Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 27: Căn cứ Hạnh Phúc (1)




Người gầy kia nhìn thấy Vương Binh thì cười toe, lộ ra hàm răng hơi vàng, ném bao gạo trong tay tới hướng Vương Binh: "Đại Binh, thù lao công tác lần này tôi đưa đến đây, gần đây căn cứ mở cửa thôn Đại Cương bên kia, cứu được không ít người sống sót, quá nhiều việc nên mới sơ sót bên này, anh hiểu dùm cho. Người lớn như vậy rồi đừng cư xử như trẻ con, mười ngày nửa tháng còn không tới căn cứ báo cáo tình huống."
Anh ta nói tiếng phổ thông mang theo khẩu âm địa phương, căn cứ anh ta nói tới chính là ở huyện bên kia, là căn cứ Hạnh Phúc.
Vương Binh nhận lấy bao gạo, không dám tin tưởng mà nhìn tới nhìn lui, bị bao gạo nặng làm cho thật hưng phấn, ông ôm bao gạo vào trong người, xé một góc, nắm ra một nắm gạo trắng tinh.
Mắt ông đỏ lên, gọi thôn dân tiến đến: "Dọn đi vào!"


Đưa cho gia đình hai người chết hai phần gạo, nhà ông và hai người cùng đi kia một bao, còn lại thì chia cho người dân trong thôn, mỗi nhà mỗi hộ đều được một chút.
Dưới ánh trăng, gạo trắng trong suốt đến kỳ cục, mỗi hạt gạo đều no đều đủ giống như là mọng nước.
Người gầy đứng ở cửa thôn cười tủm tỉm nhìn mọi người sờ sờ gạo, bỗng nhiên mũi mấp máy một chút, kinh ngạc nói: "Đại Binh, anh gϊếŧ con heo nuôi trong nhà rồi hay sao? Có chuyện gì vui à, thịt heo này hầm đến thật thơm, từ mạt thế tới giờ tôi chưa từng được ăn qua."
"Sao có thể, con heo trong nhà còn chưa đụng tới." Vương Binh cao hứng trả lời, "Là lợn rừng đánh ở trong rừng, một con thật lớn, đủ cho thôn chúng tôi ăn mấy ngày."
Người gầy líu lưỡi: "Lợn rừng trong rừng không phải đều biến dị hay sao, các người cũng dám đi đánh?"


"Ha ha! Vừa lúc có cậu ở đây." Vương Binh kéo Giang Hành Chu qua, "Ít nhiều nhờ người anh em này, tên Chu Hành, cậu ta thật lợi hại, nhờ vào cậu ta mà con lợn to như vậy chúng tôi mới đánh được, thôn hôm nay mới có thịt ăn. Cậu ta và vợ là người ở bên huyện, ngày mai trở về cậu chiếu cố dùm bọn họ đi."
"Vậy sao." Ánh mắt người gầy đảo qua Giang Hành Chu từ trên xuống dưới, chỉ thấy một người gầy gầy cao cao, da lại trắng nõn đứng ở đó, mặt không có cảm xúc gì mà nhìn mình, "Thiệt hay giả, nhìn không giống nha."
"Sức lực cậu mạnh như vậy, cũng nhìn không thấy giống." Vương Binh nghe người gầy hoài nghi, lập tức dỗi trở về.
Người gầy như hiểu được, mở miệng cười, đột nhiên nhanh chóng nhằm phía Giang Hành Chu, đánh ra một quyền hướng tới mặt anh.
Ánh mắt Giang Hành Chu chợt lạnh đi, thân thể nghiêng một chút, giơ tay chuẩn xác ngăn trở người gầy tấn công, ngón tay thuận thế trụ lại cổ tay người này. Người gầy thấy tình thế không ổn, lập tức biến chiêu, xoay bàn tay thành trảo chộp cổ Giang Hành Chu.


Hai người chớp mắt qua mấy chiêu, cánh tay người gầy bị Giang Hành Chu chặt chẽ đè lại, ánh mắt dữ tợn, bàn tay sau lưng Giang Hành Chu bỗng nhiên hiện ra một cung đao màu trắng, chém hướng sau lưng Giang Hành Chu!
"Chu ca sau lưng!" Thích Miên hô to.
Giang Hành Chu vặn người né tránh đao, hoàn toàn bị người gầy kích khởi lửa giận, anh dùng sức ở bàn tay, một tiếng răng rắc giòn vang, lại đề đầu gối một đá, người gầy phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
"Ai ai ai, tôi nhận thua tôi nhận thua!" Người gầy kêu la, "Đau đau đau, tôi chỉ muốn thử xem thân thủ của cậu thôi, không có ý gì khác!"
Thích Miên tức giận cười: "Từng bước đều là sát chiêu, vậy mà nói là thử xem thân thủ?"
"Ở căn cứ Hạnh Phúc đều như vậy, không có việc gì thì thử thân thủ nhau thôi!" Người gầy ôm lấy cổ tay, hô to, "Tôi cũng chỉ muốn giúp cậu thích ứng thôi, đỡ đến lúc trở về căn cứ không có thói quen này thì không hay. Đao này trên thực tế là giả, mềm thôi, không tin cậu xem đi."
Vương Binh dọa ra một thân mồ hôi lạnh, bị người gầy đột nhiên động thủ làm cho thật tức giận, nhưng do người này là từ trên huyện xuống, ông cũng không thể trêu vào, mà lần này tới cũng là để đưa gạo và mì.
Thanh đao xoay tròn trên tay Vương Binh, nguyên lai là một bản plastic màu trắng, bị cắt thành hình dạng một cây đao, còn được tỉ mỉ đánh bóng chỗ lưỡi đao.
Vương Binh nhẹ nhàng thở ra, thương lượng: "Tiểu Chu, hiện tại huyện thành xác thật là quy củ như vậy, cho phép mọi người thử thân thủ của nhau. Anh ta cũng không có ý xấu, cậu buông ra có được không? Các người cũng phải trở về trong huyện, không thể thiếu được người trong huyện chiếu cố."
Người gầy cười làm lành: "Là lý do này."
Thích Miên nhẹ nhàng kéo kéo Giang Hành Chu, Giang Hành Chu lúc này mới buông ra.
Người gầy nhấc cổ tay lên, ánh mắt nhìn Giang Hành Chu không giấu được vẻ thưởng thức: "Xác thật thân thủ thật tốt, đi tới căn cứ sẽ không có hại, căn cứ chúng tôi không nuôi người vô dụng. Đại Binh anh yên tâm! Ngày mai tới căn cứ, tôi sẽ an bài chỗ tốt cho hai người, xem như xin lỗi, mọi người kêu tôi "chú Hầu". Hắc hắc, là bạn bè của Đại Binh, tôi khẳng định sẽ chiếu cố thật tốt."
"Ai." Vương Binh đánh tiếng theo, ông lo lắng Giang Hành Chu áp không được khẩu khí này, vội vàng đưa Khỉ ốm ra thôn.
Ánh mắt Khỉ ốm dừng lại chỗ Thích Miên đang dựa vào Giang Hành Chu, cô nhíu mi lại.
Ánh mắt này làm cô không quá thoải mái.
Không phải sắc mị loại này, nhưng cụ thể cái gì cô cũng không nói ra được, nếu không có đối lập thì cũng không có gì dị thường, nhưng lúc trước khi nhìn Giang Hành Chu thì ánh mắt sáng rỡ, giờ phút này dừng lại trên người cô thì ánh mắt lãnh đạm lại có chút ý vị sâu xa.
Hơn nữa......
"Mang vũ khí trên người, sao có thể là plastic." Thích Miên như suy tư gì, nhưng khi nhặt thanh đao lên, xác thật là plastic bị gọt lại.
"Xem ra căn cứ Hạnh Phúc kia thật không bình thường." Thích Miên được Giang Hành Chu đỡ trở về, "Nếu thuận lợi, chúng ta đi đến đó thay đổi đồ vật rồi đi ngay."
Sáng sớm hôm sau, Thích Miên và Giang Hành Chu bị Vương Tiểu Tình gõ cửa đánh thức. Vương Binh đã chuẩn bị xong một cái xe bò, đang khập khiễng dọn đồ lên xe.
"Sẵn đi lên huyện một chuyến, vừa lúc lại đổi thành ít đồ vật, trong nhà cái gì cũng thiếu." Vương Binh cười cười, "Tiểu Chu cậu để vợ cậu ngồi lên xe đi, chúng ta xuất phát. Trên đường có mấy con quái vật, nếu được thì có thể tránh đi, nhớ rõ ngàn vạn đừng lên tiếng."
"Ba, nếu không con cùng đi đi?" Vương Tiểu Tình không yên tâm.
Vương Binh cự tuyệt: "Thôi đi làm gì, con ở nhà đợi đi, đồ ăn đều đặt trong phòng bếp con đói bụng thì cứ lấy nấu ăn, có việc thì đi tìm chú con kế bên."
Vương Tiểu Tình lúc này mới lưu luyến không rời mà từ biệt Thích Miên, khóe miệng mím lại, nhìn mãi theo bọn họ đến cửa thôn, người trông cửa dọn đi chướng ngại vật trên đường, xe bò chậm rì rì tiến tới đường trên núi.
Đường núi gập ghềnh, chỉ có loại xe đặc chế này có thể đi qua, con bò chậm chạp kéo xe Thích Miên, phía sau là Vương Binh và Giang Hành Chu ôm đao, trên đường đi ngang qua một khe núi nhỏ, trong khe núi truyền đến tiếng kêu gào dị thường.
Vương Binh cẩn thận đi vòng qua, Thích Miên trò chuyện với Vương Binh, Giang Hành Chu lặng yên không một tiếng động mà đi thật chậm phía sau, cầm đeo trúc đao đi vào khe núi, trong chốt lát tiếng kêu gào kia liền biến mất.
Đi thẳng gần tới huyện thành, Vương Binh mới bỗng nhiên phản ứng lại, nghi hoặc, "Con đường này bình thường có quái vật ở khe núi, sao hôm nay lại không nghe gì?"
Thích Miên cười ngâm ngâm nói: "Có thể là trời lạnh nên chúng đều nghỉ ngơi."
Giang Hành Chu thần sắc như thường, đặt trúc đao lên trên xe bò, đưa viên tinh hạch đã dùng nước suối rửa sạch cho Thích Miên.
Từ lúc trời tờ mờ sáng đi đến mặt trời lên cao, bọn họ tới căn cứ Hạnh Phúc.
Căn cứ Hạnh Phúc trên thực tế là trung tâm hành chính của huyện, bên ngoài còn có mấy tiểu khu, quy mô tính ra không nhỏ.
Dùng tường của tiểu khu làm cơ sở, dùng dây mây gai bổ khuyết thiếu sót, tạo thành một tường vây khá cao, bao bọc toàn bộ căn cứ, trên bảng viết bốn chữ "căn cứ Hạnh Phúc", bên cạnh còn có dòng khẩu hiệu "Căn cứ Hạnh Phúc, ngôi nhà của bạn".
Dây mây đầu gỗ này chắc hẳn là do vị dị năng giả hệ mộc kia, cũng là người phụ trách hiện tại của căn cứ Hạnh Phúc Lý Dân Quý làm ra. Thích Miên nhìn ra xa, thế mà không thấy được điểm cuối tường.
Cửa căn cứ bị chướng ngại vật chặn lại, nhưng ở hai bên lối vào có hai cái mành, bên ngoài là một hàng người dài, căn bản đều thập phần chật vật, ánh mắt đầy chết lặng, có người trên người còn dính máu.
"Bên trái nam, bên phải nữ. Mỗi người đi vào đều phải toàn thân kiểm tra, đến cậy nhờ 'căn cứ Hạnh Phúc' đều phải nộp lên vật tư sở hữu để được thống nhất điều phối." Hai người đứng ở ngoài lều hét to, tay cầm súng trường, bỗng nhiên dùng sức đá một ông già, "Cmn, có nhanh lên không, dong dong dài dài."
Ba người sạch sẽ vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt.
Người khua xe bò hình như bị tàn tật, người đàn ông cao gầy phía sau văn nhã tuấn tú, nhưng hấp dẫn ánh mắt người nhất là cô gái nhỏ ngồi trên xe, da thịt trắng như tuyết, đôi môi hồng nhuận, cằm tinh xảo, chẳng sợ mặc quần áo thô sơ cũng không che được một thân khí chất, tinh xảo giống như búp bê sứ.
Hai người thét to kia lập tức dính tầm mắt trên người Thích Miên, liếc nhau một cái, ánh mắt trần trụi, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái.
Mày Vương Binh nhăn lại thành chữ xuyên 川, để hai người ở phía sau chờ, chính mình tiến lên đưa cho người thét to cái thẻ bài.
Hai người kia nhìn thấy thẻ bài, sắc mặt lập tức đen lại, không vui mà nhìn nhìn kiểm tra lại lần nữa, sau đó xú mặt dẹp đi chướng ngại vật trên đường để cho bọn họ đi vào.
Một người đàn ông ốm đứng trong hàng người kêu lên, thanh âm nghẹn ngào: "Vì sao bọn họ có thể đi vào, không cần kiểm tra?"
Người dẫn đường hùng hùng hổ hổ rống trở về: "Bọn họ là tới họp chợ, các người là chạy nạn, có thể giống nhau sao? Không muốn xếp hàng, được nha, vậy qua bên kia báo danh sưu tầm tiểu đội đi."
Người đàn ông nghẹn lại, sợ hãi rụt rè lùi về.
"Ăn của căn cứ chúng ta, ở căn cứ chúng ta, phế vật......"
Hắn ta quay đầu lại, bực bội hỏi: "Cô ấy là vợ cậu?"
Trong mắt hắn ta, người thanh niên quá mức tuấn khí này là một tên công tử nghèo túng trói gà không chặt, ở mạt thế đó chính là phế vật.
Ánh mắt Giang Hành Chu ám xuống, Vương Binh sợ bọn họ lại đánh nhau, vội nói: "Đúng đúng, đây là cháu ngoại tôi, đây là cháu dâu."
Ánh mắt người dẫn đường dính trên người Thích Miên, bị Giang Hành Chu tiến lên một bước ngăn trở. Người nọ ý vị thâm trường mà liếc anh một cái, trên mặt lại lần nữa hiện lên nụ cười thực cổ quái: "Hiện tại là vậy, về sau không nhất định. Đồ vật tốt như vậy, cũng phải giữ được mới được."
Thích Miên giật mình, nắm lấy bàn tay đã nắm thành quyền của Giang Hành Chu.
"Tới rồi, các người tự mình đi bên trong đăng ký, muốn vào vẫn phải kiểm tra. Đàn ông qua đây với tôi."
Phía trước là hai dãy phòng ở bên nhau, rộng mở, người ra vào mặc quần áo rõ ràng khác với người bên ngoài, không tính là quá tốt, nhưng khá sạch sẽ.
Vương Binh và Giang Hành Chu đi vào một phòng, một lát sau Thích Miên mới được dẫn tới một phòng khác.
Người phụ nữ kiểm tra tỉ mỉ đánh giá Thích Miên một chút, cô gái đứng trước mặt cô ta có gương mặt thật tinh xảo, thân thể tinh tế kiều mỹ, chỉ đứng đó đã khiến người mơ màng, giống như toàn bộ căn phòng đều bị biến thành phông nền.
Trong mắt người phụ nữ đầy vẻ hâm mộ lại ghen ghét: "Cởi hết, nhìn xem trên người cô có vết thương thây ma cào hay không."
Thích Miên trước gỡ vật nhỏ trên tóc xuống đặt lên bàn, người phụ nữ bị vật trang sức trắng nõn đáng yêu hấp dẫn, đôi mắt xoay tròn, mở miệng hỏi Thích Miên: "Cô có dị năng đặc thù không?"
"Dị năng đặc thù?" Thích Miên lộ ra chút hoang mang, "Đó là cái gì?"
"Không có gì." Người phụ nữ xua xua tay, ánh mắt nhìn vật nhỏ lại không che dấu được vẻ tham lam, "Kẹp ngọc này của cô thật quý phải không?"
Thích Miên: "Cũng tạm, tổ truyền."
Ngón tay Thích Miên chậm rì rì rờ trên nút áo, bỗng nhiên nghe được bên người một trận ầm ĩ cùng tiếng kêu thảm thiết, thê lương xuyên qua cửa phòng: "Đôi mắt tôi! Đôi mắt tôi, cứu mạng, cứu!"
Người phụ nữ kiểm tra nghe tiếng la, vội vã đi ra ngoài.
Trong chốc lát tiếng kêu bên ngoài ổn định xuống, cô ta lại tiến vào, sắc mặt không quá đẹp, tầm mắt cũng không dám hướng tới vật nhỏ, ngữ khí cứng còng: "Không có việc gì, cô đi đi, bên ngoài có người định nhìn lén, bị chồng cô bắt lấy, chọc mù."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.