Mạc Phi ném xấp báo cho Lâu Vũ, hưng trí bừng bừng nói: “Báo hôm nay này, ngươi xem, ngươi xem…”
“Xem cái gì?” Lâu Vũ khó hiểu hỏi.
Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt bát quái nói: “Ta vốn nghĩ ngươi thăng
lên cấp sáu là tin tức lớn, thể nào cũng chiếm hết đầu đề các trang báo
lớn.”
“Rồi sao?” Lâu Vũ tò mò.
Mạc Phi có chút thương hại nói: “Sự thực là đầu đề của các trang báo đều đăng chuyện Trịnh Huyên nháo chia tay với Từ Tử Hàm.”
“Cái này này: tin tức kinh thiên động địa: tình lữ mẫu mực ngày xưa trở mặt thành thù.”
“Cái này là: Trịnh Huyên si tình biến hóa kinh người, tình thánh vì sao lại hắc hóa.”
“Còn cái này: Bí mật Trịnh Huyên chuyên tình với Từ Tử Hàm rốt cuộc cũng được bật mí!”
“Cái này nữa: tình xưa mỗi người mỗi ngã, nguyên do là nhận nhầm người!”
“Ngươi xem tờ báo này đi, ảnh của Trịnh Huyên to như vậy, của ngươi lại bé
xíu, nói ngươi là chiếc lá trên cành hồng đã là cân nhắc lắm rồi ấy,
ngươi chỉ là một cái lá rách mà thôi.” Mạc Phi giễu cợt nói.
Nhìn biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Mạc Phi, Lâu Vũ thực vô ngữ: “Buồn cười đến vậy à?”
“Đương nhiên rồi, mọi người cứ nói ngươi suất, chính là ta thấy Trịnh Huyên rõ ràng ăn ảnh hơn ngươi a! Ngươi nhìn người ta này, động tác bóp cổ Từ Tử Hàm khí phách cỡ nào, uy vũ cỡ nào, động lòng người cỡ nào a! Thực sự
là suất ngây người.” Mạc Phi đắc ý dào dạt nói.
Lâu Vũ giật lấy
tờ báo trong tay Mạc Phi, căm giận nghiến răng. Tờ báo này không biết là ai viết, ảnh chụp của mình vừa nhỏ lại xấu, còn ảnh Trịnh Huyên thì vừa lớn vừa xuất, tâm lý chủ biên nhất định có vấn đề.
Mạc Phi vui
sướng vỗ vỗ vai Lâu Vũ: “Thiếu niên, ngươi như vậy không được a! Chuyện
thăng cấp lớn như vậy lại không được chú ý bằng chuyện tình cảm của
người ta, ngươi phải hảo hảo kiểm điểm lại mình a.”
Lâu Vũ nhìn
tờ báo, khóe miệng nhếch lên: “Thật không ngờ Trịnh Huyên cư nhiên lại
chia tay Từ Tử Hàm, Trịnh Huyên chính là nam nhân hình mẫu, tất cả mọi
người đều thắc mắc không biết đời trước Từ Tử Hàm tích được công đức gì
mà được Trịnh Huyên yêu thương như vậy, hiện giờ xem ra không phải là vô duyên vô cớ.”
Mạc Phi gãi gãi đầu: “Mấy tờ báo kia đều nói Từ Tử Hàm lừa Trịnh Huyên, ta cũng thấy Trịnh Huyên vừa bóp cổ vừa hỏi Từ Tử
Hàm người năm đó thế hắn tiến vào bí cảnh là ai.”
Lâu Vũ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, ánh mắt sắc bén hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy người năm đó thay thế Từ Tử Hàm là ai?”
Mạc Phi không chút nghĩ ngợi nói: “Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai chứ?”
“Ngươi không biết à? Nghĩ kỹ lại xem.”
Mạc Phi đảo mắt, giống như mới bừng tỉnh: “Ngươi nói Nhất Nhất à?”
Lâu Vũ gật gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Mạc Phi lắc lắc đầu: “Không đúng, nhất định là ngươi nghĩ sai rồi, Trịnh
Huyên ngu ngốc kia làm sao xứng với Nhất Nhất, khẳng định là không
phải.”
Lâu Vũ nhún vai: “Ta cũng chỉ suy đoán thôi, Nhất Nhất có nói gì với ngươi về chuyện của mình không?”
Mạc Phi lắc đầu: “Không có! Ta cũng không hỏi, phải tôn trọng quyền riêng
tư của người ta chứ, ta mới không bát quái như ngươi đâu.”
Lâu Vũ: “…” Hắn không bát quái a!
“Đúng rồi, ta quên nói với ngươi….” Lâu Vũ lấy một gốc cửu diệp bổ thiên thảo từ trong không gian giới chỉ ra.
Ánh mắt Mạc Phi lập tức mở to, kích động túm lấy vai Lâu Vũ: “Ngươi thực sự tìm được à?”
Lâu Vũ gật đầu: “Ta đã dùng một gốc rồi, cái này cho ngươi.”
Mạc Phi chộp lấy tay Lâu Vũ, kiểm tra kinh mạch, sau đó kinh ngạc nói: “Tư chất của ngươi khôi phục rồi?”
Lâu Vũ gật đầu: “Đúng vậy!”
Mạc Phi chớp mắt, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, chết tiệt, vốn đã rất khó
để đuổi kịp Lâu Vũ, giờ thì hoàn toàn không còn cơ hội, đau lòng quá đi
mà, chẳng lẽ hắn sẽ bị người này vứt ở sau lưng cả đời sao?
“Sắc mặt ngươi không tốt lắm, đang thương tâm à?” Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, nghi hoặc nói.
Mạc Phi cười gượng: “Là ta kích động ấy! Chúc mừng ngươi a!”
Lâu Vũ cười cười: “Cám ơn ngươi a! Gốc cửu diệp bổ thiên thảo này tặng cho ngươi.”
Nhìn gốc cửu diệp bổ thiên thảo ở trước mặt, Mạc Phi lắc đầu, sắc mặt thất vọng: “Hiện giờ nó vô dụng rồi.”
“Có ý gì?” Lâu Vũ hỏi.
“Cửu diệp bổ thiên thảo phải luyện chế thành dịch lỏng trong vòng nửa tiếng
sau khi hái mới có hiệu quả, vượt quá thời gian này nó sẽ hoàn toàn mất
đi hiệu lực, bây giờ nó chỉ là một cọng cỏ dại thôi. Mà dược nước sau
khi chế luyện cũng phải sử dụng trong vòng nửa tiếng sau đó, nếu không
cũng sẽ vô ích.” Mạc Phi giải thích.
Lâu Vũ lập tức ngây ngẩn:
“Sao trước đó ngươi không nói cho ta biết?” Nếu hắn không đúng lúc chế
luyện thành dược nước thì lãng phí rồi.
Mạc Phi xấu hổ cười nói: “Ai biết ngươi thật sự tìm được a!”
Lâu Vũ: “…”
Lâu Vũ nhíu mày, ban đầu hắn nghĩ cửu diệp bổ thiên thảo chỉ sinh trưởng ở
lãnh địa của bích lân thú cấp sáu, diện mạo khá kỳ dị, cho dù không có
nguyên lực dao động cũng bị người ta mang về nghiên cứu mới đúng, thế
nhưng lại không có ai phát hiện được giá trị của nó, hóa ra là vì vậy
sao?
Nhìn gốc cửu diệp bổ thiên thảo trên tay, tiếc nuối: “Thực
đáng tiếc, đây chính là cửu diệp bổ thiên thảo biết bao người tranh
giành tới vỡ đầu chảy máu a!”
Lâu Vũ có chút nghi hoặc nhìn Mạc Phi, biết bao người người tranh giành vỡ đầu chảy máu? Thứ này hình như đâu có ai thèm giành.
“Cửu diệp bổ thiên thảo hữu dụng với ngươi không?”
Mạc Phi gật đầu: “Có, tuy cơ hội cải tạo thành tư chất nghịch thiên như ngươi không lớn nhưng có lẽ có thể nâng cao hai phần.”
Lâu Vũ gật đầu: “Hai phần cũng không tồi, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”
Nghĩ cách? Mạc Phi trừng mắt, chẳng lẽ ở thế giới này cửu diệp bổ thiên thảo mọc đầy đường à?
Mạc Phi nhịn không được hỏi: “Ở tinh cầu các ngươi, cửu diệp bổ thiên thảo nhiều lắm à?”
Ánh mắt Lâu Vũ nheo lại, túm lấy cổ tay Mạc Phi: “Tinh cầu các ngươi? Ngươi có ý gì?”
Mạc Phi sửng sốt, cố trấn định nói: “Tam hoàng tử, ngươi làm ta đau.”
Lâu Vũ chậm rãi buông lỏng tay, hắn cảm thấy rất nhiều chuyện mình vẫn luôn thắc mắc đột nhiên thông suốt, hắn cứ cảm thấy Mạc Phi rất đặc biệt,
thế nhưng theo điều tra thì trước kia mạc Phi không phải như vậy, Mạc
Phi biết rất nhiều thứ đáng ra mình không thể biết, cũng không có nhiều
tài năng như vậy, Mạc Phi chẳng lẽ là… di hồn giả.
Mạc Phi cúi đầu, nói thầm: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ a.”
Lâu Vũ có chút áy náy nói: “Xin lỗi.”
Mạc Phi liếc nhìn Lâu Vũ hỏi: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, ở đây có rất nhiều cửu diệp bổ thiên thảo à?”
“Không nhiều cũng không ít, cửu diệp bổ thiên thảo chỉ sinh trưởng ở lãnh địa
của bích lân thú cấp sáu, muốn hái được không khó, nhưng muốn bảo trụ
dược hiệu thì không đơn giản.” Lâu Vũ nói.
Mạc Phi gật gật đầu: “Lần sau có cơ hội tìm cửu diệp bổ thiên thảo, ngươi dẫn ta đi cùng đi.”
Lâu Vũ gật đầu: “Hảo!”
…
“Ngoại công!” Lâu Vũ gọi Kỷ An Quốc.
Kỷ An Quốc mỉm cười nhìn Lâu Vũ, có chút oán trách nói: “Rốt cuộc cũng chịu tới thăm ta à?”
Lâu Vũ có chút xấu hổ cười cười: “Gần nhất khá bận rộn, rảnh rỗi sao có thể không tới thăm ngài a.”
Kỷ An Quốc ôn hòa nhìn Lâu Vũ: “Thật không thể tưởng tượng ngươi còn trẻ
như vậy đã thăng lên cấp sáu, sau này nhất định sẽ mạnh hơn ngoại công.”
“Không có ngoại công sẽ không có Lâu Vũ hôm nay, đều là công lao của ngoại công.” Lâu Vũ khiêm tốn nói.
Kỷ An Quốc cười nói: “Ngươi a, chỉ giỏi nịnh.”
“Ta chỉ nói thật a.” Lâu Vũ chân thành nhìn Kỷ An Quốc.
Kỷ An Quốc khoát tay nói: “Hai hôm trước ta có nghe một chuyện kỳ lạ,
Trịnh Huyên chia tay Từ Tử Hàm, lão gia hỏa Trịnh Hồng kia vốn không vừa mắt Từ Tử hàm, chỉ tiếc Trịnh Huyên cứ một lòng một dạ, nói gì mà không phải Từ Tử Hàm thì không cần. Quan hệ của Trịnh Hồng cùng Trịnh Hồng
vốn không được tốt cho lắm, chuyện của Trịnh Huyên, Trịnh Hồng cũng
không dám quản nhiều, lúc biết tin chia tay, lão gia hỏa kia đắc ý không tôi, dáng vẻ vui sướng của lão làm người ta bực muốn chết. Chuyện này
ngươi có biết chút tin tức nào không?”
Lâu Vũ khá kinh ngạc,
ngoại công nhà mình cư nhiên cũng bát quái như vậy, sau đó giải thích:
“Nghe nói Trịnh Huyên nhận nhầm người, Từ Tử Hàm vẫn luôn lừa gạt Trịnh
Huyên.”
“Nhận nhầm người, nếu Từ Tử Hàm là giả mạo, vậy người thật là ai?” Kỷ An Quốc sáp tới gần hỏi.
Lâu Vũ sửng sốt, lắc lắc đầu: “Không biết.”
“Là Mạc Nhất đi.” Kỷ An Quốc nói.
Lâu Vũ khiếp sợ nhìn Kỷ An Quốc: “Gia gia, sao người lại nghĩ vậy?”
“Thực rõ ràng a! Trận chung kết kia Trịnh Huyên giống như phát điên chạy khắp nơi tìm người, khẳng định người đó nằm trong số một trăm tuyển thủ,
loại trừ ra, người có khả năng nhất chính là Mạc Nhất.”
“Sao lại là Mạc Nhất?” Lâu Vũ khó hiểu.
“Cũng chỉ là suy đoán thôi, ngươi không phát hiện công pháp của bọn họ đồng
xuất nhất mạch, hỗ trợ lẫn nhau sao? Nếu ta đoánkh ông sai, đó là một bộ công pháp song tu, hai người này hẳn có chút liên hệ sâu xa.”
Lâu Vũ sửng sốt, mệt hắn cứ nghĩ sẽ giấu diếm được, thiên hạ thực sự không
có bức tường nào không lọt gió sao? Nếu ngoại công có thể nghĩ ra thì
những người khác cũng vậy, đúng là gừng càng già càng cay.
“Không nói chuyện Trịnh Huyên nữa, nói chuyện của ngươi cùng Mạc Phi đi, thế nào rồi hả?” Kỷ An Quốc cười hỏi.
Sắc mặt Lâu Vũ có chút đỏ ửng: “Mạc Phi không thích ta lắm.”
Kỷ An Quốc cười ha hả, có chút bỡn cợt nói: “Ta nhớ trước kia ngươi vẫn
luôn lo lắng người Nạp Lan vương phi chọn sẽ thích mình a.”
Lâu Vũ xấu hổ nói: “Có lẽ tại ta không đủ tốt.”
“Đừng quá coi thường mình, hai đứa đã kết hôn rồi, tình cảm tứ từ từ bồi dưỡng, rồi sẽ tốt thôi.”
Lâu Vũ gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Nhìn bộ dáng Lâu Vũ, Kỷ An Quốc biết Lâu Vũ đã thoát khỏi bóng ma Lâm Phi Vũ, tâm tình có chút vui sướng.
“Không thể ngờ nữ nhân kia ngẫu nhiên cũng làm được chuyện tốt.” Kỷ An Quốc có chút châm chọc nói.
Lâu Vũ gật đầu đồng ý: “Cưới được Mạc Phi, ta thực sự phải hảo hảo cám ơn nàng.”