Trùm Tài Nguyên

Chương 21: Hiệu trưởng Lỗ Sơn




Người đến đúng là hiệu trưởng Lỗ Sơn, một người đã công tác trong ngành giáo dục gần ba mươi năm. Ông ấy vốn giữ chức chủ nhiệm giáo dục ở trường tiểu học huyện Bình Xuyên. Sau khi nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây được chuyển đến thị trấn Hải Trang, lãnh đạo nhà máy lúc đó vì để bảo đảm chất lượng của trường tiểu học trong nhà máy, đã đặc biệt mời ông ấy đến đảm nhiệm chức hiệu trưởng. Hơn nữa lúc đó còn hứa hẹn rằng mọi chuyện trong trường đều do Lỗ Sơn quyết định, tầng lớp lãnh đạo nhà máy không được can thiệp vào công tác giảng dạy của trường.
Mà từ khi Lỗ Sơn giữ chức hiệu trưởng trường tiểu học đến nay, cũng đúng là đã làm cho thành tích của các em học sinh tiểu học trong khu nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây có tiến bộ, về điểm này thì các giáo viên của trường trung học trong khu nhà máy đều công nhận. Đồng thời, môi trường học tập ở trường tiểu học được cải thiện đáng kể. Khu nhà tầng dạy học mới xây này, chính là nỗ lực không ngừng của hiệu trưởng Lỗ Sơn, tranh thủ sự giúp đỡ từ chỗ lãnh đạo nhà máy, từ đó các em học sinh tiểu học tạm biệt những phòng học một tầng thấp bé, bước vào khu nhà tầng cao ráo sáng sủa. Do đó danh tiếng của ông trong trường tiểu học cũng rất lớn. Chỉ có điều thời gian trước, Phương Minh Viễn và vị hiệu trưởng này chẳng bao giờ xuất hiện cùng nhau, ngoại trừ trong những buổi họp trường khi bắt đầu và kết thúc mỗi học kỳ. Hơn nữa dường như còn nhớ, khi hiệu trưởng Lỗ Sơn lên lớp 4, đã bị bệnh đến chết đi sống lại. Nhưng bây giờ xem ra, ông cụ mặt mày hồng hào, không giống như có bệnh tật gì cả.
Ngoài Vương Viêm và Nghiêm Đông Vũ ra, các giáo viên còn lại khác đều quay về lớp học của mình, do đó tình trạng nhốn nháo ồn ào trong lớp học đã lại trở về trật tự bình thường vốn có.
Lỗ Sơn nhìn Vương Viêm và Nghiêm Đông Vũ, rồi lại nhìn Phương Minh Viễn đang nấp sau người Vương Viêm, trầm giọng nói:
- Đều trở về học trước đi, còn trò này đi theo ta!
Dứt lời liền xoay người đi về phía tầng hai.
Vương Viêm vỗ vỗ vào bả vai Phương Minh Viễn, ra hiệu hắn đi theo Lỗ Sơn, liếc mắt nhìn Nghiêm Đông Vũ vẻ coi thường, lúc này mới trở về phòng học của mình.
Nghiêm Đông Vũ cũng không khỏi có chút hồn bay phách lạc. Sự việc đã tới bước này, đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của y, việc này lan truyền ra ngoài, đối với uy tín của y trước bạn bè đồng nghiệp và học sinh, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ là đả kích rất lớn. Nghĩ đến đây thôi, Nghiêm Đông Vũ cũng không khỏi có chút hối hận, vốn chỉ nghĩ rằng một thằng nhóc xấu xa lớp hai, bị giáo viên nghiêm khắc phê bình như vậy, lại bị mời phụ huynh đến, sớm sẽ bị dọa sợ tới mức không biết làm thế nào. Nào ngờ Phương Minh Viễn lại dám chất vấn lại mình, cuối cùng còn làm cho sự việc ầm lên đến nỗi ai cũng biết hết.
- Ngồi đi!
Lỗ Sơn chỉ ra chiếc ghế trước bàn làm việc, ôn tồn nói:
- Đừng lo lắng, hãy nói cho ta biết, tại sao trò lại nói là thầy Nghiêm muốn đánh trò?
Phương Minh Viễn cũng không hề sợ hãi, đến ghế ngồi, đưa bài thi cầm trong tay ra nói:
- Hiệu trưởng, thầy hãy xem qua bài thi này trước đi đã.
Hiệu trưởng Lỗ Sơn cầm lấy bài thi, nhìn qua tên trước “ Phương Minh Viễn!” Nhẹ nhàng gật đầu, bộ dạng không tỏ rõ ý kiến. Ông ấy tiếp tục nhìn xuống dưới, khi nhìn đến cuối, lông mày cũng cau lại bất thường. Lỗ Sơn đã hiểu cách làm của Nghiêm Đông Vũ.
- Phương Minh Viễn à, trò không phục việc thầy Nghiêm trừ của trò hai mươi lăm điểm đúng không?
Lỗ Sơn thuận tay đặt bài thi lên bàn làm việc nói:
- Nhưng mấy câu hỏi này trò đều bỏ qua bước viết lời giải, tuy rằng đáp án không có sai, nhưng ở đây không có bước làm hoàn chỉnh của bài giải, trừ điểm của trò cũng phải.
- Hiệu trưởng, một người từ nhỏ đến lớn, đều biết bò trước, rồi mới biết đứng, sau đó dưới sự nâng đỡ của người lớn mới từ từ tập đi, cuối cùng mới có thể chạy. Đây là một quá trình hoàn chỉnh. Nhưng khi người ta tập chạy, có phải trước mỗi lần chạy vẫn phải làm hết các bước bò, đứng, đi hoàn chỉnh một lần rồi mới có thể bước chân chạy không? Có phải là nếu không làm như vậy một lần thì mọi người sẽ không công nhận người đó đã là một người biết chạy không ạ?
Câu trả lời của Phương Minh Viễn làm hiệu trưởng Lỗ rất kinh ngạc, Tuy đã sớm nghe nói rằng Phương Minh Viễn rất thông minh, hơn nữa còn biết cách đem kiến thức học được áp dụng vào trong cuộc sống, làm ra máy nước nóng nước thô sơ, trong mùa hè này, đối với những công nhân nhà máy, Phương Minh Viễn là một danh nhân nhỏ tuổi. Nhưng hôm nay được tận mắt nhìn thấy, mới cảm thấy đứa trẻ này đúng là không giống bình thường.
Những đứa trẻ lớp một lớp hai bình thường nếu một mình gặp hiệu trưởng, tuyệt đại đa số đều co ro cúm rúm, có lẽ nói cũng không nên lời Nhưng đứa trẻ này thì lại khác, không một chút sợ hãi, đứng trước mặt hiệu trưởng chậm rãi mà nói, đâu có giống một đứa trẻ bảy tám tuổi! Hiệu trưởng Lỗ cảm thấy nếu nhắm mắt lại, không suy xét đến thanh âm của trẻ con non nớt kia, thì bản thân ông ấy tưởng như là đang nói chuyện với một người lớn. Hơn nữa những lời mà hắn nói cũng không phải hoàn toàn không có lý. Tuy nhiên Lỗ Sơn vẫn cảm thấy ý tứ ngụy biện trong lời nói của Phương Minh Viễn rõ ràng hơn. Nhưng một đứa trẻ mới có bảy tám tuổi, lại có thể tranh cãi với người lớn …. Hiệu trưởng Lỗ Sơn nhất thời không biết nên diễn tả tâm trạng của mình thế nào.
- Hơn nữa trước khi thi thầy Nghiêm không có nói, khi trả lời câu hỏi nhất định phải viết rõ ràng từng bước làm một, nếu không sẽ trừ hết điểm. Đến khi thi xong rồi, lại dùng lí do này để trừ điểm của em, hơn nữa lại yêu cầu em gọi phụ huynh, điều này em không phục!
Phương Minh Viễn ngẩng đầu nói:
- Cách làm như vậy là cố ý hạ bệ người khác, pháp luật còn coi trọng việc luật không có văn bản rõ ràng không thể kết tội, làm một người thầy đáng được người khác tôn trọng, đây lại không phải là hành vi đáng được tán dương gì cả. Hơn nữa, thày Nghiêm chỉ vì vậy mà đòi mời phụ huynh đến, thầy ấy muốn nói chuyện gì với bố mẹ em? Nói chuyện em sao chép sao? Triệu Nhã mới chín mươi bảy điểm, em rốt cuộc muốn biết, thầy ấy muốn nói em chép bài của ai?
-Triệu Nhã là ai?
Hiệu trưởng Lỗ Sơn hỏi.
- Là bạn ngồi cùng bàn với em, là người đạt điểm cao nhất lớp môn toán trong kỳ thi lần này.
Lỗ Sơn gật đầu, che dấu sự kinh ngạc trong lòng, ông ấy lại không phải là những giáo viên làng suốt đời chỉ giới hạn ở mảnh đất tỉnh Tần Tây kia. Lúc còn trẻ, ông ấy cũng đã từng đi khắp nơi trong nước học, đối với mọi thứ ở nước ngoài cũng không phải là không biết tý gì, ít nhất ông ấy cũng biết rõ, đứa trẻ bảy tám tuổi này đang đứng trước mặt ông ấy, đã nói ra nguyên tắc luật pháp không có văn bản rõ ràng thì không thể kết tội mà các nước phương Tây đều tuân theo.
-Thầy Nghiêm, thầy ấy thực sự có đánh trò sao?
Hiệu trưởng Lỗ Sơn nghiêm túc hỏi chuyện. Đây là một vấn đề không dễ dàng cho qua được. Tuy rằng nói trong giới giáo dục như hiện nay, giáo viên xử phạt học sinh về mặt thể xác, đó cũng không phải là điều gì hiếm thấy lắm, nhưng giáo viên mà vô cớ phạt học sinh về mặt thể xác, thì đó lại là một vụ tai tiếng rồi. Lỗ Sơn tuyệt đối không cho phép tình trạng này tồn tại trong nhà trường.
- Hiệu trưởng thày có thể đi hỏi, các bạn trong lớp có thể làm chứng cho em, nếu không phải là em chạy nhanh, thì đã bị đánh rồi!
Phương Minh Viễn nói với nét mặt vô cùng sợ hãi:
- Em cũng nghĩ rằng cứ chịu đánh để có chứng cứ, nhưng mà em chân yếu tay mềm, lại không thể chịu nổi một cái tát của thầy Nghiêm. Phòng vệ chính đáng, nhưng em cũng có thể phòng vệ được sao? Nếu không phải em kịp thời kêu lên gọi thầy Vương ra …
Lỗ Sơn xua tay, ngăn Phương Minh Viễn đang định thao thao bất tuyệt kể khổ, ông ấy xem ra đã hiểu rõ rồi. Đứa trẻ trước mặt này ông tốt nhất không nên coi hắn là một đứa trẻ, mà nên coi như là đang nói chuyện với một người trưởng thành, nếu không, sự tương phản lớn giữa vẻ ngoài non nớt và sự thành thục trong lời nói sẽ làm bản thân ông ấy khó chịu đến muốn thổ huyết.
Hiệu trưởng Lỗ Sơn tỉ mỉ quan sát Phương Minh Viễn từ trên xuống dưới, thật là không biết đứa trẻ này rốt cuộc là được giáo dục như thế nào, đúng là quái thai.
Phương Minh Viễn cũng biết rằng mình nhất thời cao hứng, sợ rằng hơi quá, liền vội vàng làm ra vẻ một đứa trẻ ngoan ngoãn, cúi đầu ngồi xuống ghế.
Hiệu trưởng Lỗ Sơn tìm trong ngăn tủ trong văn phòng, lấy ra một bài thi đưa tới trước mặt Phương Minh Viễn:
- Trò hãy thử làm bài thi ở trong này xem.
Phương Minh Viễn cầm lại xem, hình như là kiến thức của lớp ba. Trải qua bao nhiêu năm nay, đối với nội dung dạy học trong từng khối ở tiểu học hắn còn nhớ không rõ, dù sao lúc này, cũng không có khả năng có phương trình hai ẩn hay ba ẩn.
-Nếu như trò làm tốt, ta sẽ sửa điểm môn toán trong kỳ thi giữa kỳ này của trò thành một trăm điểm, thế nào?
Lỗ Sơn tủm tỉm cười nói.
Phương Minh Viễn chìa bàn tay ra, trịnh trọng nói:
- Một lời đã nói!
Hắn thật không muốn trở về giải thích dài dòng với bố về việc tại sao lại không đạt được một trăm điểm, mặc dù có ông nội đứng về phía hắn, sẽ không bị thiệt thòi gì, nhưng nhìn ông bố lông mày dựng ngược trừng mắt lên, cũng đã khó chịu rồi.
Lỗ Sơn vỗ tay cười nói với hắn:
- Quyết không nuốt lời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.