi hít sâu một hơi nhìn Lâu Vũ, có chút bất đắc dĩ nói: “Lâu Vũ, nếu ngươi tổn thương một sợi tóc của
hắn, ta sẽ lập tức dẫn hắn rời khỏi nơi này.”
“Hắn quan trọng như vậy à?” Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Mạc Phi gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy!”
Lâu Vũ thở dài một hơi, mất hết can đảm nói: “Ta hiểu rồi.”
Mạc Phi liếc nhìn Lâu Vũ một cái, thở dài nói: “Ta tới phòng thí nghiệm.”
“Đi đi, đi đi, không cần lo lắng cho ta, giúp ta nghiên cứu xem có dược tề
nào làm ta càng suất hơn nữa không nha? Tuy ta đã rất tuấn tú rồi nhưng
biết đâu vẫn có thể xuất hơn nữa a.” Thiên Diệp lười nhác nói với Mạc
Phi.
Mạc Phi liếc nhìn Thiên Diệp một cái, không nói gì xoay người rời đi.
Mạc Nhất bưng bát cháo đi tới bên cạnh Thiên Diệp, đặt xuống trước mặt đối phương.
“Thiên Diệp công tử, đây là cháo của ngài.” Mạc Nhất nhìn Thiên Diệp nói.
Thiên Diệp mỉm cười tươi rói: “Làm phiền rồi! Sáo ngọc công tử thật tốt, lần
đầu tiên thấy ngươi trái tim ta đã nảy lên không ngừng, trực giác mách
bảo ngươi chính là bầu bạn lý tưởng của ta, sáo ngọc công tử, ngươi có
hứng thú kết tóc se duyên với ta không a?”
Lâu Vũ không dám tin nhìn Thiên Diệp, ánh mắt biến ảo khôn lường.
Trịnh Huyên nhìn Thiên Diệp, ánh mắt tràn đầy lửa giận, bất quá nghĩ tới kết
cục của Lâu Vũ trước đó, Trịnh Huyên thật khó khăn tỉnh táo lại.
Bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm, Thiên Diệp có chút mất tự nhiên rụt rụt cổ.
Thiên Diệp cầm muỗng múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng, đột nhiên nghĩ tới gì đó lại buông xuống.
“A! Ta đột nhiên nhớ ra gần nhất ta phải giảm béo, buổi tối không thể ăn được.” Thiên Diệp thực khó xử nói.
Mạc Nhất híp mắt, ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
Trịnh Huyên hung hăng trừng Thiên Diệp: “Ngươi đừng có quá đáng, ngươi bảo
Nhất Nhất nấu cho đã rồi lại không chịu ăn, ngươi rốt cuộc muốn thế nào
hả?”
Thiên Diệp đánh giá Trịnh Huyên: “Trịnh thiếu, bằng không thì ta tặng chén cháo này cho ngươi.”
Trịnh Huyên có chút nghi ngờ nhìn Thiên Diệp: “Tặng cho ta?”
Thiên Diệp gật gật đầu: “Đúng vậy! Tặng cho ngươi, đây là cháo do chính tay
sáo ngọc công tử nấu nha, nếu không ăn thì chỉ có thể mang đi đổ thôi,
thực đáng tiếc.”
Mạc Nhất thản nhiên nhìn Thiên Diệp, mặc dù nghe thấy lời Thiên Diệp nhưng sắc mặt vẫn thực bình tĩnh.
Trịnh Huyên nhìn sắc mặt Mạc Nhất, thấy Mạc Nhất không ngăn cản liền bưng cháo lên húp.
Nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của Trịnh Huyên, Thiên Diệp có chút đồng tình
nói: “Uống chậm thôi, coi chừng nghẹn, Trịnh thiếu đói lắm à? Sao lại ăn vội như vậy?”
Thiên Diệp chớp mắt, có chút tiếc nuối nói với Mạc Nhất: “Nếu không phải ngày mai còn phải quay phim, kỳ thực ta rất muốn
nếm thử tay nghề sáo ngọc công tử a.”
Ánh mắt Mạc Nhất lập tức nheo lại, cùng lúc đó, trên mặt Trịnh Huyên bắt đầu nổi lên những nốt thủy đậu đáng sợ.
Nhìn những nốt thủy đậu quen thuộc trên mặt Trịnh Huyên, Tô Vinh nhìn Mạc
Nhất, kinh ngạc nói: “Nhất Nhất, ngươi bỏ dược trong cháo à?”
Mạc Nhất mím môi không đáp, có thể coi là cam chịu.
Mạc Nhất nhíu mày, trong lòng nghi hoặc không tôi, rõ ràng là hắn đột nhiên quyết định ra tay, ngay cả Mạc Phi cũng không biết, thế nhưng Thiên
Diệp lại có vẻ như đã sớm biết.
Nhìn mặt mình, Trịnh Huyên nhất
thời hoảng sợ, lòng nóng như lửa đốt: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, ngươi kê
đơn à, sao không nói cho ta biết…”
Mạc Nhất thản nhiên liếc Trịnh Huyên một cái: “Nói cho ngươi biết? Vì cái gì phải nói cho ngươi biết?
Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, không ai bảo ngươi biết không được tùy tiện ăn đồ người lạ đưa à?”
Trịnh Huyên căm giận nhìn Thiên Diệp, Thiên Diệp thực vô tội nhìn Trịnh Huyên.
Nhìn biểu tình như muốn giết người của Trịnh Huyên, Tô Vinh vội vàng giữ
chặt Trịnh Huyên: “Trịnh thiếu, ngươi đừng gấp, dược Nhất Nhất hạ kỳ
thực là dược tề dưỡng nhan, chỉ là tác dụng có chút kịch liệt nên thoạt
nhìn có hơi khủng bố một chút, nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi.”
Nghe thấy lời Tô Vinh, Trịnh Huyên chậm rãi bình tĩnh lại.
Trịnh Huyên thầm nghĩ, với tính tình Nhất Nhất không có khả năng hạ dược
nghiêm trọng, căn bản chỉ muốn chỉnh Thiên Diệp kia một chút mà thôi,
chỉ là không ngờ lại dính nhầm người.
“Cái tên chết tiệt này.” Trịnh Huyên hung tợn trừng Thiên Diệp.
Thiên Diệp thực vô tội nhìn Trịnh Huyên: “Trịnh thiếu, sao ngươi có thể oan
uổng ta như vậy, là Nhất Nhất kê đơn, ta cũng đâu biết a!”
Trịnh Huyên đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Diệp, mà biểu tình Thiên Diệp thì thực vô tội.
“Sáo ngọc công tử.” Thiên Diệp cao giọng gọi.
Mạc Nhất liếc nhìn Thiên Diệp: “Có việc gì?”
“Ngươi có thể đi gọi tam hoàng tử phi giúp ta được không, ta có việc cần
thương lượng với hắn.” Thiên Diệp chờ mong nhìn Mạc Nhất.
Tô Vinh vọt tới trước mặt Thiên Diệp: “Ngươi rốt cuộc có biết thế nào là đúng
mực không vậy? Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngươi
hiểu không vậy? Ngươi sai cái này phái cái kia, ngươi nghĩ mình là ai
chứ?”
Thiên Diệp dẩu mỏ nhìn Tô Vinh: “Ngươi là ai?”
Tô Vinh nghẹn: “Ta là Tô Vinh, tùy tùng của tam hoàng tử.”
Thiên Diệp có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Tô Vinh a! Bộ dáng của ngươi thực
không tệ, có hứng thú nối dõi tông đường cho ta không?” Tô Vinh trừng
mắt, không dám tin nhìn Thiên Diệp.
Ánh mắt của Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên đồng loạt dừng lại trên người Tô Vinh.
Tô Vinh hung tợn nhìn Thiên Diệp: “Ngươi đùa gì vậy?”
“Đùa? Ta không đùa a! Giống của ta tốt đẹp cỡ nào a, ngươi nối dõi tông đường cho ta cũng không tính là ủy khuất mà? Ta xuất sắc như vậy, nếu không
lưu lại hậu đại thì thực đáng tiếc!” Thiên Diệp sâu xa nói.
“Ngươi lại kiếm ta có việc gì? Ta vừa mới quay lại phòng thí nghiệm đã bị ngươi gọi ra rồi.” Mạc Phi đi ra hỏi Thiên Diệp.
Thiên Diệp có chút ủy khuất nói: “Ta cũng không muốn gửi tin cho ngươi a, gửi tin thực phiền, chỉ là không ai chịu làm chân chạy cho ta cả.”
Mạc Phi đỡ trán nói: “Ngươi có chuyện gì, nói đi!”
“Không phải việc lớn nhưng cũng không phải việc nhỏ, chính là phòng ngủ của ta ở đâu a, ngươi cũng biết ta rất kén chọn, nếu phòng không hợp ý ta sẽ
ngủ không ngon, nếu ngủ không ngon ta sẽ không thể nối dõi tông đường
cho chúng ta, sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nhà chúng ta! Nếu trở
thành tội nhân thiên cổ thì ta biết phải làm sao bây giờ a!” Thiên Diệp
nắm lấy tay Mạc Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Mạc Phi bình tĩnh nhìn Thiên Diệp: “Ngươi nhìn trúng phòng nào?”
Thiên Diệp mỉm cười chỉ lên lầu: “Căn phòng ở hướng bắc nam kia có nhiều ánh sáng, rất hợp với số mệnh của ta a!”
Lâu Vũ nhịn không được cười lạnh: “Ngươi xem trúng phòng ta à?”
Thiên Diệp có chút nghi hoặc nhìn Lâu Vũ: “Đó là phòng ngươi à?”
“Phòng đó không được, ngươi đổi phòng khác đi.” Lâu Vũ phản đối nói.
Thiên Diệp không chịu: “Tam hoàng tử, nếu ngươi không muốn đổi thì có thể ngủ chung với ta a!”
Lâu Vũ: “… tặng cho ngươi.”