Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 107: Mất mặt




Mạc Nhất như thường ngày đặt bốn phần ăn sáng lên bàn ăn.
Nhìn bốn phần ăn sáng trên bàn, ma xui quỷ khiến tự dựng nói: “Chỉ có bốn phần thôi à?”
Mạc Nhất ngồi xuống bên cạnh Mạc Phi, không thèm nhìn qua Tô Vinh, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không muốn ăn thì có thể đưa cho người khác.”
Tô Vinh nghe vậy lập tức chạy tới chỗ của mình ăn ngấu nghiến, cứ như sợ Trịnh Huyên sẽ chạy tới giành.
Lâu Vũ nhìn Trịnh Huyên lẻ loi đứng một bên, thở dài, hiện giờ bản thân hắn đã khó bảo toàn, thực sự không có năng lực giúp đỡ Trịnh Huyên, thôi thì Trịnh Huyên tự cầu phúc cho mình đi a.
Trịnh Huyên nhìn Mạc Nhất, vẻ mặt đau khổ cắn cắn môi, giống như hạ quyết tâm hỏi: “Nhất Nhất, vết thương trên vai ngươi sao rồi?”
Mạc Phi ngẩng đầu, nhìn Trịnh Huyên hệt như đang nhìn một kẻ ngốc nghếch, người này không còn chuyện gì khác để nói à?
Tô Vinh có chút kích động lẩm bẩm: “Câu đầu tiên, tổng cộng có hai câu, còn một câu nữa.”
Mạc Nhất thản nhiên nhìn Trịnh Huyên, từng chữ từng chữ nói: “Vai ta không bị thương.”
Trịnh Huyên có chút vội vàng nói: “Chính là… chính là…” Trịnh Huyên chính là nửa ngày cũng không nói thêm đượct tiếng nào, Mạc Phi nghe thôi cũng gấp thay hắn.
“Câu thứ hai.” Tô Vinh hưng phấn nói, trong lòng thầm nghĩ, tuy câu thứ hai chỉ mới nói được nửa câu, bất quá không quản nhiều như vậy, nhất định phải tiễn ôn thần này đi, thực chướng mắt.
Tô Vinh đứng lên, thử đẩy Trịnh Huyên một chút: “Trịnh thiếu gia, ngươi mau đi đi, miếu nhỏ của chúng ta không chứa được vị tôn đại phật ngươi a!”
Trịnh Huyên trừng mắt, không chịu đi, Tô Vinh liền kéo tay Trịnh Huyên, kết quả Trịnh Huyên cứ hệt như bị đóng đinh tại chỗ, không chút nhúc nhích.
Hiện giờ Tô Vinh vô cùng hối hận đã mềm lòng dẫn cái tên không biết xấu hổ Trịnh Huyên này vào nhà.
“Bốn ngày nữa chính là trận chung kết cuộc thi tài nghệ, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Lâu Vũ đột nhiên hỏi Mạc Phi.
Mạc Phi gãi gãi đầu, mấy ngày nay không phải tu luyện thì ứng phó với mỹ nữ lão sư, liền quên mất việc này.
“Vẫn chưa, bất quá ta là ai chứ! Tùy tiện chuẩn bị một chút liền giẫm nát quần hùng, huống chi còn có Nhất Nhất làm bạn nhảy, tuyệt đối không có vấn đề, a ha ha ha…” Mạc Phi đắc ý nói.
Lúc Mạc Phi nói tới bạn nhảy, ánh mắt Trịnh Huyên lóe lên một tia đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời nói.
“Hảo hảo chuẩn bị đi, ngoại công nói sẽ tới xem trận chung kết của ngươi đó.” Lâu Vũ nói.
Mạc Phi có chút bất ngờ: “Ngoại công ngươi cũng là fan của ta à? Mị lực của ta ghê gớm thật!”
Lâu Vũ: “…”
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi hỏi: “Ngươi nghĩ ra tiết mục cho trận chung kết chưa?”
Mạc Phi nghiêm túc gật đầu: “Đã sớm nghĩ ra rồi, cổ kiếm cầm âm! Nhất Nhất múa kiếm phối hợp với ta.” Mạc Phi xoay đầu qua phía Mạc Nhất: “Nhất Nhất, ngươi biết múa kiếm không?”
Mạc Nhất gật đầu, thản nhiên nói: “Biết.”
Mạc Phi sùng bái nhìn Mạc Nhất: “Thổi sáo, gảy đàn, khiêu vũ, đánh nhau, nấu cơm, không có chuyện gì không biết, Nhất Nhất đa tài đa nghệ như vậy, sau này người theo đuổi ngươi có thể xếp hàng từ đây đến sông Bích La a.”
Mạc Nhất cười nhạt: “Thiếu gia nói đùa, ta chỉ muốn bồi bên cạnh thiếu gia thôi, cho dù người theo đuổi ta nhiều thì có quan trọng gì đâu.”
Ý là muốn bồi Mạc Phi cả đời sao? Lâu Vũ sửng sốt, có chút mất bình tĩnh nói: “Nhất Nhất, ngươi phải lập gia đình nữa chứ.”
Mạc Nhất cười cười, không để tâm tới lời Lâu Vũ.
Tô Vinh gặm bánh mỳ chóp chép, thầm nghĩ, trước đó mình nghĩ chỉ cần đánh bại Trịnh Huyên là có thể ôm mỹ nhân về, hiện giờ thoạt nhìn không đơn giản như vậy a.
Mạc Phi uống sữa, nhìn nhìn một chút nói: “Nhất Nhất, ta thấy thanh kiếm của ngươi không thuận tay lắm, đổi thanh khác đi.”
Mạc Nhất gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.” Thanh tinh kiếm cũ chỉ có cấp ba, hiện giờ hắn đã là cấp bốn, dùng có chút không thuận tay, trước kia không có tiền nên không có cách nào, bây giờ đã có tiền rồi, không nên ủy khuất chính mình.
Trịnh Huyên vội nói: “Ta mua cho ngươi.”
Mạc Phi trừng mắt nhìn Trịnh Huyên: “Ngươi có tinh tệ à? Hình như ngươi cũng đang dùng kiếm cấp bốn đi?”
Sắc mặt Trịnh Huyên lập tức xấu hổ, Trịnh Huyên là tinh sư cấp năm, túi cũng có chút tiền, thế nhưng muốn nói dư dả thì không tới mức ấy, Trịnh Huyên cắn môi, một thanh tinh kiếm cấp năm vẫn có chút quá sức.
Tô Vinh cúi đầu im lặng gặm bánh mỳ, thầm nghĩ, thật tốt quá, rốt cuộc không phải chỉ có một mình mình là người nghèo nữa, tuy Trịnh Huyên có lẽ khá giả hơn mình một chút nhưng cũng không được bao nhiêu.
Mạc Nhất không để ý tới Trịnh Huyên, nói với Mạc Phi: “Thiếu gia, đi thôi.”
Mạc Phi gật đầu: “Hảo.”
Mạc Nhất cùng Mạc Phi đứng dậy xuất môn, lần này không cần Tô Vinh đuổi, Trịnh Huyên đã lập tức đuổi theo đi ra ngoài.
Mạc Phi cùng Mạc Nhất đi ở phía trước, Tô Vinh cùng Trịnh Huyên đi ở phía sau, bốn người đi cùng một chỗ hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò soi mói của mọi người.
Mạc Nhất nhíu chặt mày, biểu tình có chút khó coi.
Mạc Phi cùng Mạc Nhất trực tiếp đi tới tiệm binh khí lớn nhất hoàng thành, tiệm Thiên Minh, trong tiệm là vô số vũ khí muôn hình muôn vẻ, thoạt nhìn có chút lóa mắt.
Thấy bốn người tiến vào, chủ quản trong tiệm lập tức chạy tới đón.
“Xin chào tam hoàng tử phi, Trịnh Huyên thiếu gia, Tô Vinh thiếu gia, Mạc Nhất công tử, bốn vị đúng là khách quý của bổn tiệm a! Không biết bốn vị muốn mua binh khí gì?” Chủ quản cười tươi rói hỏi.
Mạc Nhất nhướng mày liếc nhìn chủ quản một cái, thản nhiên nói: “Ta muốn tìm vũ khí hệ thủy.”
Chủ quản gật đầu, lập tức nói: “Binh khí hệ thủy trong tiệm có đủ chủng loại, mặc kệ là kiếm, đao, phi tiêu hay phi châm… đều không thành vấn đề.”
“Nhất Nhất dùng kiếm.” Mạc Phi nói.
“Kiếm à, tinh kiếm hệ thủy trong tiệm cũng có rất nhiều.” Chủ quản dẫn mọi người đi qua một bên, trên tường có treo hơn mười thanh tinh kiếm hệ thủy, giá cả từ mấy chục tới mấy trăm vạn.
Mạc Phi cười lạnh: “Chủ quản, ta nghĩ hẳn là ngươi nghĩ sai rồi, ta dẫn Nhất Nhất tới mua hàng cao cấp chứ không phải mấy thứ rác rưởi này, ngươi định mang hàng cấp ba cấp bốn ra có lệ chúng ta à?”
Chủ quản xấu hổ, vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, là ta có mắt như mù, mời theo ta lên lầu.”
Vũ khí dưới lầu đều là cấp bốn cùng cấp ba, trên lầu là cấp năm cấp sáu, vũ khí cấp năm có khoảng ba bốn chục món, cấp sáu thì không nhiều, Mạc Phi chỉ thấy có ba món, mỗi món đều vô cùng đắt đỏ, trong đó vừa vặn có một món là phi kiếm hệ thủy.
“Thanh kiếm kia lai lịch thế nào?” Mạc Nhất chỉ thanh kiếm cấp sáu trên tường hỏi.
“Đó là thiên tâm bích thủy kiếm do chú kiếm sư Thiên Tâm lão nhân chú vào ba ngàn năm trước, thiên tâm bích thủy kiếm từng là binh khí tùy thân của Lạc Hồng tiên tử, từng giết chết sáu trăm tám mươi mốt kẻ địch…”
“Không cần nói nữa, ta chọn thanh kiếm này.” Mạc Nhất nói.
Chủ quản có chút khó xử nhìn Mạc Nhất, thanh thiên tâm bích thủy kiếm này là một trong số trấn điếm chi bảo của tiệm, thanh kiếm này treo ở đây đã rất nhiều năm, rất nhiều người động tâm nhưng người đủ tiền để mua vẫn chưa xuất hiện.
“Mạc Nhất công tử, kỳ thực với thực lực của ngươi hiện giờ vẫn chưa thể khống thế thanh thiên tâm bích thủy kiếm này.” Chủ quản uyển chuyển nói.
Mạc Nhất liếc mắt một cái, cười lạnh: “Ngươi sợ ta không mua nổi à?”
Chủ quản cười xấu hổ: “Nào có, công tử hiểu lầm rồi.”
“Ra giá đi.” Mạc Nhất lạnh lùng nói.
Chủ quản lấy lại bình tĩnh: “Giá gốc của thanh kiếm này là tám tỷ tám, nếu Mạc Nhất công tỷ mua thì bớt đi số lẻ, còn chẵn tám tỷ.”
Chủ quản nói xong thì có chút khẩn trương nhìn Mạc Nhất, sắc mặt Mạc Nhất vô cùng thản nhiên, chủ quản hoàn toàn không thể nhìn ra suy nghĩ của Mạc Nhất.
Mạc Nhất chuyển mắt qua Trịnh Huyên, lạnh nhạt nói: “Không phải ngươi nói muốn mua cho ta à, trả tiền đi!”
Trịnh Huyên mím môi, mặt đỏ lên, trong tinh tạp có tám trăm vạn, hắn vẫn luôn nghĩ tám trăm vạn là không ít, giờ phút này mới biết nó chẳng là bao.
Chủ quản cũng nhìn ra Trịnh Huyên xấu hổ, thế nhưng cũng không biết nên nói gì.
Trịnh Huyên trầm mặc một hồi, đột nhiên xoay qua nhìn chủ quản: “Có thể trả góp không?”
Chủ quản sửng sốt, Mạc Nhất cười nhạo một tiếng, rút tinh tạp của mình đặt lên bàn: “Thanh toán đi.”
Nghe thấy tiếng cười nhạo của Mạc Nhất, Trịnh Huyên cảm thấy trái tim mình bị đâm thủng.
Nhìn tinh tạp của Mạc Nhất đặt trên bàn, chủ quản nói: “Mạc Nhất công tử, thanh kiếm kia tới tám tỷ.”
“Yên tâm, đủ tiền.” Mạc Nhất lơ đểnh nói.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Mạc Nhất, trái tim chủ quản đập thình thịch, trước kia hắn có nghe nói tam hoàng tử phi rất có tiền, thế nhưng không nghe nói tùy tùng bên cạnh tam hoàng tử phi cũng vậy a.
Từ tinh tạp của Mạc Nhất trừ đi tám tỷ tinh tệ, chủ quản lén nhìn một chút, phát hiện tinh tạp vẫn còn dư lại hơn ba tỷ, quả thực là hoảng hốt không thôi.
Chủ quản thầm nghĩ, đầu năm nay nhìn người không thể nhìn tướng mạo, không thể xem thường ai a!
Chủ quản cung kính giải trừ cấm chế, giao thiên tâm bích thủy kiếm cho Mạc Nhất.
Mạc Nhất vuốt ve thanh kiếm, thản nhiên nhìn Trịnh Huyên, sâu kín nói: “Trịnh Huyên, ngươi nhìn cho rõ đi, ta không giống như Từ Tử Hàm, lòng tham của ta nhiều lắm, yêu cầu cũng cao, không đạt được yêu cầu của ta thì mau cút đi! Ngươi nuôi không nổi ta đâu.”
Sắc mặt Trịnh Huyên lúc xanh lúc trắng.
Chủ quản ở bên cạnh im lặng giả câm điếc cẩn thận nhìn Trịnh Huyên sắc mặt tái nhợt, thầm đồng tình.
Mạc Nhất cười lạnh một tiếng, sau đó cầm kiếm rời đi.
Mạc Phi cũng theo Mạc Nhất rời đi, Tô Vinh vội vàng đuổi theo.
Tô Vinh thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại phía sau: “Nhất Nhất, hắn không đuổi theo.”
Mạc Nhất gật đầu, đương nhiên nói: “Không đuổi theo thì tốt, nếu dám đuổi theo thì không phải uổng phí ta tốn tám tỷ mua một thanh kiếm cùn à!”
Tô Vinh: “…”
Mạc Phi nhíu mày: “Nhất Nhất, ngươi tốn tám tỷ chỉ để hắn không đuổi theo có phải hơi phí không?”
Mạc Nhất mím môi, nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cũng không có cách nào, đã cho cơ hội rồi chỉ là hắn không bắt lấy, ta cũng chịu thôi, duyên phận của chúng ta đã sớm dứt rồi, cứ tiếp tục dây dưa như vậy thực nhàm chán.”
Tô Vinh liếc nhìn về sau lần cuối cùng, trong lòng thầm thở dài một hơi, đột nhiên có cảm giác đồng cảm sâu sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.