Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 15: Đáng thương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người trong thôn phát hiện từ khi Lương Bạch Ngọc từ trên núi về, vị họ Trần kia cũng không xuất hiện trong thôn nữa.
Bàn tán, giễu cợt, suy đoán,... Đủ loại âm thanh cùng với củi, gạo, dầu, muối lăn lộn khắp vòng trong bụng, rồi cùng nhau trôi tuột xuống hố phân, tưới vào trong ruộng, những lời đồn đãi dần dần phai đi.
Dương Minh không để ý tới phản đối từ người nhà, khăng khăng tới tìm Lương Bạch Ngọc, lần nào cũng không thấy anh.
Cửa nhà Lương Bạch Ngọc vẫn cứ đóng suốt.
Có người nghi ngờ anh bệnh nặng, hộc máu chết trong nhà, bèn ném đá vào sân để thăm dò.
Đá đập bể cái lu gở góc sân, nước đục ngầu chảy ra đầy đất.
Hai con gà bị hoảng sợ, đạp nước chui vào ổ.
Trong lúc người ngoài sân ném đá thì trong sân đột nhiên truyền tới khúc hát.
Là Lương Bạch Ngọc đang đang hát kinh kịch, anh hát giọng nữ, trầm bổng, uyển chuyển lưu loát như được thu trong đĩa, hàng xóm láng giềng đều nghe thấy.
Lúc đó là thời gian dùng cơm tối, sắc trời mờ mịt, gió thổi lá bay khắp nơi. Giọng nữ kia càng lúc càng thê thảm, chua xót.
Hôm sau lại có lời đồn, Lương Bạch Ngọc nuôi tóc dài, mặc đồ hoa cỏ lòe loẹt như vậy là vì muốn làm con gái.
Tin vịt truyền từ miệng này sang miệng khác lại trở thành Lương Bạch Ngọc mặc váy mẹ để lại, ở bên ngoài giả gái kiếm tiền, yêu quái lẳng lơ.
Nhưng trước cửa nhà Lương Bạch Ngọc vẫn cứ yên tĩnh.
.
Hôm đó sương xuống, mọi người đi vào trong túi nhặt hạt dẻ rừng, trẻ con cầm túi nylon, người lớn thì cầm bao bố, nhào vào trong bụi tranh giành.
Thôn dân lên núi hết, trong thôn có chút trống trải.
Lương Bạch Ngọc đứng ở cửa, một tay che mắt, tầm mắt xuyên qua kẽ ngón tay nghênh đón ánh mặt trời, mí mắt anh run rẩy, cặp mắt hơi sưng nheo lại.
Anh cũng không để ý tới hạt táo rơi xuống bên chân.
Dương Minh lao tới, cậu mặc một cái áo khoác nhung bên ngoài cái áo len, trên cổ choàng khăn quàng, từ đầu tới cổ bọc kín mít.
Kỳ phát tình lần này của cậu kéo dài, triệu chứng so với lúc trước còn nặng hơn, trên mặt xuất hiện mấy cục mụn lớn nhỏ, người cũng sưng vù lên.
Thực ra cũng không tới nỗi đáng sợ, không hề xấu, nhưng nếu không nhìn thấy Lương Bạch Ngọc, cậu càng chịu không nổi, lật nóc trèo tường, làm loạn khắp nhà.
Mẹ cậu vì để cậu vui nên đành cho cậu tới nhà Lương Bạch Ngọc.
Lương Bạch Ngọc thả bàn tay đang che mắt xuống, kéo khăn choàng bên má của cậu nhóc: "Mặt em trai sao mà tèm nhem đáng thương thế."
"Đợi kỳ phát tình của tôi qua là hết thôi, chả có gì to tát." Dương Minh quấn khăn lại, tỏ vẻ thản nhiên đáp lại, rồi lại nói, "Tin tức tố ảnh hưởng tới cơ thể, Beta như anh làm gì mà biết được."
Lương Bạch Ngọc thở dài: "Tiếc thật đấy."
Dương Minh đen mặt: "Anh ở nhà làm cái gì vậy?"
"Ngủ." Lương Bạch Ngọc nhét vạt áo sơ mi vào quần tây, eo anh so với lúc trước càng nhỏ hơn.
Dương Minh nghi ngờ anh chán sống lắm rồi mới mặc như vậy vào mùa đông.
Người bệnh mà chả có vẻ gì là bệnh, giống người điên hơn.
Dương Minh kéo tay Lương Bạch Ngọc, vô cùng ấm áp khiến cậu cậu ngẩn cả người, không dám tin, còn sờ thêm mấy lần.
Mẹ nó, thế mà nhiệt độ cao hơn người bình thường thiệt, không hề lạnh chút nào hết!
Trên vai cậu bỗng trùng xuống, chàng trai đang tựa cằm lên, lười nhác nói, "Em trai à, siết tay anh đau quá."
Lông trên người Dương Minh dựng hết lên, da đỏ bừng, dứt khoát buông cái tay đang siết anh ra, lắp bắp nói, "Đi, đi nhặt hạt dẻ với, với tôi."
"Không muốn đi." Lương Bạch Ngọc không hứng thú lắm.
Dương Minh nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt của anh: "Chẳng phải anh ở nhà họ Trần mấy ngày à, rồi có bồi đắp tình cảm chút nào chưa?"
Lương Bạch Ngọc mê man nhìn cậu.
"Anh động lòng với Trần Phong rồi?" Dương Minh hét lên.
Lương Bạch Ngọc nhẹ nhàng nói, "Nói nhỏ chút, cậu hù hai con gà anh nuôi sợ rồi kìa."
Mặt Dương Minh lúc xanh lúc đỏ: "Tên phế vật kia dù sao cũng là Alpha đó! Anh tưởng bản năng tin tức tố là là chuyện đùa hả? Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm..."
"Được rồi, được rồi." Lương Bạch Ngọc ngắt lồi, "Đừng kích động mà, anh sợ cậu lại phát tình nữa."
Dương Minh hít thở sâu, "Anh với Trần Phong cắt đứt triệt để rồi?"
Lương Bạch Ngọc dựa trên khung cửa, lười nhác nhướng môi, nói, "Đúng vậy, dứt rồi, không có duyên phận."
Đầu óc Dương Minh bị anh dẫn dắt một hồi, lâu sau mới tỉnh hồn lại, "Thế thì anh bị làm sao? Gầy như ma!"
Lương Bạch Ngọc giả vờ giận liếc cậu một cái: "Cậu chưa từng có thời điểm tâm trạng xấu tới mức không muốn ăn cơm, không muốn ra khỏi cửa?"
Dương Minh á khẩu không trả lời được.
.
Cuối cùng Lương Bạch Ngọc cũng lên núi với Dương Minh, lúc bọn họ tới thì xung quanh chẳng còn một hạt dẻ nào để nhặt.
"Tôi kêu anh đi nhanh lên mà anh không nghe, cứ nhăn nhó suốt dọc đường." Dương Minh lải nhải.
"Phải tôn trọng người bệnh chứ chứ." Lương Bạch Ngọc lê bước.
"Anh có giống người bệnh chút nào hả?" Túi nylon trên tay Dương Minh lung lay, cậu sải bước về phía trước, "Có người bệnh nào giống như anh đâu..."
Giày da của Lương Bạch Ngọc đạp lên một nhúm lông hạt dẻ mềm mềm, anh dùng đế giày nghiền một cái, phát hiện bên trong không có gì, hạt dẻ đã bị lấy đi.
"Sao anh không gọi tên tôi?" Dương Minh đột ngột quay đầu lại.
Lương Bạch Ngọc nhìn trong bụi cây có một hạt dẻ, anh khom người nhặt, "Hửm?"
"Anh chưa từng gọi tên tôi." Không biết có chuyện gì mà Dương Minh đột nhiên tức giận, mắt đỏ bừng, "Sao, là tôi không xứng được anh gọi tên ư?"
Lương Bạch Ngọc nhặt hạt dẻ lên, thấy vẫn còn tốt, bèn đưa cho cậu nhóc.
Hạt dẻ rừng lăn từ ngực rồi lại trở về với xuống đống cây khô ẩm ướt.
"Chỉ là một cái tên thôi mà." Lương Bạch Ngọc rốt cục cũng nhìn cậu nhóc tội nghiệp, "Không gọi cũng có làm sao đâu."
Hồi đầu Dương Minh cũng nghĩ như vậy, không thấy có vấn đề gì, nhưng vừa rồi đột nhiên cậu nghĩ tới, cảm thấy vô cùng phiền muộn, cậu cắn răng hỏi: "Vậy anh cũng không kêu tên Trần Phong đúng chứ?"
"Tất nhiên..." Lương Bạch Ngọc cười một tiếng, "Không có."
Dương Minh cảm thấy dễ chịu hơn, cậu nhặt hạt dẻ bỏ lại trong túi, không tiếp tục đề tài khó giải thích này nữa.
"Anh trai ơi! Bên này có hạt dẻ nè!" Tiếng kêu vang lên cách đó không xa, Thái Tiểu Tịnh đang ở trên cây, vẫy tay với Lương Bạch Ngọc, "Anh tới đây nhanh đi——"
"Được." Lương Bạch Ngọc khoan thai bước tới bên đó.
Dương Minh đi sau anh, lải nhải như ông cụ non: "Ngay cả một đứa nhóc mà anh cũng không tha!"
Người phía trước nói: "Em trai à, đừng nhìn đâu cũng thấy xấu như vậy chứ."
Vẻ mặt của Dương Minh cứng đờ, cậu nhìn chàng trai đang bước trên đường vô cùng xinh đẹp kia.
Tôi như vậy đấy, còn anh thì sao?
Anh dạy đời tôi cũng không thấy xấu hổ hả?
Anh mà là tấm gương sáng thì thì tôi đã không ngại để anh dạy đời đâu nhé...
Đệt, tuyến thể đau vãi.
"Trước khi ra ngoài đã uống thuốc rồi mà, bình tĩnh chút, ở trên núi mà phát sốt thì không ổn đâu." Dương Minh tự tát vào mặt mình một cái thật đau rồi lột vỏ hạt dẻ ra.
.
Lương Bạch Ngọc không leo cây, anh chỉ nhặt hạt dẻ nằm rải rác dưới đất, dưới đất không có thì đi tới gần con mương, thế nào cũng có mấy hạt.
Dương Minh thì ngược lại với Lương Bạch Ngọc, cậu lanh lẹ nhảy tót lên cây, lắc lư một nhánh cây to.
Một đống nhúm lông rơi xuống đất ào ạt.
Có người muốn lén nhặt lên, Dương Minh nhanh mắt phát hiện, kêu to lên, "Của ông, cút xa ra!"
"Lương Bạch Ngọc, anh nhặt lẹ coi!" Cậu hướng về người đang ở rãnh nước kêu.
"Chờ chút đã." Lương Bạch Ngọc quay người lại trả lời.
Sát bên mương có một cọng cỏ nhỏ, mùa này mà vẫn xanh tươi, lá cây hơi nhọn, có thể gây xước.
Lương Bạch Ngọc đang tính đưa tay nhổ cọng cỏ lên, có vài hạt dẻ lăn xuống mương, anh ngẩng đầu lên, một người phụ nữ đầu tóc bù xù rơi vào tầm mắt.
Là Chu góa phụ trong thôn.
Bà choàng áo khoác đứng trước mương, mắt nhìn mấy hạt dẻ ở dưới, âm thanh nuốt nước miếng vang lên rất to.
Lương Bạch Ngọc nhảy xuống, nhặt hết hạt dẻ lên, đặt dưới chân bà: "Cho dì đó."
Chu góa phụ nhặt hạt dẻ bỏ vào trong áo khoác, đếm từng quả một, đếm xong rồi khập khiễng rời đi.
Mấy người trong bụi chứng kiến hết cảnh này, không nhặt hạt dẻ nữa, châu đầu vào nhau xì xào bàn tán.
"Bà điên kia mà không bị điên thì đã nhổ một cục nước miếng vào trong mặt y rồi, làm gì có chuyện bỏ đi như vậy."
"Aizz, ông trời sắp đặt cả rồi."
"Đúng vậy, ai kêu cô ta không để ý chồng mình, để hắn bị bỏ bùa, đêm đó khăng khăng đòi đi vô núi tìm người."
"Người đàn bà kia thật lợi hại, con trai cô ta cũng cùng một cái đức hạnh, thôn chúng ta tám kiếp đều xui xẻo."
"Chả hiểu ông Dương nghĩ cái gì mà dám để thằng Minh lại gần con hồ ly tinh kia nữa."
"..."
Vài người bắt gặp ánh mắt của chàng trai đang cười mỉm, vội vàng đổi thái độ, giả bộ cười nói giải tán.
.
Lương Bạch Ngọc kêu Dương Minh đừng lắc cây dẻ nữa, nhiều lắm rồi, nhặt không hết.
Dương Minh ngồi trên cây há mồm trợn mắt.
Chưa bao giờ cậu thấy có người lười tới vậy. Lẳng lơ bao nhiêu, lười biếng bấy nhiêu.
Dương Minh nhảy từ trên cây xuống, nhặt hạt dẻ lên cho anh, sắp đầy túi thì quay đầu nhìn lại, không thấy Lương Bạch Ngọc đâu nữa.
Kêu mấy tiếng cũng không ai trả lời.
Dương Minh bực bội ném túi hạt dẻ xuống đất, chẳng thèm để ý tới tiếng kêu của chị mình.
.
Lương Bạch Ngọc nằm trong bụi cây, nhắm mắt lắng nghe tiếng chim hót, tiếng gió thổi, lờ đi mấy âm thanh ồn ào đang cướp hạt dẻ.
Áo sơ mi sau lưng đè lên mặt cỏ đang dần ẩm ướt nhưng anh cũng không muốn đổi chỗ, vô thức thiếp đi, cảm thấy cơ thể mình đang dần nặng trĩu như thể rơi vào vũng bùn trong giấc mơ.
Chóp mũi đều là mùi tanh của bùn.
Lương Bạch Ngọc giãy giụa, muốn phát ra tiếng nhưng không được, lúc sắp nghẹt thở thì bất ngờ tỉnh dậy, trở về hiện tại.
Vẫn còn sống, tim còn đập, mái tóc đẫm mồ hôi.
Tầm mắt Lương Bạch Ngọc khựng lại ngay miếng thuốc dán dưới cổ tay giây lát, rồi nhìn thứ gần mình... Hạt dẻ.
Một bao đầy ụ.
Miệng bao còn được dây nylon quấn lại mấy vòng, thắt nút.
Lương Bạch Ngọc kéo dây nylon ra, tháo nút, anh đưa tay vào trong bao, lấy ra một hạt dẻ.
Đã được bóc vỏ.
"Cho tôi làm gì, tôi cũng đâu biết rang." Lương Bạch Ngọc đứng dậy bỏ đi.
Không lâu sau, Trần Phong từ bụi cỏ cao cỡ nữa người đi ra, hắn nhặt bao hạt dẻ lên, trầm giọng nói về nhà rang.
-----------------------
Hạt dẻ rừng:(ĐM/EDIT) Trứng Gà Đường Đỏ - Tây Tây Đặc (On-Going) - Chương 15. Đáng thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.