Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 131: Mị lực vô hạn




Nhóm bốn người Mạc Phi đều là nhân vật làm mưa làm gió hiện giờ, vì để tránh phiền toái, cả bốn đều thay đổi diện mạo.
Mạc Phi tới khách sạn Thiên Hạ mới biết giá vào cửa rất đắt đỏ, phải chi tới một trăm vạn.
“Gì mà Thiên Diệp công tử chứ, căn bản là muốn giựt tiền người ta.” Lâu Vũ không cam lòng nói.
Trịnh Huyên cũng thực đồng ý, nơi này có thể chứa khoảng một vạn người, tính ra thì Thiên Diệp chỉ cần biểu diễn một buổi đã có một tỷ tinh tệ bỏ túi.
Nghĩ tới trước kia mình vì mười tỷ mà suýt chút nữa bị đánh chết, thế nhưng nam nhân lớn lên giống nữ nhân này chỉ cần biểu diễn vài buổi là có thể kiếm đượcsoố tiền tương tự, nhất thời cảm thấy thực phẫn nộ.
Lâu Vũ có chút bi ai phát hiện, sau khi hắn nói những lời này thì có vài ánh mắt khinh thường nhìn về phía mình.
Mạc Phi không đồng ý liếc nhìn Lâu Vũ: “Thiên Diệp công tử là đại nhân vật, giá trị của đại nhân vật đương nhiên phải cao rồi.”
Nghe Mạc Phi nói vậy, vài tầm mắt như hổ rình mồi kia mới chịu thu trở về.
“Đi thôi.” Mạc Nhất có chút hứng thú nói.
Trịnh Huyên nhìn Mạc Nhất, lo lắng nhắc nhở: “Nhất Nhất, Thiên Diệp công tử này kỳ thật chỉ là một tên ẻo lả thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng có gì đặc biệt hơn người cả.”
“Chết tiệt, ngươi nói gì vậy hả?”
“Có phải ngươi ghen tị với Thiên Diệp công tử không?”
“Ngu xuẩn, ngươi từ đâu chui ra vậy, thiếu đánh à?”
Nghe thấy lời Trịnh Huyên, đám fan ở bên cạnh lập tức giận dữ quát.
Nhìn cả đám người phẫn nộ muốn quẳng Trịnh Huyên ra ngoài, Mạc Phi không thể không ra mặt hòa giải, hứa hẹn Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên sẽ không tùy tiện nói lung tung nữa.
Mạc Phi hứng thú quan sát xung quanh, trong khách sạn đã tập trung không ít fan mộ danh mà tới, biểu tình tàn đầy mong chờ.
Mạc Phi đảo mắt hỏi một thiếu nữ có gương mặt tròn tròn: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, xin hỏi Thiên Diệp công tử có thật sự có sức quyến rũ như lời đồn đãi không vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi, Thiên Diệp công tử là người có sức quyến rũ nhất trên đời, hắn chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của tạo hóa.” Thiếu nữ thực sùng bái nói.
“Nếu so sánh Thiên Diệp công tử với tam hoàng tử thì ai có sức quyến rũ hơn?” Mạc Phi thích thú hỏi.
“Tam hoàng tử? Tam hoàng tử làm sao có thể so với Thiên Diệp công tử, ngay cả xách giày cho Thiên Diệp công tử cũng không xứng.” Thiếu nữ thực khinh thường nói.
Lâu Vũ đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếu nữ.
Mạc Phi thối lùi tới bên cạnh nhóm Lâu Vũ, vuốt cằm, nhỏ giọng nói: “Xem ra Thiên Diệp công tử thật sự rất sức quyến rũ a!”
Lâu Vũ đảo mắt xem thường: “Nha đầu kia là ngoại lệ, nàng căn bản chỉ nói hưu nói vượn thôi.”
Mạc Phi nghiêng đầu: “Kia để ta hỏi người khác.”
Lâu Vũ không đáp, Mạc Phi liền túm lấy một thiếu niên đang giơ tấm bảng ‘Thiên Diệp công tử, ta yêu ngươi’ hỏi: “Vị tiểu soái ca này, xin hỏi một chút, Thiên Diệp công tử cùng tam hoàng tử, ngươi thấy ai có sức quyến rũ hơn?”
“Sao ngươi lại hỏi vấn đề này? Đương nhiên là Thiên Diệp công tử có sức quyến rũ hơn rồi, tam hoàng tử ngay cả làm nước tắm cho Thiên Diệp công tử cũng không đủ tư cách.” Thiếu niên giương nanh múa vuốt nói.
Mạc Phi xoay người, thực vô tội nhìn Lâu Vũ.
Lâu Vũ đen mặt nhìn Mạc Phi, nhỏ giọng nói: “Ta đã sớm nói với ngươi là người này có vấn đề mà, hắn biết mị thuật, đám người này đều bị hắn mê hoặc tới mụ mị đầu óc rồi, ta cảm thấy tốt nhất nên lập tức rời khỏi nơi này.”
Mạc Phi nhún vai: “Đủ rồi, là do sức quyến rũ ngươi không đủ thôi, đừng có viện cớ!”
Ánh đèn trên sâu khấu đột nhiên phụt tắt, nhìn sân khấu tối om, Mạc Nhất híp mắt nói: “Hình như bắt đầu mở màn rồi.”
Một tiếng ca thiên âm truyền tới, tiếng ca truyền vào lỗ tai, Mạc Nhất liền nhịn không được có chút hoảng hốt.
Ánh đèn tập trung rọi lên giữa không trung, chỉ thấy một nam tử tóc tím đang ngồi trên vương tọa hoàng kim, trên mặt đeo chiếc mặt màu bạc làm hắn thoạt nhìn vừa thần bí lại mị hoặc.
Ánh mắt nam tử liếc nhìn một vòng, bị ánh mắt kia rọi trúng, không ít người bị hút hồn, trong mắt chỉ còn lại mỗi hình bóng nam tử.
Sắc mặt Mạc Nhất ửng hồng, trái tim đập bang bang, có cảm giác mình chính là đối tượng nam tử kia nhìn trúng.
Trịnh Huyên kéo tay Mạc Nhất, có chút lo lắng hỏi: “Nhất Nhất, ngươi không sao chứ?”
Mạc Nhất lập tức tỉnh táo, ánh mắt có chút kiêng kị nhìn nam tử ở giữa không trung: “Ta không sao.”
“Thiên Diệp công tử, Thiên Diệp công tử.” Tiếng la hét không ngừng vang lên, đinh tai nhức óc.
Mạc Phi nhìn chằm chằm vương tọa trên không trung, đôi mắt có chút nóng rực.
Lâu Vũ kéo Mạc Phi hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Mạc Phi lắc đầu, cười quỷ dị: “Ta không sao! Tam hoàng tử, ngươi nhìn cái ghế dựa hoàng kim kia kìa, có phải rất khí thế không?”
Nhìn chiếc ghế vàng ròng trên không trung, Lâu Vũ có chút gian nan gật đầu: “Thực khí thế.”
Mạc Phi vuốt cằm: “Thực phong cách a!”
Chiếc ghế vàng vòng từ từ đáp xuống, pháo hoa trên sân khấu lập tức lóe sáng, vô số cánh hoa từ không trung rớt xuống, bầu không khí dưới khán đài nhanh chóng bị hâm nóng.
Nam tử lần lượt biểu diễn đàn dương cầm, đàn vi ô lông, thổi sáo, đánh đàn cầm…
Lâu Vũ có chút kinh ngạc phát hiện người này thật sự là âm nguyên sư, khúc nhạc mà đối phương diễn tấu đã làm tinh nguyên lực trong thể hắn nhanh chóng tăng lên.
Mạc Nhất nhíu mày, có chút bất an liếc nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, ngươi không sao chứ, người này thật sự có chút quỷ dị a! Bị ánh mắt hắn nhìn trúng, ta liền có cảm giác hắn chính là người yêu định mệnh của ta, hắn sẽ bảo hộ ta cả đời.”
Trịnh Huyên nhịn không được trừng mắt: “Mạc Nhất, sao ngươi lại có cảm giác như vậy, mau vứt nó đi.”
Nhìn Thiên Diệp công tử ở trên sân khấu, ánh mắt Trịnh Huyên lóe lên một tia sát ý nhàn nhạt.
Mạc Phi cười nói: “Mạc Nhất, ngươi nghĩ nhiều rồi, tuy thoạt nhìn người này có vẻ rất phóng đãng nhưng người thật sự được hắn để tâm lại rất ít ỏi, bất quá ta biết hắn sẽ bảo hộ ta cả đời.”
Mạc Nhất nhíu mày: “Thiếu gia, ngươi dính ma chướng rồi à?”
Mạc Phi khoát tay, bí hiểm nói: “Ta cùng hắn đã được định sẵn là có duyên phận rồi, ngươi không hiểu được đâu.”
Mạc Nhất trừng to mắt nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, ngươi trúng độc à?”
Mạc Phi mỉm cười thần bí: “Đâu có a. Ta rốt cuộc cũng đợi được hắn, vốn tưởng chỉ có một mình ta mà thôi, thật không ngờ hắn cũng đến.”
Trên sân khấu xuất hiện một người chủ trì: “Màn biểu diễn kế tiếp của Thiên Diệp công tử là tuyệt kỹ phi đao, không biết vị khán giả nào muốn lên đây hỗ trợ a?”
“Ta… ta… ta…” Khán giả bên dưới lập tức bạo động.
Lâu Vũ nhíu mày, tuyệt kỹ phi đao chính là cố định một người trên bàn xoay, tiếp đó bàn xoay sẽ được khởi động, sau đó tên Thiên Diệp chết tiệt kia sẽ ném dao về phía bàn xoat.
“Tiết mục này có vẻ rất thú vị.” Mạc Phi lẩm bẩm.
“Ngươi đừng có hùa theo đám người kia, người này vừa nhìn đã thấy là học nghệ không tinh, nói không chừng sẽ lỡ tay làm mất mạng người đấy.” Lâu Vũ nghiêm mặt nói.
Nam tử tóc tím đứng bên cạnh người chủ trì, vẫn luôn mỉm cười, nam tử dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, chỉ đừng ở đó thôi cũng đủ làm vô số người nhịn không được hét chói tai.
“Thiên Diệp, mọi người nhiệt tình như vậy, ngươi muốn chọn ai làm người hỗ trợ đây?” Người chủ trì hỏi.
Nam tử tóc tím cười cười chỉ một ngón tay lên lầu, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Thiên Diệp chỉ, rơi xuống trên người Mạc Phi.
Mạc Phi chỉ mình: “Ta à?”
Nam tử tóc tím gật đầu, mỉm cười mị hoặc: “Vị khán giả này, không biết ngươi có nguyện ý phối hợp với ta hay không?”
Sắc mặt Lâu Vũ tối sầm, chắn trước mặt Mạc Phi nói: “Hắn không muốn.”
Mấy ngàn ánh mắt khó chịu lập tức tập trung trên người Lâu Vũ.
Mạc Phi từ sau lưng Lâu Vũ nhảy ra, cười ha hả nói: “Hắn nói đùa đấy, ta làm sao lại không muốn chứ?”
Mạc Phi nhảy lên sân khấu, những chiếc khóa bằng kim loại trên bàn xoay mở ra, Mạc Phi lập tức được khóa chặt vào bàn xoay.
Nam tử tóc tím mỉm cười nhìn Mạc Phi, Mạc Phi trầm tĩnh nhìn đối phương, tựa hồ đã quen biết nhau từ rất lâu rất lâu.
Thiên Diệp cầm dao phóng về phía Mạc Phi, đột nhiên một tiếng sấm rền vang lên, lưỡi dao Thiên Diệp vừa phóng ra bị lôi quang đánh trúng, rớt xuống đất.
Không ít người nhìn về phía Lâu Vũ, nếu ánh mắt có thể giết người thì Lâu Vũ đã bị fan của Thiên Diệp giết vô số lần, Lâu Vũ âm trầm nhìn nam tử tóc tím.
“Ta thay hắn.” Lâm Vũ âm trầm nói.
Thiên Diệp mỉm cười ôn hòa, đối với hành động chen ngang của Lâu Vũ cũng không hề tức giận: “Đương nhiên có thể.”
Lâu Vũ nhảy lên đài, khóa kim loại đang giữ chặt Mạc Phi tự động mở ra.
Lâu Vũ bị trói chặt vào bàn xoay, Thiên Diệp nhìn Lâu Vũ, ánh mắt có chút bỡn cợt.
Thiên Diệp vung tay, cả tám lưỡi phi đao đồng thời bay ra, Lâu Vũ nhìn chằm chằm tám lưỡi dao kia, rõ ràng nó nhắm về phía ngực mình nhưng lúc đáp xuống thì lại cắm vào bên cổ tay.
Thiên Diệp trước sau phóng ra hơn trăm lưỡi dao, chúng tạo thành một vòng ở sát bên người Lâu Vũ.
Dưới khán đài vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt.
Nam tử tóc tím đi tới bên cạnh Lâu Vũ, đưa tay muốn nhổ phi đao cắm bên người Lâu Vũ ra.
Thiên Diệp vừa tới gần, ánh mắt Lâu Vũ lập tức híp lại, rõ ràng nhìn thấy môi đối phương khép mở âm thầm nói với mình: “Tam hoàng tử, đã phiền ngài phối hợp.”
Lôi quang trên người Lâu Vũ phóng ra, những lưỡi dao ở bên người lập tức vỡ vụn rớt xuống đất.
Thấy vậy, nam tử tóc tím chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
“Đã làm phiền vị khán giả này phối hợp, xin ngươi hãy nhận lấy quà cám ơn của ta.” Một đóa hoa hồng hoàng kim đột nhiên xuất hiện trên tay Thiên Diệp.
Lâu Vũ thực muốn vứt đóa hồng kia xuống đất, bất quá bị mấy ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm, hắn chỉ đành nhẫn nhịn nhận lấy đóa hoa.
Lâu Vũ đi tới bên cạnh Mạc Phi, dẫn Mạc Phi về chỗ ngồi.
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi, lo lắng nói: “Thiếu gia, Thiên Diệp công tử này tựa hồ lai giả bất thiện, ngươi cách xa hắn một chút thì hơn a!”
Lâu Vũ gật đầu, hiếm có dịp đứng chung chiến tuyến với Mạc Nhất: “Mạc Phi, ngươi cách xa hắn một chút đi, hắn không đơn giản, ta cảm thấy hắn có tâm tư mờ ám với ngươi.”
Mạc Phi không đồng ý: “Các ngươi đừng có lo bò trắng răng, người ta suất như vậy sao có thể là người xấu được chứ?”
Mạc Nhất cau mày: “Thiếu gia, diện mạo cùng nhân phẩm có liên quan gì a?”
Mạc Phi nhíu mày: “Đương nhiên là có, không phải dáng do tâm sinh ra à?”
Mạc Phi chuyển ánh mắt về phía Lâu Vũ, hất cằm nói: “Đóa hồng Thiên Diệp đưa cho ngươi đâu, đưa cho ta.”
Lâu Vũ nhíu mày: “Ngươi muốn đóa hoa vớ vẩn kia làm gì?”
Mạc Phi lười nhác nói: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, mau đưa cho ta, thứ kia vốn đưa cho ta, chẳng qua mượn tay ngươi đưa lại mà thôi.”
Lâu Vũ có chút không cam lòng đưa đóa hồng cho Mạc Phi, Mạc Phi cẩn thận cất đi, thấy một màn này, trong lòng Lâu Vũ rầu rĩ không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.