Trung Cung Lệnh

Chương 30:




Tang Chi đan tay, khuỵu gối cúi đầu làm một cái phúc cảm tạ, nhưng ánh mắt Đổng Ngạc phi lại sắc bén đến dọa người, "Đừng biết ơn quá sớm. Ngươi luôn miệng nói vì bổn cung mà suy tính, nhưng việc hôm nay ngươi làm phải giải thích thế nào? Bổn cung sao có thể tin ngươi?"
Tang Chi câu ra một mạt cười, trong lòng đã sớm tiên lượng được sẽ tới nước này, "Nương nương, việc làm ngày hôm nay cũng là vì nô tỳ suy nghĩ cho nương nương."
"Vì bổn cung?" Đổng Ngạc phi lạnh giọng cười nhạo, "Ngươi mang theo một bụng tâm cơ vào Từ Ninh cung, mạo hiểm liều chết cũng chỉ vì để nói cho Thái hậu biết chuyện Hoàng thượng muốn phế hậu, như vậy là vì bổn cung?" Dư quang lưu chuyển, bắn tới phía Tang Chi, "Theo như bổn cung thấy, ngươi không phải là vì bổn cung, mà là vì Hoàng hậu."
"Nương nương nói đùa..." Tang Chi cúi đầu, nhưng mặt không đổi sắc, "Chim khôn biết chọn cây mà đậu, ta thực tâm muốn làm tâm phúc phò trợ nương nương tự nhiên có lí do thỏa đáng. Đầu tiên, nương nương ngài hiện tại quyền nghiêng hậu đình, tốt xấu gì cũng vẫn là người nắm thực quyền trong tay, thế lực như mặt trời ban trưa, lại vừa là người trong lòng Hoàng thượng. Ở bên cạnh nương nương, ước nguyện của ta sau này cũng sẽ trở thành hiện thực. Lại nói, không nói đến chỉ vì lạc đường mà ta phải chịu giày vò tới thập tử nhất sinh ở Khôn Ninh cung, mà còn phải chịu phạt đứng một đêm dưới trời tuyết, những thứ này ta cũng không ghi hận. Căn bản nhìn tình thế Khôn Ninh cung lúc này, chính là không đáng để Thừa Càn cung chúng ta ghi hận. Hoàng hậu không có hoàng tự, cũng không có ân sủng của Hoàng thượng, hiển nhiên ngày sau cũng sẽ không có khả năng có hài tử nối dõi để củng cố địa vị lâu dài. Ở hậu cung này, một người vừa không sinh được hoàng tự, lại vừa bị quân thượng lạnh nhạt vứt bỏ, liệu còn có thể có kết cục gì tốt đẹp? Nếu nửa điểm cân nhắc ấy nô tỳ cũng không có, nô tỳ ắt sẽ không dám nói những lời này trước mặt nương nương, chứ không nói tới sau này sẽ vì nương nương mà dốc sức. Cho nên xét về tình về lý, người có mắt nhìn hẳn sẽ không chọn Khôn Ninh cung. Chẳng nhẽ nương nương cảm thấy nô tỳ không có mắt nhìn tới mức sẽ đứng về phía Khôn Ninh cung không có chút cơ hội chuyển mình đó sao? Vậy không phải là tự mình hủy đi tương lai của mình?"
Những lời Tang Chi nói đều là những gì thực tế đang diễn ra. Tình cảnh của Tố Lặc quả thực cực kỳ không ổn, cung phi mà không có hoàng tự, gần như đồng nghĩa với việc cuộc đời về sau sẽ không lúc nào là bảo đảm an toàn. Huống hồ Hoàng đế lại rắp tâm không để nàng yên. Nhìn về tương lai, hay ngay cả hiện tại, tình cảnh của nàng cũng đều không khả quan. Những lời này khiến Đổng Ngạc thị gật đầu, nội tâm âm thầm đồng tình. Hoàng quý phi nương nương đương nhiên không ngờ được, thực ra là có một người ngốc tới mức không màng tiền đồ ở Thừa Càn cung mà cam tâm tình nguyện tới Khôn Ninh cung chịu khó chịu khổ đấy. Và càng không thể ngờ được, người ngốc này lại chính là Tang Chi.
Xóa mờ đi một phần nghi kị của Đổng Ngạc thị, Tang Chi mới bắt đầu chậm nói về chuyện ngày hôm nay. Nàng hỏi, "Xin hỏi nương nương, người cảm thấy hiện tại là thời cơ tốt để nhập chủ Trung cung sao?"
"Không phải." Đổng Ngạc phi nhíu mày, nói ra hai chữ.
Tang Chi nở nụ cười, "Vậy cho nên hôm nay nô tỳ mới dám liều chết vào Khôn Ninh cung làm ra chuyện ngu xuẩn như thế."
Đổng Ngạc phi có chút ngoài ý muốn mà nhìn nàng, "Nếu nói vậy, đúng là ngươi suy nghĩ cho bổn cung." Nhưng trong giọng nói lại phảng phất lạnh nhạt hoài nghi.
"Hồi nương nương, đúng vậy." Làm như không nghe ra sự nghi kị trong lời người kia, Tang Chi quỳ xuống, "Nếu nô tỳ đã quyết ở bên làm một tâm phúc mà một lòng cống hiến cho nương nương, đương nhiên nô tỳ cũng phải có một món lễ vật ra mắt với nương nương." Nàng ngẩng đầu, nhìn lên Đổng Ngạc phi, "Như nương nương đã nói, lúc này không phải thời điểm tốt để người nhập chủ Trung cung. Chắc nương nương cũng hiểu, nếu lúc này Hoàng hậu thật sự bị phế, người được Hoàng thượng đưa lên Hậu vị, trừ người ra sẽ chẳng còn ai khác." Nàng dừng một khắc, "Chuyện này thoạt nhìn tưởng như một chuyện tốt, nhưng lại chính là một chuyện cần tránh được thì phải lập tức tránh. Hoàng thái hậu đổ bệnh, Hoàng thượng nhân thời cơ này phế vị đương kim Hoàng hậu, lại tự chủ trương đưa ngoại tộc lên ngôi Trung cung chi chủ, nương nương nghĩ, tới khi Thái hậu khỏe mạnh lại rồi, chuyện sẽ thế nào? Dù cho người thuận lợi qua được đại điển phong Hậu, ổn thỏa ngồi trên phượng vị, nhưng tới khi Thái hậu biết chuyện..." Tang Chi nói càng chậm rãi, "Tới khi ấy nương nương cảm thấy Hoàng thái hậu sẽ để cho mẫu tử người sống an ổn hay sao?"
Sắc mặt Đổng Ngạc phi tái đi trắng nhợt, lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh, "Không an ổn, chắc chắc tới khi ấy Thái hậu sẽ ra tay đối phó với bổn cung."
"Vậy nương nương cảm thấy, hiện tại người có khả năng đối phó với Thái hậu hay không?" Tang Chi lại hỏi ngược, không nhanh không chậm, lại làm Đổng Ngạc phi thảng thốt trong lòng, "Ngươi nói phải, xem ra là bổn cung tự cao tự đại, coi thường lão nhân gia kia rồi. Lúc này nếu Thái hậu ra tay, bổn cung tất bại."
"Nhưng nếu như người thất bại, vậy cơ đồ của Vinh Thân vương sẽ thế nào? Còn Đổng Ngạc thị, vinh quang gia tộc sẽ ra sao?" Tang Chi lại hỏi, như đang vô hình dồn ép người kia.
Đổng Ngạc thị bị nàng hỏi câu này, yếu điểm bị chạm tới, rốt cuộc có chút không vững vàng. Sắc mặt nhợt nhàn, thanh âm mất đi độ sắc bén, giọng nói khàn khàn, "Tới lúc ấy... lúc ấy chỉ sợ Đổng Ngạc thị sẽ chìm trong tai họa."
Tang Chi nghe được câu trả lời, âm thầm hài lòng. Nói chuyện với người thông minh, chính là tốt ở chỗ chỉ cần chỉ điểm một chút, đối phương sẽ lập tức hiểu được mấu chốt vấn đề. Tang Chi khấu đầu, trán gần chạm xuống sàn, "Vậy nên hôm nay nô tỳ mới liều chết làm càn, nương nương!" Nàng diễn cực khổ tới mức này, từng lí do đều đủ thuyết phục người nghe, mục đích thực sự của nàng, trừ bản thân nàng ra thì còn ai có thể nhìn thấu?
"Nếu như người nhập chủ Trung cung vào lúc này, tai họa lâu dài sẽ khó lòng lường được hết. Nhưng bây giờ tình thế đã khác, từ nay về sau chúng ta còn có thể làm nhiều chuyện. Nhưng lúc này nô tỳ không còn cách nào khác, ngoài lừa trên gạt dưới xông vào Từ Ninh cung, bởi vì... người có thể ngăn cản Hoàng thượng chỉ có duy nhất Thái hậu mà thôi."
Nàng hơi ngẩng đầu lên, nhướn mắt nhìn về phía Đổng Ngạc phi, "Hôm nay nô tỳ liều chết mới có thể được nương nương để mắt tới, đây cũng như là thành ý của nô tỳ. Cổ ngữ có nói 'kẻ trung thành có ngã cũng không bỏ chủ', nếu hôm nay nô tỳ đã coi nương nương như chủ tử của bản thân, vậy chẳng nhẽ lại không vì nương nương mà suy nghĩ?" Lời nói lọt tai, không nịnh bợ nhưng lại đáng tin, Tang Chi nhìn thẳng vào mắt Đổng Ngạc thị, bày ra sự tín nhiệm, "Nô tỳ đặt cược tính mạng mình bày tỏ lòng trung thành, nương nương vẫn còn chưa tin tưởng?"
Đổng Ngạc thị chứng kiến đầu đuôi, rốt cuộc cũng buông bỏ một phần nghi kị. Nàng đi tới nâng người đang quỳ dậy, "Nếu ngươi đã có lòng trung thành, bổn cung nhất định sẽ không bạc đãi. Từ nay về sau, trong Thừa Càn cung, đứng sau ta chính là ngươi. Tang Chi, ngươi vừa lòng rồi chứ?"
Tang Chi thảng thốt trong lòng. Nàng nhìn ánh mắt tin tưởng của Đổng Ngạc phi, nhất thời lại sinh ra loại cảm giác áy náy. Đổng Ngạc phi đã làm gì sai sao? Cũng không hẳn, nữ nhân nơi này không thể không toan tính. Bản thân nàng hôm nay không phải cũng thành như thế rồi hay sao? Nàng bỗng nhiên có cảm giác rằng mình đang làm sai rồi.
Nhưng việc đến nước này, nàng cũng đã bị ép lên tới Lương Sơn. Đổng Ngạc phi mưu tính cơ đồ, nàng cũng không thể không vì mình mà sinh tồn a!
Đổng Ngạc phi nắm lấy cổ tay nàng, muốn kéo nàng đi tới chủ vị, "Sau này những lúc chỉ có hai chúng ta, Tang Chi muội muội không cần đa lễ, cứ coi như hai ta tỷ muội tương xứng là được rồi."
Tang Chi đứng khựng lại, "Nô tỳ không dám. Chủ tử là chủ tử, nô tài là nô tài, nô tỳ thân phận thấp kém, tôn ti trật tự không thể vượt qua." Tang Chi cũng thực tâm không muốn quá thân cận với người này, bởi vì Đổng Ngạc phi càng đối tốt với nàng bao nhiêu, lương tâm nàng sẽ càng áy náy. Càng là người thân cận, càng khó có thể che giấu ý đồ thực sự, nhất là loại lừa gạt giả dối như thế này. Nhưng đương nhiên, nàng không tin hiện tại Đổng Ngạc thị đã hoàn toàn tin tưởng mình. Nhưng mặc kệ hiện tại Đổng Ngạc thị tin nàng bao nhiêu phần, nàng cũng đều khó mà không thấy áy náy. Tin tưởng càng nhiều, nàng sẽ càng áy náy.
Đổng Ngạc phi lại giữ chặt tay nàng, cười nói, "Xem ra tính khí ngươi cũng thật bướng bỉnh đấy. Nếu không muốn thì nói không muốn được rồi, còn phải dùng lễ nghi phiền phức. Ngươi đã trung thành vì bổn cung, sao bổn cung có thê không chân thành đối đãi ngươi!"
Trong lòng Tang Chi nóng lên, mà lời nói ra không chút rung động, "Nương nương đối tốt với nô tỳ như thế, nô tỳ sẽ cúc cung tận tụy, tới khi mắt nhắm tay xuôi mới dừng!"
Đổng Ngạc phi che miệng mà khẽ cười, "Lời khách sáo bổn cung không muốn nói nhiều, chỉ cần ngươi nhớ cho kỹ, bổn cung sẽ tuyệt đối không bạc đãi bất kỳ ai trung thành vì bổn cung mà làm việc, nhưng mà..." Thanh âm nhè nhẹ, "Nếu là người hai lòng, bổn cung sẽ không dễ dối phó như vậy."
"Tấm lòng của nô tỳ, trời đất chứng giám!" Tang Chi vội vàng quỳ xuống.
"Ôi, ngươi lại như thế. Mau đứng lên đi." Đổng Ngạc phi cười nhẹ, lại nâng Tang Chi dậy, rồi đi thẳng vào chủ đề, "Vậy muội muội cảm thấy lúc này chúng ta nên làm gì đây?"
"Việc cần thiết lúc này, phải làm thế nào cho Thái hậu thấy chuyện Khôn Ninh cung không có chút liên quan tới chúng ta." Nàng dừng một chút, "Hay nói cách khác, chính là đẩy hết trách nhiệm tới cho Hoàng thượng."
Sắc mặt Đổng Ngạc phi trầm xuống. Nàng do dự hồi lâu, rốt cuộc là quay mặt đi, vừa nhìn ra cửa sổ vừa nhẹ giọng, "Bổn cung nhiều ngày hầu hạ trong Từ Ninh cung, chuyện bên ngoài quả thực không rõ lắm."
"Nương nương, người nói lời này ta sẽ tin, cung nhân sẽ tin, nhưng Hoàng thái hậu sẽ tin sao?" Tang Chi nghĩ thầm, việc lớn như thế này nhân vật chính không biết mới là lạ đấy. Chỉ sợ không phải không biết, mà còn âm thầm đổ thêm dầu vào lửa. Chuyện phế Hậu này, Đổng Ngạc phi càng tỏ ra không đồng tình với Hoàng đế, không phải hắn sẽ càng quyết tâm làm cho bằng được hay sao.
Đổng Ngạc phi ngây người, một lát sau mới cầm chặt lấy tay Tang Chi, "Vậy muội muội nói xem ta nên xử lý thế nào đây?" Ngay cả 'bổn cung' cũng không xưng nữa rồi.
Tang Chi đương nhiên nhận thấy biến hóa của nàng, liền khom lưng, "Nương nương, người lại quyết liệt ngăn cản chuyện phế Hậu, nhưng không phải là âm thầm ngăn cản, mà là quang minh chính đại ngăn cản, để cho hậu cung, thậm chí là toàn bộ Tử Cấm Thành đều biết, người không đồng tình với hành động của Hoàng thượng."
Đổng Ngạc phi lại trầm ngâm, "Nhưng quá quyết liệt sẽ thành khi quân phạm thượng, còn khiến Hoàng thượng không vui. Đắc tội với Hoàng thượng, chỉ sợ bổn cung cũng không gánh nổi."
"Nương nương, Hoàng thượng sủng ái người tới thế, dù có tức giận cũng chỉ là ngày một ngày hai. Chuyện quan trọng vẫn là để Thái hậu yên tâm a!"
"Điều này cũng phải." Đổng Ngạc phi hiểu Thuận Trị, hiểu được làm thế nào khiến hắn nguôi giận.
Rốt cuộc chuyện cũng bàn xong, Tang Chi không chút thương tổn đi ra ngoài. Vừa ra khỏi chính điện, Lan Tú cùng Lục Oanh khi ấy đang đứng hai bên đã lập tức đánh giá Tang Chi từ trên xuống dưới, lại thấy thần sắc nàng bình đạm như thường, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười, cả hai đều giật mình không thôi. Lục Oanh đứng trân trân tại chỗ, ánh mắt kia như chỉ hận không thể xem thấu Tang Chi, mà sắc mặt Lan Tú thì đương nhiên không tốt cho được, chằm chằm lườm nàng, "Tốt nhất ngươi đừng có ra vẻ!"
"Không được vô lễ!" Lúc này từ trong điện truyền tới tiếng Đổng Ngạc phi.
Lan Tú chưa kịp suy nghĩ, lúc này đã bị dọa sợ tới mặt cắt không còn giọt máu, quỳ rạp trên đất, "Nương nương thứ tội!"
Đổng Ngạc phi chậm rãi thong thả bước ra, thần sắc nhàn nhã ung dung, "Bổn cung vừa mới biết được, hóa ra Tang Chi là một người họ hàng xa của bổn cung. Nếu như là ở Thừa Càn cung, từ nay về sau các ngươi đối với nàng cho tốt, đừng mạo phạm đến nàng, các ngươi nghe rồi chứ?"
Chỉ một thoáng mà gió đã đổi chiều đến nghiêng trời lệch đất, khắp nội cung Thừa Càn cung là những ánh mắt hâm mộ lẫn ghen ghét phóng tới phía Tang Chi, như thể muốn trực tiếp đốt sống nàng. Nhưng Tang Chi không chút vui vẻ, nàng lại càng căng thẳng trong lòng, âm thầm tán thưởng Đổng Ngạc phi quả là quá thủ đoạn rồi! Hôm nay giữa thanh thiên bạch nhật, nàng cho Tang Chi một thân phận, cũng chính là chặn hết đường lui của Tang Chi, chỉ còn một thân phận duy nhất - họ hàng xa của Đổng Ngạc phi. Tang Chi có muốn hai lòng cũng không thể hai lòng, lí do rất đơn giản, còn ai dám tin tưởng một người vừa hầu hạ ở Thừa Càn cung, vừa là họ hàng xa của Đổng Ngạc phi được chứ?
Tang Chi sâu lắng thở dài, Đổng Ngạc phi thực cao tay, một mũi tên trúng hai con nhạn, người hiểu được sẽ không thể không sinh lòng kính sợ. Lại nghĩ về những lời bản thân dã nói, e rằng chỉ cần sơ xẩy một bước, nàng sẽ chết mà không biết mình chết vì cái gì.
Loại nữ nhân này thật sự rất đáng sợ. Nhưng Tang Chi cũng rõ ràng, nếu như mình đã bị cuốn vào thời cuộc, sau này nguy hiểm càng lớn, người tâm cơ thâm sâu như Đổng Ngạc phi cũng sẽ phải đánh đổi càng nhiều.
Sinh tồn trong hậu cung, khó có được một chữ vẹn toàn. Nàng chỉ có thể cẩn trọng, cẩn trọng trong từng bước đi.
Đúng lúc này, có một cung nữ tới bẩm báo, "Khởi bẩm nương nương, Hoàng thượng đang nổi giận lôi đình ở Khôn Ninh cung, kinh động tới cả Thái hậu!"
Đổng Ngạc phi có chút sững sờ, theo bản năng mà đưa mắt về phía Tang Chi. Tang Chi thảng thốt trong lòng, hận tên Ái Tân Giác La Phúc Lâm kia đến nghiến răng. Nàng ép chế tâm tình, nhỏ giọng nói bên tai người kia, "Nương nương, trước mắt là thời cơ rất tốt để người vãn hồi cục diện."
Tuy rằng việc này đúng là có lợi cho Đổng Ngạc phi, nhưng lí do quan trọng hơn - Tang Chi biết chỉ có Đổng Ngạc phi mới có khả năng xoa dịu Hoàng đế chết tiệt kia!
Đổng Ngạc phi suy tư một chút, cất cao giọng, "Tới Khôn Ninh cung." Lại quay đầu khẽ nói với Tang Chi, "Ngươi đi theo ta."
--- Hết chương 30 ---
Editor lảm nhảm: Má ơi... bà Tang thâm 7, bà Uyển hiểm 10 luôn chài :v Đoạn Tang diễn sâu giả nai những tưởng lật kèo thắng tiếp 2-0 mà Uyển chốt cho 1 câu vừa đấm vừa xoa "họ hàng xa" thế là thôi gỡ hòa 1-1 😂
@Ái Tân Giác La team, mấy anh làm gì mà đời nào cũng toàn để gái hận thế hả TvT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.