Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 118: Người bình thường toàn ác (3)




Một khi nghĩ thông suốt, Thích Miên quay người chạy về hướng Thành Đông, thiếu niên mau chóng đuổi theo, tụ ra một màn ánh sáng mau chóng chắn trước người Thích Miên.
Màn ánh sáng cắt đi các nhánh cây, lá xanh bay loạn lên, Thích Miên bị bắt lui về phía sau, phía trước màn sáng khép lại nổ tung lên, tiếng nổ mạnh làm không khí bên tai kêu vù vù.
"Thì ra giấu kỹ đến như vậy." Thích Miên dừng trên một ngọn cây, ngón tay ấn vào nhánh cây, cả người đi theo nhánh cây đong đưa.
Thiếu niên cũng ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ không hiểu vì sao trong tay mình lại có thể nổ tung ra năng lượng lớn như thế.
Thích Miên tức khắc hiểu ra —— Lâm Ân dùng thủ đoạn tăng mạnh dị năng cậu ta, nhưng không nói cho cậu ta biết.
Thiếu niên chỉ kinh ngạc trong một giây, sau đó lại xông lên, những dị năng giả đế đô khác cũng nhanh chóng đứng thành hàng, cùng với thiếu niên, vây kín Thích Miên vào giữa.
Luồng sáng cùng các loại dị năng đan chéo, hình thành một võng lớn hướng tới Thích Miên.
Thích Miên có thể cảm giác được trong đó cũng không có bao nhiêu lực sát thương, toàn bộ năng lượng chỉ dùng để giữ chân cô lại.
Thích Miên chém xuống một đao, chấn động những dị năng giả khác.
Cô quát chói tai: "Lâm Ân mới là hung thủ phía sau, tôi đã từng nói với cậu về căn cứ Lĩnh Nam, còn có con quạ đen dị chủng, đều là từ tay hắn mà ra!"
Tròng mắt thiếu niên đỏ quạch, hiển nhiên để lưu cô lại nơi này đã làm cậu khó duy trì lâu được nữa.
Không chút do dự, cậu phản đối lại: "Đội trưởng Lâm quả nhiên không nói sai, vì thoát thân cô sẽ quay đầu lại bôi nhọ anh ấy. Anh ấy vì mọi người mà hy sinh nhiều như vậy, người bao che dị chủng như cô không được bôi nhọ anh ấy!"
Thích Miên giận cực mà cười lên, dẫm lên nhánh cây hướng về phía trước, thiếu niên theo sát phía sau.
Thích Miên đột nhiên nhảy ra phía ngoài, có vài tán cây rơi xuống trước mắt thiếu niên, theo bản năng cậu giơ tay lên che mặt.
"Bang ——"
Thiếu niên bị nhánh cây đè trúng ngã xuống đất, Thích Miên còn chưa kịp thở ra một hơi, một người đầu đầy máu lại lần nữa vọt ra, hai cánh tay đã biến thành hai luồng sáng, tầng tầng cuốn lấy tay Thích Miên.
Cậu hộc ra từng ngụm từng ngụm máu, liều mạng tới tinh hạch có thể vỡ ra, chẳng sợ có chết cũng muốn lưu cô lại: "Không thể, không thể để cô đi, đây là nhiệm vụ của đội trưởng Lâm, là anh ấy tín nhiệm tôi..."
Thích Miên giận cực, thanh âm lạnh đến mức tận cùng: "Hiện tại người không phải lại chẳng phải Chu ca, mà là cậu! Hắn đã cài hoạt tử sau cổ cậu!"
Thiếu niên đứng lại tại chỗ.
Bọn họ giằng co, Thích Miên nắm đao cắt đi võng sáng, cô thở d/ốc: "Cậu tự xem gáy mình đi, giống Dụ Tây, giống những dị năng giả chết trong tay cậu, sau cổ cậu là con "trùng" đó!"
Thiếu niên bạo nộ: "Cô nói bậy!"
"Cậu có lý do gì nói hắn ta hy sinh vì các người, từ đầu hắn chỉ là vì hắn!"
"Im miệng!"
Ánh sáng nổ mạnh, lấy thiếu niên làm trung tâm, phá vỡ một mảnh đất thật lớn, tuyết trên mặt đất trong nháy mắt tan chảy ra.
Thích Miên dùng đao chắn trước người, bị không khí nổ tung đẩy ra sau mấy chục mét.
Đôi tay bị ánh sáng cắt qua nhiều đường, rỉ máu, thiếu niên từng bước từng bước đi ra từ luồng sáng, rõ ràng thân thể lay động, nhưng vẫn cố chấp giơ tay lên.
Thích Miên nâng đao, mặt đầy thất vọng, dưới chân nhẹ nhàng một bước.
Trong giây lát đã xẹt qua khoảng cách mấy chục mét giữa hai người, thiếu niên còn chưa kịp phản ứng đã bị Thích Miên đè đầu xuống.
Cô xoay đầu cậu về phía sau, cho xem trên trúc đao hiện lên ảnh ngược của điểm nhô ra trên cổ cậu.
"Mở to mắt, xem đi!" Cô rít gào.
Thiếu niên bị cô cưỡng bách mở mắt, thấy rõ ràng trên thân đao ảnh con "trùng" mấp máy trên cổ mình.
"A a a a!" Thiếu niên khóc rống.
Thích Miên bứt ra lui về phía sau, thiếu niên dùng sức lay điểm nhung kia, đám sợi mọc ra từ sau cổ cậu, nhưng lại không giống như đối với Dụ Tây mà cắn nuốt lấy thiếu niên.
Thích Miên còn đang nghi hoặc, thiếu niên đã dừng tay moi động, đôi mắt sung huyết nhìn thẳng Thích Miên: "Không, thể, tin, tưởng, cô."
"Đội trưởng Lâm...... Khẳng định có đạo lý của anh ấy."
Thích Miên: "......" Cmn.
Đến nông nỗi này, cậu ta còn tin tưởng Lâm Ân?! Cho nên đám sợi không lập tức cắn nuốt cậu ta sao?
2
Thiếu niên đặc biệt cũng đã vô cùng rõ ràng, cơ thể cậu phồng lên, giống như đám sợi, tứ chi giãn giãn ra: "Anh ấy sao có thể sai, tôi làm sao lại có thể hoài nghi anh ấy."
"Là anh ấy cứu mọi người, cứu toàn bộ đế đô, người như anh ấy làm chuyện gì cũng toàn ưu tiên suy xét đến người dân."
"Anh ấy sẽ không sai."
"Tôi chỉ cần...... Đi theo đội trưởng."
"Phục tùng, tín nhiệm anh ấy, hoàn thành nhiệm vụ được giao..."
"—— Giữ chân cô lại!"
Miệng cậu đã tràn ra đầy sợi nhỏ, đám sợi bọc ánh sáng nhằm về phía Thích Miên.
Thích Miên nhảy nhót tránh đi, đám sợi hiểm độc lướt qua góc áo cô.
Thiếu niên đem hết toàn lực đánh một quyền về phía trước.
Đám sợi được cậu tập trung sức lực, ngẩng lên mũi nhọn, dài ra thêm một chút.
Phía cuối đám sợi tuôn ra một chùm tia sáng, rơi đến bên cạnh Thích Miên.
Thích Miên lập tức cắt rớt đi tảng góc áo.
Chùm tia sáng cũng đã kịp theo quần áo len lỏi đi lên giữa mày Thích Miên, chui vào.
Thiếu niên kiệt lực, ngã xuống, trên người cậu đã bò đầy sợi, khuôn mặt nguyên bản thanh tuấn đã trở nên hủ bại, giống như một ông già.
Cậu gục xuống, thân hình bị chia năm xẻ bảy.
Đám sợi đã hoàn toàn ăn hết thiếu niên, lưu lại vết máu dày đặc trên mặt tuyết.
Thích Miên treo trên cây, trước mắt một mảnh bóng tối.
Cô cường chống, dùng trúc đao làm công cụ dò đường, thất tha thất thểu trở về.
Trong đầu cô không ngừng lóe sáng hình ảnh trắng trắng đen đen, có thứ cô đã từng gặp qua trước kia, nhưng đa số là chưa gặp.
Tay nắm đao run rẩy kịch liệt.
Đây là...... Cái gì.
Trở về, lập tức trở về.
Chu ca...... Đang đợi cô.
Trở về......
Đại não đau nhức, giống như có thứ gì đang kịch liệt bị rút ra, trán Thích Miên thấm đầy mồ hôi lạnh, cô đi không được bao xa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Cùng lúc Thích Miên té xỉu, ở căn cứ Thành Đông Giang Hành Chu đang hôn mê bắt đầu chìm vào một giấc mộng.
Lửa, lửa lớn......
Trong tầm nhìn của anh là lửa lớn che trời lấp đất.
Trước mặt anh, Thích Miên đang đứng khóc thút thít trước một khối thi thể.
Thi thể kia không giống khuôn mặt anh hiện tại, có lẽ bởi vì dị biến nên vô cùng gầy ốm.
Lửa đầy trời bị đao khí bức lui, vẽ ra một vòng cung trước thi thể kia.
Cô ấy lặng lẽ rơi lệ, từ màn đêm đứng tới bình minh.
Mà phía sau, nơi cô chưa từng nhìn đến, trước sau bao phủ bóng tối nặng nề.
Anh đứng giữa bóng đêm nặng nề đó, trên người đều là máu đen, anh nhìn cô chăm chú, luyến tiếc không muốn rời mắt đi dù chỉ một khắc.
Tim anh như bị đao cắt, đứng cùng với cô cho tới bình minh, cho đến khi nắng sớm phá vỡ đêm tối, bụi gai mọc thành cụm dưới chân anh bắt đầu vươn lên.
Anh phẫn nộ xé mở yết hầu, bức lui ký sinh dị chủng. Trên mặt anh bò đầy hoa văn của con dị chủng, bộ mặt trở nên dữ tợn, lại bi thương.
Bị bụi gai vây quanh, đi theo bóng tối, rời khỏi ánh sáng.
Anh...... là người câm nhỏ của cô.
Anh cũng là...... vua dị chủng.
2
......
Cùng thời khắc Giang Hành Chu rơi vào giấc mộng, toàn bộ người căn cứ Thành Đông cũng lâm vào trầm miên, mơ thấy giống những gì anh mơ.
Họ thấy cơ thể người đàn ông kia vỡ mạnh ra, bụi gai dưới chân vươn lên, vờn quanh hắn, giống như chiếc ngai vây quanh nhà vua của nó.
Bọn họ mơ thấy hắn biến thành dị chủng thật lớn, một đường về hướng bắc, hủy diệt thành thị, tàn sát dị chủng.
Mơ thấy hắn vì thi thể một gia đình mà biến toàn bộ đế đô thành địa ngục nhân gian, tiếng khóc la nhân loại chìm giữa đám máu thịt chảy đầy.
Mơ thấy hắn đem thi thể người nhà kia để vào một chung cư, mỗi ngày bày ra mấy bộ chén đĩa, thi thể người đàn ông ngồi ở chủ tọa, người phụ nữ và thanh niên ngồi một bên, còn hắn ở một bên, giống như họ vẫn còn sống, họ vẫn là người một nhà.
......
Mọi người từ cùng giấc mộng tỉnh lại, hoảng sợ bao phủ toàn bộ căn cứ Thành Đông.
Họ dò hỏi nhau, xác nhận nội dung trong mơ, phát giác tất cả đều cùng là một giấc mộng, cuối cùng định nghĩa đó là "thần".
"Đã chết! Trong mộng chúng ta đều đã chết, sẽ bị vua dị chủng dùng bụi gai giế.t chết."
"Nhất định là thần! Thần thấy chúng ta sống quá khổ, cố ý giáng mộng xuống trước, làm chúng ta thay đổi kết cục đó."
"Bụi gai, bụi gai?"
"Là thanh niên kia! Nhất định là anh ta, tôi thấy được!"
Mọi người hoảng sợ, càng thêm phẫn nộ: "Người yêu của thần nữ! Hắn sử dụng bụi gai đen!"
"Chúng ta không thể để hắn làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy! Hắn hại chết toàn bộ căn cứ đế đô."
"Giết hắn!"
"Nhưng hắn còn không phải dị chủng?"
"Sớm hay muộn đều sẽ sa đọa thành dị chủng, chúng ta không thể chờ mọi chuyện xảy ra rồi mới cứu vãn, khi đó thì đã muộn!"
"Thần nữ sẽ tức giận, cô ấy vừa mới bảo hộ chúng ta."
Lập tức có người phản bác: "Chúng ta lại không cầu cô ta cứu chúng ta! Cô ta là tự nguyện!"
"Lại nói chúng ta là vì tốt cho thần nữ, cô ấy sẽ lý giải chúng ta, cô ấy vốn dĩ nên bảo hộ chúng ta!"
"Tôi không muốn chết!"
"Không thể làm thế giới hủy diệt trong tay hắn!"
Tình cảm quần chúng trào dâng, càng ngày càng nhiều dị năng giả tham gia vào trận lên án thanh thế to lớn này.
Cho đến khi dị năng giả đầu tiên cầm vũ khí, từ vũ khí tuôn ra tia lửa, càng ngày càng nhiều dị năng giả gia nhập theo, hướng tới căn nhà nhỏ trong thành.
......
Đôi mắt Tần Chiếu đột nhiên mở to.
Kinh sợ trong mắt chưa tan, hắn nhìn về phía Giang Hành Chu trên giường, so sánh với vua dị chủng xuất hiện trong mộng.
Sao hắn lại có một giấc mộng như vậy?
Mộng này có thật chăng?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới tiên đoán của mẹ mình, cũng là chỉ hướng Giang Hành Chu.
Nhưng "tiên đoán" của mẹ hắn đã xác nhận là giả, là từ Diệp Tân Hoa nói.
Diệp Tân Hoa tất nhiên chịu chỉ thị từ người kia của căn cứ đế đô, chính là làm căn cứ Thành Đông cho rằng Giang Hành Chu là vua dị chủng.
Vậy giấc mộng này cũng là bút tích của người kia thì hoàn toàn không ngoài ý muốn chút nào, người kia là dị năng giả hệ tinh thần mạnh nhất trên đời.
Trong đầu hắn đột nhiên nổi lên một ý tưởng.
Nếu nằm mơ giấc mộng này... Không chỉ một mình hắn?!
Tần Chiếu lộ vẻ hoảng sợ, lập tức kêu một dị năng giả tiến lên.
Dị năng giả ở cửa chạy vào, chân run rẩy, hoảng sợ nhìn Giang Hành Chu nằm trên giường, mất khống chế hô to: "Đại nhân, hắn là vua dị chủng, mau giết hắn!"
Tâm Tần Chiếu nặng xuống: "Câm miệng!"
Dị năng giả quỳ xuống.
Tần Chiếu lạnh giọng: "Lập tức đi, rời đi nơi này!"
"Đại nhân!" Dị năng giả kêu to, "Hoàn toàn chính xác! Chúng tôi đều mơ thấy, hắn mọc ra thật nhiều bụi gai, đụng tới đâu chỉ còn tro bụi tới đó, hắn sẽ giết tất cả chúng ta!"
"Chỉ có thể sẵn hiện tại, sẵn hiện tại giết hắn trước!"
Tần Chiếu hung hăng đập bàn, ly tách bị đẩy vỡ, nước trà rải đầy đất.
Giọng hắn lạnh băng: "Phản sao! Không biết hắn là người tao phải bảo vệ? Một giấc mộng không thể hiểu được đã dám phạm thượng như vậy!"
"Thích Miên cùng hắn vừa mới bảo hộ toàn bộ căn cứ Thành Đông!"
Dị năng giả bị cái bàn đập vào trán, một đầu đầy máu gục xuống.
Tần Chiếu ra lệnh: "Mang hắn lên, chúng ta đi!"
Dị năng giả chịu phúc trạch từ dị năng nhật nguyệt, cũng đồng dạng là con rối của hắn nên chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, kêu người tới cùng nhau nhấc Giang Hành Chu lên, chạy ra ngoài.
Mới ra tới sân nhà, ngoài cửa bỗng nhiên ùa vào một đám dân chúng, mỗi người trong tay đều cầm vũ khí, thét lên chói tai muốn giết vua dị chủng.
Tần Chiếu nhìn đám người nhận phúc trạch của hắn, trong tâm thất vọng và phẫn nộ đến cùng cực.
Người này, hắn đã thân thủ cứu.
Người kia, hắn tự mình mang cha mẹ hắn từ sóng dị chủng ra.
Còn có người này, những người kia...... Bởi vì dị năng nhật nguyệt của hắn, bọn họ mới có dị năng.
Luôn miệng cảm ơn hắn phúc trạch, cảm ơn hắn bảo hộ, là bọn họ.
Hiện giờ đao rìu cầm đó, miệng đầy oán hận, cũng là họ.
Người bình thường toàn ác.
Đám Tần Chiếu bị nhốt trong sân.
Tần Chiếu dừng bước, xoay người, lạnh nhạt nhìn mọi người.
Hắn lạnh giọng: "Dị năng giả xếp hàng, ai xâm chiếm nơi này, giết."
Dị năng giả run lên: "Nhưng mà, nhưng mà cơ hồ người toàn thành phố đều tới......"
Tần Chiếu quát chói tai: "Uy nghiêm của ta không dung đám kiến hôi này xâm chiếm!"
"...... Tuân lệnh! Xếphàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.