Trúc Mã Khó Đoán

Chương 8: So Sánh





Ý định ban đầu của Thẩm Ngôn vốn là mang theo Triệu Lâm Tô đi dạo trong công viên, học Trâu Kỵ khéo khuyên vua Tề, mượn chó dụ người để Triệu Lâm Tô suy ngẫm lại hành động của hắn.
Cậu không ngờ rằng vì tranh cãi với cậu mà Triệu Lâm Tô còn có thể nói ra những lời dối lòng.
Được rồi, người da mặt dày vô địch thiên hạ.
Vậy thì hai chúng ta cùng so xem ai da mặt dày hơn ai.
*
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy hai chữ [Thẩm Ngôn] trên đầu Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn hoàn toàn không thèm phản ứng lại nữa.
Không có cách nào khác, cậu biết chính mình quá đẹp trai.
"Bóng rổ?" Triệu Lâm Tô không thèm nâng mắt, y như những năm tháng trước đây, dứt khoát từ chối: "Không đi".
Thẩm Ngôn thực sự phục hắn.
Trình độ đánh bóng rổ của cậu khó coi đến vậy sao? Ba năm qua Triệu Lâm Tô chưa từng xem một trận bóng của cậu, còn Chu Ninh Ba thì trận nào cũng tới.
Thẩm Ngôn từng phàn nàn với Chu Ninh Ba, Chu Ninh Ba nói: "Có lẽ do Triệu Lâm Tô ngại ầm ĩ".
Thẩm Ngôn nghĩ thầm làm gì có chuyện đó, người thích Heavy metal sẽ ngại ầm ĩ sao?
(*)Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ.
Thẩm Ngôn ném vé lên bàn phím của hắn: "Lần này nhất định mày phải đến, không muốn đến cũng phải đến".
Triệu Lâm Tô quay đầu nhìn về phía cậu.
Thẩm Ngôn nói: "Trận bóng cuối cùng của thời đại học, năm tư phải đi thực tập rồi, không còn thời gian nữa.
Chiều thứ sáu tuần này cũng không có tiết gì".
Cuối cùng Triệu Lâm Tô cũng nhận vé.
"Rảnh thì đến".
Thẩm Ngôn thầm nghĩ, cả trận bóng rổ toàn các cậu bạn đẹp trai, chả lẽ mày còn không định nhắm tới?
Mày chả biết tốt xấu chút nào.
Cho dù Thẩm Ngôn đã chết lặng thì cậu vẫn quyết không từ bỏ.
Con người cậu không biết từ bỏ là gì, nhất định phải tìm mọi cách để thay đổi triều đại của cái tên trên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô!
Em gái dễ thương trong phim không được, thế thì cậu đổi trai đẹp!
"Sao hôm nay Chu Ninh Ba tới muộn thế?" Thẩm Ngôn hỏi.
Triệu Lâm Tô trả lời: "Thầy Lương đã quay trở lại".
Thẩm Ngôn ồ một tiếng, "Chả trách nó đã ôm bụng cả nửa ngày nay rồi".
Thầy Lương, tên đầy đủ Lương Khách Thanh, là nhân vật nổi danh người gặp người sầu của khoa họ, tính tình cực kỳ nghiêm khắc, xuất thân từ trường nước ngoài, lý lịch giỏi giang vượt qua tuổi tác, khí chất cách ăn mặc nhã nhặn lịch sự y hệt doanh nhân phố Wall, chưa từng cho trọng điểm đề thi cuối kỳ, ra đề có độ khó siêu cao, làm vô số sinh viên ngã ngựa.
Thẩm Ngôn còn may, cậu chưa từng rớt môn học nào của thầy, Triệu Lâm Tô cũng thế.
Trong tam giác vững bền của bọn họ, chỉ có một mình Chu Ninh Ba nhiều lần ngã ngựa, thi lại cũng từng trải, còn suýt chút nữa phải học lại cả môn.
Có lời đồn đại rằng Lương Khách Thanh phân biệt đối xử với các sinh viên.

Người mà thầy thuận mắt thì khi làm bài còn thiếu đôi chút điểm thầy sẽ nâng điểm lên cho, còn là người thầy ngứa mắt, vậy bạn thảm rồi.
Chu Ninh Ba chính là ví dụ thực tế.
Có thể thi đỗ trường đại học bọn họ thì không phải người đần.
Đáng tiếc người thông minh cũng chia đẳng cấp, mà chỉ cần bạn sai một ly thì bạn sẽ đi một dặm.
Thời học cấp ba tất cả các bạn học thông minh đều sẽ dẫn đầu, lên đến đại học, trong vô số những người nỗ lực kẻ làm vua sẽ xuất hiện, sau đó những người còn lại chỉ có thể làm bia đỡ đạn vật làm nền cho họ.
Chu Ninh Ba vốn là học sinh học lại thêm một năm mới thi đỗ vào trường, mà lý do đỗ còn vì may mắn, cậu ta chính là sinh viên có điểm trúng tuyển thấp nhất chuyên ngành bọn họ.
Tuy nhiên, may mắn này chỉ dừng lại ở thành tích nhập học, sau khi vào trường, may mắn hóa thành một cơn ác mộng.
Ban đầu Chu Ninh Ba ở trong ký túc xá không được bạn học chào đón một phần cũng do điểm trúng tuyển thấp nhất khóa, hơn nữa cậu ta còn không biết cách giao tiếp với mọi người, tự nhiên biến thành kẻ ít ai nhớ mặt.
Các bạn học cùng khoa cùng khóa có kha khá người nổi tiếng, có người sau khi nhập học liền mong muốn học nghiên cứu sinh cùng các thầy cô, cố gắng biểu hiện tốt để thầy cô quen mặt mình.
Có đôi khi đem con người ra so sánh với nhau, chỗ này hơi kém một tẹo, chỗ kia hơi kém một tẹo, tổng hợp lại bạn sẽ xếp cuối cùng.
Ban đầu Lương Khách Thanh không quan tâm đến nhân vật hạng chót khiêm tốn như Chu Ninh Ba, đáng tiếc bên cạnh Chu Ninh Ba lại có hai cậu trai xuất sắc của khóa, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô.
Lương Khách Thanh cho rằng ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có thể chơi cùng hai sinh viên xuất sắc chứng tỏ Chu Ninh Ba cũng không tồi, sau khi gọi cậu ta phát biểu mấy hồi, thầy mới hay đây là một cái đầu gỗ thầy không đỡ nổi.
Trong mắt thầy Lương không chứa nổi đồ phế phẩm, gần như đã ghim mặt của Chu Ninh Ba.
Từ đó về sau, Chu Ninh Ba vừa muốn đi học lớp của Lương Khách Thanh, lại như sợ hãi thầy, căng thẳng đến độ ngồi cả buổi trong nhà vệ sinh ký túc không chịu ló mặt.
Thẩm Ngôn muốn giúp nhưng không biết nên giúp từ đâu.
Thật ra Chu Ninh Ba cũng có ưu điểm của riêng mình, chăm chỉ, cố gắng, quyết chí vươn lên, chỉ thua kém ở cái tính cách mềm như cục bột ấy.
Mắt thấy giờ học sắp bắt đầu, Thẩm Ngôn gọi điện thoại cho Chu Ninh Ba: "Đến đâu rồi? Sắp vào tiết rồi đấy, hôm nay là buổi học đầu tiên thầy Lương về nước, nếu mày dám tới trễ, cho dù thần tiên xuất hiện cũng không cứu nổi mày".
Đầu bên kia, Chu Ninh Ba thở hổn hển đến sắp tắt thở, "Tao đến ngay đây".
"Nhanh chân lên chút".
Thẩm Ngôn cúp điện thoại, thở dài: "Chờ sống sót hết học kỳ này là ổn".
"Không chắc".
Ngón tay Triệu Lâm Tô lướt trên màn hình cảm ứng, mở cho Thẩm Ngôn xem tin tức trên trang web chính thức của trường: "Năm nay có khả năng thầy ấy sẽ được thăng chức lên phó khoa, năm sau sẽ quản chuyện thực tập của chúng ta".
Thẩm Ngôn: "..."
Bé Ba à, đây là trời muốn diệt mày đấy.
Thẩm Ngôn: "Dù sao chỉ cần không nhìn thấy người Chu Ninh Ba sẽ không sao.
Mày nói xem, thầy Lương có đáng sợ đến mức đó không?"
Triệu Lâm Tô bày ra cái gương mặt thiên tài chảnh chọe của mình, cười nhạt một tiếng.
Thẩm Ngôn nói tiếp: "Tao thấy giáo sư Triệu và giáo sư Lâm rất thân thiện".
"Họ đối xử với mày quả thực rất thân thiện".
"Hả?"
Thẩm Ngôn được yêu thương mà hơi hoảng sợ, "Vậy á? Chỉ đối xử với một mình tao như vậy?"

"Ừ".
Triệu Lâm Tô nói: "Trong mắt họ, mày được xem là một tác phẩm nghệ thuật đạt tiêu chuẩn của bộ linh trưởng".
Thẩm Ngôn: "..." Cậu sẽ coi như đây là lời khen.
Tiếng ồn ào ầm ĩ trong phòng học bỗng chợt hạ thấp, Thẩm Ngôn ngồi thẳng người ngó đầu về phía trước xem xét, quả nhiên Lương Khách Thanh đã đi vào trong.
Khoảng thời gian trước Lương Khách Thanh vẫn ở nước ngoài, tiết học môn này trên thời khóa biểu của họ bị hoãn đến tận bây giờ.
Ai cũng nói Lương Khách Thanh là người có bối cảnh, xem ra bối cảnh của thầy rất vững vàng.
Chu Ninh Ba còn chưa tới...
Thẩm Ngôn đè tay lên bàn đứng dậy, nói với người ở bên: "Tao ra ngoài tìm nó".
"Đừng đi".
Triệu Lâm Tô lên tiếng: "Mày mà ra đó có khi lát nữa Lương Khách Thanh sẽ cho rằng nó lôi mày ra làm lá chắn, Chu Ninh Ba sẽ chết càng thảm hơn".
Thẩm Ngôn chậm rãi ngồi xuống.
Cậu vừa nghĩ lỡ đâu Chu Ninh Ba tới muộn cậu có thể làm đệm lưng cho cậu ta, cùng chịu đựng cơn giận dữ của Lương Khách Thanh.
Thế nhưng cậu cảm thấy Triệu Lâm Tô nói đúng, Lương Khách Thanh từng phát biểu rằng, thầy cực kỳ ghét học trò "kéo bè kết phái".
Trên bục giảng, Lương Khách Thanh đang kết nối máy chiếu, thầy không nói một câu, cả phòng học im như thóc.
Đây là sức mạnh của một vị giáo sư ma quỷ.
Thẩm Ngôn thầm nghĩ: Cậu cũng chỉ có thể đốt thêm chút tiền giấy cho Chu Ninh Ba vào ngày này năm sau.
"Báo, báo cáo..."
Chu Ninh Ba đã xuất hiện ở bên cửa, mặt đỏ bừng bừng, đỉnh đầu sắp bốc khói.
Thẩm Ngôn cầm lòng chẳng đặng che kín mặt.
Còn chưa vào lớp, báo cáo cái quái gì mà báo cáo, mày cứ chạy thẳng vào trong lớp đi xem nào!
Mày có phải học sinh trung học nữa đâu.
Tất cả sinh viên trong phòng hướng ánh mắt ra ngoài cửa phòng học, Thẩm Ngôn hạ giọng hỏi: "Cứu nó thế nào đây?"
Triệu Lâm Tô nghiêng đầu, cũng hạ giọng: "Hết cách cứu rồi".
"..."
Thiên tài? Mày chỉ được đến thế này?
Cũng chỉ ngang bằng trình độ đám thất bại trong bộ linh trưởng thôi!
Thẩm Ngôn căng thẳng ngóng ra phía cửa.
Lương Khách Thanh đã chuẩn bị cho tiết học xong xuôi, lúc này mới quay đầu nhìn ra ngoài.
Cho dù ngồi cách cửa lớp ba hàng ghế, Thẩm Ngôn cũng trông thấy được mồ hôi trên đầu Chu Ninh Ba.
Cậu có đủ lý do để tin rằng, tấm lưng đằng sau của Chu Ninh Ba đã ướt đẫm hết.
"Vào đi".
Chu Ninh Ba như bò tót nhào vào, Thẩm Ngôn vội vàng kéo cặp sách của mình sang.
Chờ khi Chu Ninh Ba ngồi vào chỗ xong, cậu mới nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao."
"Lau mồ hôi đi".
Chu Ninh Ba nhận khăn giấy Thẩm Ngôn đưa tới lau mồ hồi, nhìn Thẩm Ngôn đầy biết ơn: "Cảm ơn mày".
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ mà cười cười: "Tiết học còn chưa..."
Chu Ninh Ba lau mồ hôi trên mặt rồi lại lau mồ hôi trên cổ, thở phào hai hơi liền, hỏi: "Tiết học còn chưa bắt đầu hả?"
Thẩm Ngôn nhìn cậu ta như nhìn thấy quỷ.
Chu Ninh Ba cũng giống như mới gặp quỷ, nhanh chóng mếu máo khóc tang: "Đã bắt đầu rồi sao?"
"Vào trong lớp rồi thì ngậm miệng lại".
Trên bục giảng, Lương Khách Thanh cất giọng lạnh lùng.
Chu Ninh Ba lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hai bàn tay khoanh lại gọn gàng, không khác gì học sinh tiểu học.
Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm Chu Ninh Ba trọn vẹn hai phút, đến tận khi Triệu Lâm Tô dùng đầu gối chọc vào đầu gối cậu.
Thẩm Ngôn quay sang, Triệu Lâm Tô bảo: "Thầy Lương đang nhìn về phía bên này đấy".
Thẩm Ngôn lại máy móc quay sang bục giảng.
Quả nhiên Lương Khách Thanh đang nhìn về phía bọn họ, sắc mặt không hề thân thiện.
Thẩm Ngôn nhẫn nhịn nghẹn một hơi, mãi cho đến tận khi Lương Khách Thanh dời tầm mắt đi mới phun hơi thở đó ra ngoài.
Đầu cậu lại bắt đầu ong ong.
Hình ảnh mới xuất hiện không tài nào phai nhòa nổi, tròng mắt Thẩm Ngôn sắp rớt xuống.
Chu Ninh Ba.
Lại dám ảo tưởng Lương Khách Thanh???!!!
Chuyện này còn...!còn điên hơn cả tình huống của Triệu Lâm Tô nữa!
Thẩm Ngôn nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút.
Trong tam giác vững chắc có hai thằng biến thái, kết luận cuối cùng chỉ có mình cậu bình thường, đúng không?
Mẹ ơi.
Hãy hủy diệt con đi!
Thẩm Ngôn ép mình không được suy nghĩ lung tung.
Hai mắt Lương Khách Thanh có độc không chứa nổi một hạt cát, ai dám thất thần trong giờ học của thầy chắc chắn kẻ đó không có quả ngon để ăn.
Thế nhưng Chu Ninh Ba...!thật trâu bò nha...
Lương Khách Thanh, thầy ấy có chỗ nào để mày ảo tưởng vậy?
Thẩm Ngôn nhìn gương mặt lạnh tanh đang giảng bài của Lương Khách Thanh, cảm thấy có khi vụn băng sắp rơi được ra từ đó, trăm ngàn câu hỏi trong lòng không tìm ra được lời giải.
Nhìn mãi nhìn mãi, cậu lại cảm giác Triệu Lâm Tô bình thường hơn Chu Ninh Ba rất nhiều!
Quả nhiên người với người cứ phải tìm ra chỗ so sánh.
Nếu để Lương Khách Thanh biết...!Thẩm Ngôn rùng mình một cái, không dám nghĩ Chu Ninh Ba sẽ như thế nào.
Nhưng mà sao lại quá đến mức này, những người bên cạnh cậu đều ảo tưởng đàn ông?
Chẳng lẽ đây là trào lưu kỳ lạ?
Tan học, xung quanh Lương Khách Thanh có một đống người vây quanh.
Đây chính là hiện thực, cho dù giảng viên có ma quỷ đến chừng nào, chỉ cần thầy có thực lực, sinh viên vẫn sẽ nhào tới.
Thẩm Ngôn kéo dây balo, tầm mắt đảo quanh Chu Ninh Ba đang do dự bên cạnh và Lương Khách Thanh bị người người vây quanh, vẫn hơi choáng váng mặt mày.
"Thẩm Ngôn".

Chu Ninh Ba lẩm bẩm: "Mày nói xem tao có nên đi lên đó xin lỗi thầy Lương không?"
Thẩm Ngôn: Mày thực sự nên xin lỗi thầy.
"Tùy mày thôi".
Chu Ninh Ba vẫn ngồi im tại chỗ, cả cơ thể cao lớn cuộn tròn lại, rõ ràng rất sợ hãi.
Thẩm Ngôn không hiểu nổi.
Chẳng lẽ siêu năng lực của cậu khi gặp những người khác nhau sẽ sinh ra hiệu quả khác nhau?
Chứ có giết cậu đi cậu cũng nghĩ không ra lý do tại sao Chu Ninh Ba sẽ ảo tưởng Lương Khách Thanh được.
Chu Ninh Ba gặp Lương Khách Thanh có khác gì chuột gặp phải mèo đâu? Hay là Chu Ninh Ba quá sợ hãi Lương Khách Thanh, thế nên mới có thể mở ra một thế giới đáng kinh ngạc như vậy trong tưởng tượng?
"Thôi quên đi".
Chu Ninh Ba vẫn không có dũng cảm bước lên đó.
Ba người rời khỏi phòng học, năng lực chịu đựng sức ép tâm lý của Thẩm Ngôn nay đã hơn xưa, kinh ngạc qua đi, cậu vẫn có thể bình tĩnh trong sự hoang đường.
"Tao về ký túc xá trước".
Chu Ninh Ba lên tiếng.
Thẩm Ngôn vẫy vẫy tay với cậu ta.
Cậu đứng lặng tại chỗ hồi lâu, lúc này mới nhìn về phía Triệu Lâm Tô: "Triệu Lâm Tô này".
Triệu Lâm Tô nhướng mày với cậu.
"Thật ra mày rất sợ tao, có đúng không?"
Ánh mắt của cậu tha thiết mong chờ: "Mày nói thật đi, mày rất sợ tao, đúng không hả? Có phải mày nhìn thấy tao giống y như Chu Ninh Ba nhìn thấy Lương Khách Thanh, gặp là run sợ, chỉ cố gắng ra vẻ bình tĩnh? Mày cứ thừa nhận sự hèn nhát của mày đi, đừng xấu hổ.
Mày nói thẳng với tao, tao sẽ không cười mày đâu".
Triệu Lâm Tô đi tới sát gần bên cậu, bàn tay hạ xuống gáy cậu, dùng hành động thực tế chứng minh rằng câu hỏi của Thẩm Ngôn mới là chuyện buồn cười: "Đi mua chút đồ".
Thẩm Ngôn sờ lên gáy mình: "Không được tùy tiện sờ vào đầu của đàn ông con trai! Mày muốn mua gì?"
"Mua đồ cho người anh em của mày".
"Mua gì cho Chu Ninh Ba hả?"
"Không phải Chu Ninh Ba".
"Cho mày?"
Triệu Lâm Tô quay đầu mỉm cười: "Nghĩ kỹ thêm chút".
"Cho anh tao?"
"Nghĩ thêm chút nữa".
Thẩm Ngôn không nghĩ ra, người có thể xưng anh em với cậu, ngoại trừ những người kể bên trên hình như đâu còn ai nữa.
"Ai vậy?"
Thẩm Ngôn lên xe: "Rốt cuộc mày đang nói đến người anh em nào?"
Cửa hàng thú cưng Tâm Tâm.
"Xuống đi".
Triệu Lâm Tô nghếch cằm lên, "Vào chọn cho người anh em của mày một sợi dây nó thích".
Thẩm Ngôn: "..."
Chọn! Chọn cái thật thô vào! Sau đó siết chết cái thằng chó suốt ngày ảo tưởng anh em tốt của mình trước đã!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.