Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 45:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bông tuyết đầy trời len lỏi vào trong rừng.
Tiếng gió rít trong bóng đêm lạnh rét.
Trong không khí bảy tám phần là mùi máu và mùi cháy khét.
Alpha đỉnh cấp bị sự điên cuồng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tuyến thể đã khép lại trong khoảng thời gian dài bị nứt ra, va chạm long trời lở đất xé nát tất cả lý trí của con người, đưa hắn bước vào trạng thái động dục giả.
Đã nhận nhịn.
Hết sức.
Du͙ƈ vọиɠ và linh hồn bị một Beta không có pheromone dẫn dắt.
Ngậm lấy cái gáy đầy máu bước đi.
.Cứ như là vị vua sói vùng hoang dã vậy, lòng độc chiếm với thức ăn rất cao, dù là cảm giác đói bụng cồn cào sắp bùng nổ, dịch tiết chứa pheromone trong miệng ứa ra không kịp nuốt rơi xuống bờ vai run rẩy của Omega thì cũng sẽ không buông tha con mồi trước mặt đồng loại.
.
Triệu Văn Kiêu nằm trong tuyết, lồng ngực hổn hển phập phồng, sống mũi của gã thiếu chút nữa đã bị cắt đứt, màng nhầy trong mũi bị vỡ, mỗi lần hít vào thở ra đều mang theo mùi tanh.
"Ha ha ha..."
Chợt có tiếng cười phát ra từ bên trong rừng cây tuyết trắng.
Cứ như là người tiếng giả tiếng trẻ con vậy, rùng rợn sởn tóc gáy.
"xào xạc"
Tiếng bước chân đạp lên tuyết đi thẳng tới trước mặt Triệu Văn Kiêu.
Người đến là mẹ Trương, không biết chị ở đâu chạy ra, đã đợi ở trong núi bao lâu rồi, mùa đông lạnh mà đi chân trần, trên người có mùi hôi thối cứ như nước trong nồi ủ mười năm tám tháng chưa đổ.
"Ông chủ Triệu, hai người đã đổ vỡ rồi hả, tôi đã bảo nó nhớ hết chuyện còn bé mà cậu không tin, giờ thì đã xong rồi."
Cơ thể quỷ dị của mẹ Trương nghiêng về phía trước khom lưng xuống, thủ thỉ, "Có phải hồi trước cậu đã từng làm chuyện gì đó với nó hay không, rồi tưởng nó quên hết, bây giờ thì bị nó trả thù hả?"
Triệu Văn Kiêu không đáp lại người đàn bà điên.
Mẹ Trương chỉ vào mình: "Tôi á, nó suốt ngày kêu tôi bằng chị, thân thiết với tôi, cha nó tưởng tôi thích nó lắm, cái hôm đi vào trong núi tìm mẹ nó thì ông ta đưa nó qua nhà tôi, để tôi giữ nó, cha tôi bịt miệng nó lại đè xuống giường, nó vùng vẫy nắm quần áo tôi, tôi đẩy nó ra, cầm năm hay hai hào gì đó cha tôi cho rồi ra khỏi phòng, ngủ với mẹ tôi."
"Sau khi cha mẹ nó xảy ra chuyện, nó bị bệnh lên cơn sốt, trong thôn chả có ai quan tâm tới sống chết của nó hết, thế là nhà tôi đem bán nó, cô họ ở xa gì chứ, bịp đấy, là một bọn buôn người hahaha, bán lấy một số tiền lớn để cho tôi làm của hồi môn."
Mẹ Trương thần kinh không ổn định gặm móng tay đen thui, ánh mắt trừng to, vết sẹo trên mặt co rút: "Biết thế nào tôi cũng bị gϊếŧ... Bị gϊếŧ!"
Mẹ Trương vừa cười vừa đứng lên, khóe miệng điên cuồng: "Nhưng mà nhiều năm rồi nó mới về thôn tìm tôi, chắc là không cơ hội, cuộc sống cũng không tốt đẹp gì."
"Người thành phố thích mấy đứa trẻ xinh đẹp, nhốt mấy con chó con, mèo con vô trong cái lồng nhỏ, rảnh rỗi thì huấn luyện chơi bời."
"Nó bị bọn buôn người mang đi mà sao vẫn chưa chết, đáng ra phải bị chơi chết chứ, con trai tôi chồng tôi cả nhà tôi có lỗi gì mà bị nó hủy hoại, hồ ly tinh, lúc chưa biết đi bị cha tôi sờ mó mà chẳng khóc la như mấy đứa khác, chỉ biết cười, cha tôi có kẹo toàn đút vào trong miệng nó, chẳng hề cho tôi một cục nào, từ nhỏ đã quyến rũ người khác, giống hệt như con mẹ của nó thấy đàn ông là phát dâm, đồ đĩ dơ dáy... Um um... um..."
Âm thanh không rõ ràng của mẹ Trương ngừng lại, thân thể rách rưới ngã xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo thù hằn.
Trên cổ có dấu tay đẫm máu.
"Con khốn."
Triệu Văn Kiêu đạp thi thể vào trong hố tuyết, phun một ngụm máu, gã kéo lê một cái chân gãy, cả người toàn là máu loạng choạng đi về phía trước, chẳng lâu sau đã ngã xuống.
.
30 Tết, tin tức ddd chết truyền khắp trong thôn.
Không biết chết như thế nào, lúc chết là dáng vẻ gì, những thứ này chẳng một ai biết.
Em trai của ông chỉ nói vết thương trở nặng, không có ai chăm nom, thế là đêm khuya trút hơi thở.
Về phần hậu sự, Tết đến cũng không tiện làm, không có ai tình nguyên khiên quan tài cho ông, cho bao nhiêu tiền cũng không khiên, xui xẻo.
Em trai ông đặt thi thể ở gian nhà chính, con trai ông chưa chuẩn bị đồ liệm cho ông, thế là mặc lại đồ cũ của đấng sinh thành, rất chật, không vừa người, tiểu quỷ dẫn xuống địa ngục cũng thấy hổ thẹn.
Mà con trai ông không biết đã chạy đi đâu mà tìm không ra, may mà còn có em trai lo liệu mọi phương diện.
Tuyết vẫn còn rơi, chất thành từng lớp từng lớp.
Dấu chân lưu lại trên đường rất nhanh sẽ biến mất.
ddd chết cũng không ảnh hưởng tới người khác ăn Tết, theo phong tục 30 Tết tổ tiên để lại đi viếng mộ.
Mấy năm trước cả nhà già trẻ đều đi, năm nay thời tiết xấu, tuyết rất lớn, nên chỉ cử đại diện một người xách theo túi giấy lớn, chật vật chống gậy đi vào trong núi.
Mồ mả trên núi toàn là tuyết, còn phải tốn thời gian dọn dẹp.
Nhưng không có ai oán trách.
Thời điểm dập đầu, đầu gối không đụng tới tuyết, chỉ làm ra vẻ, nhưng trong lòng vẫn cầu nguyện với thân nhân, cầu cái này cầu cái nọ.
.
Khói bếp ở sâu trong núi bay ra, bông tuyết bay qua cũng bị mùi khói bọc lấy.
Người đốt lửa là Trần Phú Quý, ông tốn rất nhiều công sức mới có thể từ trong phòng ra bếp, trán trầy trụa, trên chiếc áo bông toàn là tro.
Nước trong nồi sôi ùng ục, nắp cũng bị đẩy lên, nhưng Triệu Văn Kiêu ngồi trên ghế không đứng dậy nổi.
"Năm gì thế này." Trần Phú Quý cầm cây đuốc ném vào trong lò.
Cửa phòng bếp được đẩy ra, Trần Phong mặt mũi tái nhợt bước tới, hắn vừa mới tỉnh lại, mí mắt sưng vù, con ngươi toàn là tia máu, trên mặt đầy vẻ hoảng hốt, bước chân mệt mỏi kiệt sức, cứ như vừa trải qua bệnh nặng rồi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Trần Phú Quý muốn nói gì đó, nhưng thấy vết thương đang kết vảy trên đầu con trai thì chỉ dùng sức đá giỏ lá thông lăn trên đất.
Người đã già, chẳng sống được bao lâu nữa, dáng vẻ tức giận càng lúc càng giống một đứa trẻ.
Trần Phú Quý khạc cục đờm trong cổ họng ra thật mạnh, ngọn lửa trong lòng ông hoàn toàn không lẫn tạp chất nghẹn lại vì không được phát tiết, không có chỗ cho ông phát tiết, cũng không có dư thừa sức lực.
Tối hôm qua ông bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, pheromone của con trai ông phóng ra còn đáng sợ hơn cả cơn bão tuyết khi ông còn nhỏ, ông muốn xem thử con trai mình, tuyến thể bị hỏng đã hồi phục lại chưa, pheromone từ thượng cấp trở lên, nhưng cho dù ông kích động hay lo âu thì cũng không nhúc nhích được.
Mãi cho tới khi trời tờ mờ sáng thì cái cảm giác chèn ép trong bản năng mới từ từ lắng xuống.
Trần Phú Quý run rẩy bước xuống giường, lảo đảo bước tới phòng con trai, trong lòng ông chỉ nghĩ con trai phải vượt qua kì động dục như thế nào, ai mà ngờ lại nhìn thấy người không muốn nhìn thấy.
Sát tinh nhà họ Lương đó trên người mặc một chiếc sườn xám rách rưới bẩn thỉu ngủ với con trai ông.
Nói đúng hơn là, con trai ông co ro chân tay, rúc người vào trong lòng đối phương.
Một người cao lớn ngủ như vậy rất khó chịu.
Huống gì trên đầu còn bị thương, quần áo cũng có rất nhiều vết máy, không biết còn bị thương ở chỗ nào nữa hay không.
Nhưng con trai ông lại gối đầu lên tay của sát tinh, đầu vùi vào trong hõm vai người ta, vẻ mặt dính đầy máu khô thế mà lại rất thoải mái buông lỏng, trong miệng còn...
Ngậm ngón tay của sát tinh.
Lúc đó Trần Phú Quý bị cảnh tượng trước mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lặng người, trong đầu thoáng qua hình ảnh con trai khi mới chào đời.
Trần Phú Quý bằng cách nào cũng không hiểu, sát tinh nhà họ Lương là một đứa vô cùng ranh ma, còn vô liêm sĩ vi phạm cam kết, là một con quỷ bệnh tật không thích hợp qua lại, vậy mà con trai ông lại bị mắc kẹt, không thoát ra được.
Nói bị quỷ ám cũng không hề khoa trương.
Nếu không thì lúc con trai động dục mất khống chế pheromone cũng sẽ không cảm thấy an toàn từ đối phương như vậy.
Cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu nội thương mới có thể chìm vào trong giấc ngủ.
—Thế giới sinh lý của người trưởng thành, thế mà có thể được vẽ ra chỉ bằng phương thức xoa dịu trẻ con.
Trần Phú Quý càng suy nghĩ càng thấy không hiểu, ông nhặt củi khô gần ghế đập vào trong hộc tủ.
Mấy cái chén dĩa cũ kĩ kêu vang.
Trần Phong không nói một lời nào, chỉ cõng ông về phòng, sinh lực của hắn bị tổn hại nghiêm trọng, mấy việc này bình thường làm cũng không thở hổn hển, thế mà hiện tại trước mắt hắn tối sầm, thiếu chút nữa đã gục xuống đất.
"Đứng lên làm gì, cứ nằm đi." Trần Phú Quý nói, "Trưa xuống núi khám đi."
"Không sao đâu." Trần Phong lau thuốc đỏ trên trán ông, lau mặt sạch cho ông, bàn tay lạnh lẽo toàn là mồ hôi, "Con đi hứng nước."
Trần Phú Quý gọi con trai lại, muốn hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lời đã đến khóe miệng nhưng lại lười nói ra.
Quả nhiên ông không hề sai, con trai ông không phải là phế vật.
Như vậy cũng tốt.
Cho dù sau này con trai có thể tự do phóng ra pheromone được hay không, có thể kiểm soát được hay không, tuyến thể có khôi phục hay không thì ông cũng không có thời gian để chờ, chỉ có thể hy vọng hết thảy đều được như ý nguyện.
.
Lương Bạch Ngọc hôn mê một ngày, thời điểm thôn dân dưới chân núi ăn cơm giao thừa thì anh tỉnh.
Ý thức và linh hồn đều trở về.
Trần Phong đứng cách đó nhìn anh, đuôi mắt đỏ bừng.
"Khụ..." Lương Bạch Ngọc hơi cau mày thở hổn hển, "Sao đứng xa quá vậy, tới đây."
Trần Phong không nhúc nhích.
Toàn bộ cổ của Lương Bạch Ngọc đã được quấn vải lại, che đi vết cắn bị thương, bộ sườn xám cũng đã được đổi thành bộ quần áo bằng vải bông rộng thùng thình quá khổ, đã cũ hết rồi nhưng cũng rất sạch sẽ, còn có mùi long não.
"Kêu chú tới đây thì chú cứ tới đi." Mặt của Lương Bạch Ngọc còn trắng hơn cả tấm vải thưa quanh cổ, giữa hàng lông mày của anh chỉ còn lại một chút vẻ bệnh tật tử khí, anh bĩu môi hờn dỗi.
Trần Phong cúi đầu đi tới trước giường, hắn cũng đã thay quần áo rồi, tâm trạng chán chường lo âu còn nặng nề hơn cả hôm qua, suýt chút nữa đã nghiền nát hắn.
Lương Bạch Ngọc cong ngón tay câu lấy một lọn tóc đưa lên mũi ngửi, dù chưa gội nhưng cũng tạm được, không có mùi gì khiến anh chán ghét, anh giương amt81 nhướng mày: "Trong nồi có trứng gà đường đỏ không?"
Trần Phong lắc đầu: "Tôi làm cho cậu..."
"Được rồi, hiện tại tôi cũng chẳng muốn ăn lắm đâu." Lương Bạch Ngọc cắt lời hắn, khoan thai nói, "Cảm giác như lâu rồi không gặp nhỉ."
Trong miệng của Trần Phong đắng nghét, ban đầu hắn trầm mặc cứ như là một hòn đá trong núi ở đâu cũng có thể thấy, nhưng lại vô cùng kiên cường mạnh mẽ.
Còn hiện tại chỉ mới dính phải nước xuân một lần thôi nhưng đã rơi xuống hầm băng rồi vụn vỡ tàn tạ.
"Tôi kêu chú đừng xuống núi tìm tôi nữa..." Lương Bạch Ngọc không rõ tâm tình, nói, "Chú nghe lời thật đó."
Tầm mắt Trần Phong rơi vào cái tay bên ngoài chăn của Lương Bạch Ngọc.
Móng tay mềm mại mà đầy đặn, xương ngón tay đẹp đẽ ngay ngắn, nhìn bàn tay là biết người cao quý, sinh ra giàu có, chưa từng phải chịu qua khó khăn mệt nhọc.
Trên thực tế...
Lương Bạch Ngọc đột nhiên hỏi: "Di ảnh của cha mẹ tôi đâu?"
"Ở trong ngăn kéo." Trần Phong vừa nói vừa đi thẳng tới ngăn kéo cách đó không xa, lấy ra hai tấm di anh.
Trong trí nhớ hỗn loạn của Trần Phong có một cảnh này, trong lúc bị hắn nâng mông cắn cổ đi lên núi, run rẩy níu tóc hắn nói muốn lấy di ảnh.
Lấy di ảnh, chàng trai luôn ôm vào trong lòng, sau khi hôn mê cũng không buông tay.
Buổi sáng Trần Phong nhẹ nhàng lấy ra, tìm chỗ để tạm.
Lương Bạch Ngọc chỉ nhìn di ảnh chứ không kêu Trần Phong đưa cho, anh rũ mắt im lặng một hồi, nghe Trần Phong hỏi, "Thuốc của cậu ở nhà họ Triệu?"
"Uống xong rồi." Lương Bạch Ngọc nói.
Trong đầu Trần Phong vang lên một tiếng "Đùng", cái gì cũng không nghe được nữa.
Uống xong rồi là có ý gì?
Trần Phong ngơ ngác nhìn người trên giường, khuôn mặt trắng bệch gầy gò luống cuống không nói nên lời, hốc mắt đỏ vô cùng dạo người.
"Chú buồn cười quá đi mất." Lương Bạch Ngọc đùa dai nháy mắt cười một cái, lại tiếp tục lầm bầm, "Vứt lọ thuốc rồi."
"Chắc là ở chỗ chú cho tôi hạt dẻ rừng ấy, chỗ mà tôi nằm..."
Anh còn chưa dứt lời thì người đàn ông đã sải bước đi ra ngoài.
.
Trần Phong tìm được lọ thuốc quay trở về, nhìn Lương Bạch Ngọc uống thuốc.
Trước đó sau khi Lương Bạch Ngọc uống thuốc xong, tinh thần sẽ trở nên tốt hơn, khỏe mạnh tựa như không hề có bệnh, còn lần này thì không như thế, môi của anh vẫn không có chút màu sắc nào.
Trần Phong ngồi trên ghế đẩu lắc bông tuyết đọng trên quần, cuối năm không lên huyện được, nhờ họ hàng tới bưu cục xem giùm nhưng vẫn không có thư hồi âm của bằng hữu.
Không biết người bạn bên đã đã tra ra tin tức của viên con nhộng chưa, hay là quên gửi rồi.
Đôi mắt Trần Phong khô khốc mệt mỏi, mấy tháng gần đây hắn thường hy vọng mình có hai thân thể.
Thời gian cũng không đủ.
Tiếng "bụp bụp" giòn giã truyền lên từ chân núi.
Hiện tại vẫn chưa tới thời điểm đốt dây pháo đón giao thừa, mà chỉ là bọn nhỏ đang chơi pháo.
Trên núi có một gia đình nọ, ba người một chó, không bị thương thì cũng là bị bệnh, thật chẳng có không khí Tết.
Lương Bạch Ngọc hỏi thăm chó mực nhỏ.
Trần Phong nói nó mới vừa bị thương ở chân, bây giờ đang nằm trong ổ.
"Đứa nhỏ này đáng thương thật." Lương Bạch Ngọc nhìn cửa sổ gỗ bên cạnh chiếc bàn đọc sách, "Sao không dán chữ "Phúc" lên?"
Trần Phong đứng dậy bước ra ngoài, không lâu sau cầm chữ "Phúc" vừa được viết ra và một chén đựng bột vào trong nhà.
Phúc đã có, màu đỏ thẫm hân hoan, Lương Bạch Ngọc hài lòng gật đầu, nói tiếp: "Có mâm cúng giao thừa chứ?"
Trần Phong đang dán giấy đỏ lên, không phản ứng kịp.
Lương Bạch Ngọc lại hỏi: "Cha chú đã ăn chưa?"
"Ăn cháo, ngủ rồi."
Ở trong chăn, tay phải Lương Bạch Ngọc ấn lên tay trái, đầu ngón tay gãi lên thuốc dán trên cổ tay, dường như rất ngứa, gãi vẫn không hết, dùng sức bấm bóp mới đỡ được chút, anh kéo dài giọng: "Vậy chú ăn gì rồi?"
Trần Phong không lên tiếng.
"Chưa ăn hả?" Lương Bạch Ngọc cười nói, "Vậy chúng ta ăn chung đi."
Không đợi Trần Phong đáp lại, Lương Bạch Ngọc tự lẩm bẩm một mình, "Mấy năm trước ăn gì nhỉ? Mấy món nhất định phải có trong Tết, nào là xôi đậu đỏ, cá, mì thịt hầm,... A, chảy nước miếng rồi."
"Giờ tôi đi nấu." Trần Phong nói.
"Giờ mới nấu thì lâu lắm mới ăn được." Lương Bạch Ngọc suy nghĩ một chút, "Làm đơn giản thôi, mì thịt heo được chứ?"
"Được."
.
Trần Phong đi gϊếŧ heo, ướt một phần thịt, còn dư phần lớn thì đưa cho người họ hàng giúp đỡ hắn, chỉ chừa lại hai miếng thịt để ăn Tết.
Trên vách tường nhà bếp có treo một hàng thịt ướp, những miếng tươi ngon cũng treo kế bên, hắn lấy dao cắt thành từng miếng, sau đó cắt thành từng sợi rồi lăn với bột mì.
Bột gạo họ hàng cho hắn đã ngâm nước từ hồi chiều nên đã mềm rồi, hắn lấy nó lên rồi bỏ vào trong nồi nước lạnh, sau đó hắn vớt mấy cục bột gạo lên, bỏ vào trong nồi súp.
Trong lúc nấu mì thì Trần Phong đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng dường như những thứ đó đã ở trong lòng hắn từ rất lâu rồi, ở khoảnh khắc hắn chưa nhận ra thì nó đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi.
Trần Phong cho mì vào trong tô, vớt váng dầu ở bề mặt trên, lúc hắn bưng tô vào trong nhà thì Lương Bạch Ngọc đang nằm bất động.
Tại thời điểm đó, xém tí nữa Trần Phong đã không cầm vững tô mì.
Buổi sáng hắn vừa mở mắt ra thì dáng vẻ của chàng trai nằm kế bên chính là như thế này, khó thấy được lồng ngực đang phập phồng.
"Mì thơm quá đi." Một tiếng nỉ non phá vỡ không khí ngột ngạt.
Tim Trần Phong bắt đầu nảy lên.
Lương Bạch Ngọc không có chút tinh thần nào, uể oải ngồi dậy, khẽ nhếch miệng "A" một tiếng, muốn Trần Phong đút anh ăn.
Còn Triệu Văn Kiêu đã chết chưa, sườn xám, pheromone, nổi điên gϊếŧ người, hết thảy những chuyện khác thường xảy ra trong rừng cây... Hai người bọn họ không ai nhắc tới một chữ.
Trần Phong không đành lòng hỏi Lương Bạch Ngọc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đợi cho đến khi anh khỏe lại và tự nguyện chủ động tiết lộ.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu lập lòe, tuyết rơi ngoài cửa sổ không ngừng, gió thổi luồng qua khe cửa.
Người đèn ông bưng chén ngồi trên mép giường, vết thương trên đầu chỉ tùy tiện xoa thuốc, trên người có mùi khói lửa, lông mày cao, hốc mắt rất sâu, không biết là mệt mỏi hay dạo gần đầy hao mòn tâm trí mà có một nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt, làm gợi lên nét của người từng trải qua nhiều thất bại đau thương.
Hắn cúi đầu thổi mì, vẻ mặt rất dịu dàng.
Lương Bạch Ngọc tựa vào đầy giường nghiêng người về phía trước, tay chống lên cái đùi rắn chắc của người đàn ông, ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Có phải chú... yêu tôi không?"
Trần Phong đang đưa đũa lên môi người trước mặt, nghe vậy cả người bỗng cứng đờ.
Chàng trai cách hắn rất gần, nhìn chằm chằm hắn.
Hơi thở yếu ớt chạm vào cằm hắn, có cảm giác không hề chân thực.
Không biết mấy phút trôi qua, đũa mì đã lạnh tanh, Trần Phong mới nhìn thẳng vào ánh mắt chàng trai.
Ánh mắt chàng thanh niên ấy vẫn rất sáng, đa tình quyến rũ, nhưng giờ phút này nhìn lâu rồi mới biết, ánh mắt ấy có thể gây áp lực đến người nhìn, trong mắt viết rõ anh muốn nghe câu trả lời, không được giấu, muốn người khác nghe theo.
Trần Phong khó khăn nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn: "Không có."
Hắn giơ tay lau sạch miếng mì dính trên môi chàng trai, nói: "Tôi không yêu cậu."
Lương Bạch Ngọc cười: "Vậy thì tốt."
Một giây sau, anh lại tựa lên đầu giường, mơ hồ lặp lại, "Vậy thì tốt..."
---------------
- Cá: trong raw là 年年有鱼 (niên niên hữu ngư/hàng năm có cá): 鱼 yú -cá có cách phát âm giống với 余 yú-nhiều, dư dả. Vì thế người Trung tin rằng ăn cá nhiều thì năm mới sẽ dư dả, nhiều tiền hơn.(ĐM/EDIT) Trứng Gà Đường Đỏ - Tây Tây Đặc (On-Going) - Chương 45
- Xôi đậu đỏ (红豆饭)(ĐM/EDIT) Trứng Gà Đường Đỏ - Tây Tây Đặc (On-Going) - Chương 45
- Mì thịt hầm (粉蒸肉)(ĐM/EDIT) Trứng Gà Đường Đỏ - Tây Tây Đặc (On-Going) - Chương 45
- Mì thịt heo (肉丝面)(ĐM/EDIT) Trứng Gà Đường Đỏ - Tây Tây Đặc (On-Going) - Chương 45


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.