Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 1: Tái sinh




Ánh sáng chói lòa sau khi đến đỉnh điểm thì tắt ngúm.
Thích Miên rũ đôi tay đã chết lặng xuống, thân thể khô kiệt, ngực bị xuyên thủng được tứ chi chống đỡ, đầu rũ xuống dưới một hình thái vặn vẹo.
Dưới lầu là dị chủng mênh mông tre già măng mọc, tiếng hí liên tục rót vào tai, hơi thở tanh hôi không ngừng dâng lên, tường thủy tinh không chịu được sức công kích nặng, cao ốc lung lay sắp đổ.
Dị chủng vương trước mặt thở dốc, nó giãy giụa kéo cô tới, lấy ra một tư thế như muốn ôm, mở ra cánh tay khô khốc muốn đem cô vào trong lòng ngực, ôm ấp.
Nhưng cho dù chết, cô cũng tuyệt đối không thể để nó hấp thu tinh hạch của mình, tro tàn lại cháy!
Ý niệm thoáng hiện qua, cả người là máu Thích Miên đem đoạn đao nắm chặt trong tay hung hăng đâm vào thân thể dị chủng vương đã gần chết, hầu như đồng thời tiếng gầm rú nghẹn ngào của dị chủng vương xuyên qua màng tai cô, nó hoàn toàn rũ xuống, Thích Miên bị ôm vào trong lòng ngực nó, hai người cùng rơi xuống từ trên cao ốc đã bị đào rỗng.


Đau nhức xâm nhập thần trí, Thích Miên chậm rãi nhắm mắt lại.
Mạt thế thứ này.
Quá mệt mỏi.
......
Giống như nện lên mặt đất bị chia năm xẻ bảy, đau nhức từ trái tim cùng toàn thân dâng lên đến đại não, Thích Miên đột nhiên hít sâu một hơi, tỉnh lại từ trong bóng đêm.
Mồ hôi đầy đầu, tròng mắt run rẩy, nhìn ánh đèn màu trắng trước mặt.
Trên trán dán miếng hạ sốt.
Nơi này...... Là nơi nào?
Cảnh tượng yên lặng như vậy......
"Cô tôi là chuyện như thế nào?" Một giọng nữ không kiên nhẫn vang lên bên ngoài phòng.
"Cô tôi ngất xỉu ở phòng hóa trang, nhân viên công tác đi vào mới phát hiện." Thanh âm xa lạ dừng lại một chút, "Lúc phát hiện thì sắc mặt trắng bệch, phát sốt, lại run rẩy, nhân viên hỏi tôi có phải cô tôi có bệnh hay không, cô tìm người có đáng tin cậy không vậy?"


Lý Thanh không vui: "Làm sao tôi biết, cô tôi thực sự có bệnh sẽ nói cho tôi sao? Là do các người nhìn ảnh chụp của cô tôi thì khen đẹp, một hai phải kêu tôi dỗ dành cô tôi tới, hiện tại còn trách tôi."
"Cũng không phải trách cô."
Thanh âm xa lạ oán trách: "Nơi quay chụp thật khó mà đặt được, cô tôi bị bệnh như vậy làm chậm trễ thời gian và tiền bạc tốn không ít, càng đừng nói tìm người khác còn phải tốn công tốn sức, sớm biết như vậy thì không cần cô tôi nữa. Được rồi, cô nhanh nhanh chăm sóc, xem tình huống cô tôi thế nào, đừng để xảy ra thêm sự cố khác, tôi đi trước đây."
Lý Thanh lập tức phản đối: "Tại sao phải là tôi chăm sóc cho cô ta!"
Thanh âm xa lạ không thể tưởng tượng, hỏi lại: "Là bạn cùng phòng của cô hay của tôi?"
Lý Thanh nghẹn lại, người đàn ông cũng không dong dài hơn, đang muốn bỏ đi, bỗng nhiên bị giữ chặt, Lý Thanh giọng mềm nhẹ nũng nịu: "Được rồi... Nhưng mà Hạo ca, nếu tình huống cô tôi không tốt, anh nói, vị trí kia của cô tôi có thể để lại cho em không?"


Lý Thanh không thiếu tiền, cô muốn chính là nổi danh.
Hạo ca nhìn Lý Thanh một cái, lại nhìn màn che giường bệnh vẫn an tĩnh, nghĩ nghĩ: "Cũng được, nhất thời cũng không tìm thấy người thích hợp khác."
"Cảm ơn anh!" Lý Thanh nhảy nhót nói, nhìn theo Hạo ca đẩy cửa đi ra ngoài, suy tư một lát, ánh mắt dừng ở bình giữ ấm trên bàn cạnh giường Thích Miên.
Cô cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy màn che vẫn như cũ không có động tĩnh gì, chỉ thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích khi gió ngoài cửa sổ thổi vào. Tim cô đập nhanh hơn, tay run rẩy lấy từ trong túi ra thuốc ngủ mình hay dùng cùng với một gói cà phê hòa tan.
Cô quậy cà phê, bỏ vào ít thuốc ngủ, rối rắm một chút, lại nghĩ đến cà phê có tác dụng nâng cao tinh thần, sợ không đủ, lại bỏ thêm vào mấy viên. Bởi vì thật khẩn trương, cô bỏ vào mới nhớ lại thuốc viên như vậy rất khó hòa tan, đành ảo não mà cầm bình giữ ấm ra sức lắc.
Mới lắc được vài cái, phía sau màn truyền đến một tiếng khụ nho nhỏ, Lý Thanh tức khắc đổ một thân mồ hôi lạnh, hoảng loạn nghiêng đầu, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài vén màn lên, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt yếu ớt.
Có thể làm cho chủ biên tạp chí thời trang có chút danh tiếng vừa xem ảnh chụp đã quyết định chọn ra làm vai chính, gương mặt này quá đẹp không thể nghi ngờ gì, khuôn mặt tinh xảo, chiếc cổ thiên nga thon dài, đôi mắt rũ xuống thật dịu dàng, nhìn thẳng lên lại như kiếm quang rút khỏi vỏ, tràn đầy ý chí sắc bén.
Lý Thanh bị ánh nhìn kia làm sợ tới mức run lên, thiếu chút nữa làm rớt cái bình, hoài nghi mình đã bị phát hiện.
Nhưng giây tiếp theo Thích Miên lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh ôn hòa, làm Lý Thanh cảm thấy chính mình đã nhìn lầm.
Lý Thanh thoáng định thần: "Miên Miên bảo bối ~ cậu tỉnh rồi à, cảm giác như thế nào?"
Ánh mắt Thích Miên dừng ở trên người Lý Thanh, thanh âm khàn khàn: "Hôm nay là năm nào? Ngày mấy tháng mấy?"
Lý Thanh ngẩn ra, buồn cười nói: "Cậu xảy ra chuyện gì, sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này, hôm nay ngày 5 tháng 10 năm 2030, cậu là sinh bệnh đến hồ đồ sao, còn sốt à?"
Lý Thanh duỗi tay đến sờ trán Thích Miên, Thích Miên ngửa ra sau né tránh, chính mình tự bóc miếng hạ sốt.
Tay Lý Thanh chựng lại giữa không trung, thật xấu hổ.
Tay Thích Miên dưới chăn nắm lại thật chặt, gân xanh nổi lên trên làn da trắng nõn.
Cô thế mà thật sự đã trở lại! Trọng sinh về 2 ngày trước khi mạt thế xảy ra!
Đời trước ngày 7 tháng 10 rạng sáng 0 giờ, toàn cầu chợt xuất hiện liên tục mười hai giờ hiện tượng thiên văn kỳ dị "hồng dạ", thế giới tối đen, chỉ có ở chân trời một đường sáng màu đỏ hồng mang đến phóng xạ nguy hiểm, làm nhiễm xạ tất cả mọi thứ.
Trận Hồng Dạ này làm nhiệt độ không khí tăng cao, vô số người bị sốt cao mà chết. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Bởi vì mục đích của Hồng Dạ ...... Là để ấp!
Mạt thế tiến đến, nhóm mẫu trùng dị chủng đầu tiên từ dưới đất chui lên, tự bạo trên mặt đất, bào tử trong cơ thể nhanh chóng phiêu tán tràn đầy mỗi một góc trên thế giới này, không người nào có thể né tránh.
Loại bào tử mang cảm nhiễm này, mang xúc tua hệ sợi thâm nhập vào mỗi một tế bào, trực tiếp cải tạo DNA của con người. Bốn phần năm người trên thế giới bị bào tử cảm nhiễm biến thành những cái xác không hồn đáng sợ.
Chỉ còn lại một phần năm có thể chịu đựng được đại bùng nổ lúc ban đầu này. Còn có một số ít người trong quá trình cảm nhiễm đạt được tiến hóa đặc thù, đạt được dị năng vượt qua người bình thường. Trên thực tế, dị năng giả và thây ma có thể xem như là hai cực đoan của quá trình cảm nhiễm.
Cô ở trong thế giới máu me tàn khốc kia giãy giụa hơn 5 năm, cuối cùng giữa trận tấn công của trăm vạn dị chủng, chết dưới một kích của dị chủng vương sắp chết.
Cơn đau nhức xuyên tim lại một lần nữa nảy lên trong óc, Thích Miên đột nhiên nhắm mắt lại.
Lý Thanh khô cằn ho khan một tiếng, lại lần nữa thử thăm dò, mở miệng: "Miên Miên, cậu tỉnh lại lâu chưa? Tỉnh rồi sao lại không gọi tôi?"
Thích Miên mở mắt ra, nhìn chính mình bạn cùng phòng, người đã biến mất trong trí nhớ của mình rất nhiều năm, hiện giờ tươi sống sáng rỡ đứng trước mặt cô, lộ ra nụ cười yêu kiều ngọt ngào, vô luận là ở mạt thế hay hiện tại đều làm Thích Miên khó có thể lại đối xử hữu hảo.
Cô nhẹ cười, nói: "Không có, tôi vừa mới tỉnh, đầu còn thật mơ hồ. Sao tôi lại ở đây?"
Lý Thanh thấy sắc mặt Thích Miên không giống nói dối, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cậu phát sốt té xỉu trong phòng hóa trang, đám nhân viên kia cũng thật quá ác độc, không ai giúp cậu cả, cũng chỉ có tôi liều mạng đem cậu lại đây. Thật tức chết, về sau loại tạp chí vô lương tâm này chúng tôi không tới nữa!"
Lý Thanh tức giận gào lên.
"Thì ra vậy." Thích Miên nhẹ nhàng gật đầu, trong đầu đã nhớ tới điểm thời gian này.
Lúc mạt thế tới, cô ở đại học Quan Châu học năm 3, ngẫu nhiên có việc làm thêm. Quốc khánh được nghỉ dài hạn, Lý Thanh năn nỉ ỉ ôi cô đi tới tạp chí thời trang nào đó chụp ảnh mẫu, chẳng qua đời trước không có chuyện té xỉu này, cho nên thật bình thường sau khi chụp hình, lấy được thù lao thì quay lại trường.
Không nghĩ ba ngày sau mạt thế tới, thế giới long trời lở đất. Một người bạn cùng phòng trong lúc ngủ mơ biến thành thây ma, cô được sự giúp đỡ của một người bạn cùng phòng khác xuất thân từ gia đình cảnh sát Từ Bạch Diễm gϊếŧ chết thây ma, mang theo Lý Thanh trốn đi.
Kết quả?......
Kết quả Lý Thanh cảm thấy các cô hai nữ sinh bảo hộ không được cô ta, ngược lại đến cậy nhờ một đội ngũ có dị năng giả, người dẫn đầu xăm mình yêu cầu lấy hai cô làm thù lao, Lý Thanh liền bỏ thuốc ngủ vào trong ly nước của hai người!
Nếu không phải Từ Bạch Diễm cũng đủ cảnh giác, nếm ra được nước có vị không đúng, kéo lên cô mơ màng sắp ngủ mà liều chết phá vây, hai người có khả năng bị thua ngay ngày đầu tiên rời trường.
Là Lý Thanh dạy cho cô bài học đầu tiên về mạt thế tàn nhẫn, cô như thế nào lại không có hồi báo?
Thích Miên nở nụ cười ôn nhu, chỉ chỉ bình giữ ấm Lý Thanh đang cầm: "Tôi hơi khát."
Lý Thanh thật khẩn trương mà đưa ra bình: "Cho cậu đây, đã sớm chuẩn bị tốt."
Thích Miên vặn nắp, vừa nhìn thấy bên trong liền lộ ra vẻ ghét bỏ: "Đây là cái gì nha, ghê như vậy!"
Lý Thanh vội vàng giải thích: "Là cà phê."
Thích Miên nhăn chặt mi: "Tôi bệnh còn uống cà phê?"
Gương mặt tươi cười của Lý Thanh hơi cương lên, nói thật nhanh: "Này... là tôi không suy xét nhiều, nghĩ đến cậu lại lập tức phải chụp ảnh, sợ cậu tinh thần không tốt sẽ chụp không được đẹp, cho nên mới, mới..."
Thích Miên bừng tỉnh: "Nguyên lai tôi hiểu lầm cậu, cậu nghĩ đến thật chu đáo."
Lý Thanh nuốt nước miếng, nhìn Thích Miên nâng cánh tay lên.
Không nghĩ cái bình sắp được đưa đến trong miệng, Thích Miên lại bỗng nhiên để xuống, con mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào Lý Thanh, thở dài một tiếng: "Thanh Thanh, sao cậu lại ngốc như vậy, bên trong chưa quậy lên."
Lý Thanh tức khắc toát ra một thân mồ hôi lạnh, thanh âm có chút run: "Vậy đừng uống nữa, tôi đi pha cho cậu cái khác."
Tay cô vươn ra muốn đoạt lấy bình.
Vừa mới vươn tay ra đã bị Thích Miên đè mạnh tay xuống, lực ở bàn tay Thích Miên không biết vì sao lại cực mạnh, niết cổ tay Lý Thanh đến thật đau, nửa phân cũng không nhấc lên được.
Lý Thanh trong lòng lạnh lẽo, Thích Miên nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Thanh, ý cười ấm áp: "Cậu xem cậu đi, pha cà phê cũng không pha nóng, bột cà phê còn chưa quậy tan kìa!"
Thích Miên ôn nhu vỗ vỗ tay Lý Thanh, thanh âm nhẹ nhàng: "Nhưng không sao, chính cậu pha thì tôi không ngại. Cậu làm, tôi sẽ uống hết."
Thích Miên giơ lên cái ly lên.
Nhìn thấy chất lỏng màu nâu rót vào trong miệng Thích Miên, trên mặt Lý Thanh lại đầy chột dạ nghi hoặc, trong lúc nhất thời không biết Thích Miên rốt cuộc có nhìn thấy thuốc bên trong hay không, nếu thấy được tại sao lại uống hết.
Nhưng lúc này Thích Miên đã uống xong, Lý Thanh muốn từ bỏ cũng không kịp, càng không thể trực tiếp hỏi: "Cậu có cảm thấy cà phê có mùi gì lạ không", chỉ có thể ráng cười lên, phụ họa: "Trách tôi sơ ý quá, tôi đi pha cho cậu lần nữa..."
Lý Thanh như cũ nghĩ đến chuyện lấy lại bình giữ ấm, Thích Miên một lần nữa lại cười: "Không cần nóng vội, tâm ý của cậu tôi đều biết cả, tôi muốn uống cho hết."
Đáy lòng Lý Thanh đã hận đến không thể mắng một tiếng chói tai, xét nát gương mặt này ra, lại nghe Thích Miên không chút để ý, nói: "Sao trán cậu đầy mồ hôi thế kia?"
Trong cổ họng Lý Thanh gian nan lọt ra vài tiếng cười: "Không có......"
Thích Miên nhẹ ấn trán mình: "Tôi còn hơi choáng váng, cậu đi đến studio chờ tôi trước đi."
Cô ôn nhu sờ sờ mặt Lý Thanh, tròng mắt đen nhánh hiện lên ảnh ngược táinhợt của người sau: "Đừng lo lắng, cậu cho tôi, tôi đều sẽ trả lại cho cậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.