Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 2: Sống Lại Lần Nữa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tôi là Cửu Phượng đánh mãi không chết.
Vệ Hoàn luôn thích nói như vậy, giương cao cằm nói, nở nụ cười nói, cả người phát ra khí thế của một thiếu niên không sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Cho dù là lần đầu tiên đứng trên sàn quyết đấu của trường, hay là lần mắc kẹt trong Bất Tử Thành phải phản kích lại từ trong đường cùng, cậu vẫn cứ như thế.
Đến tận trước khi chết cũng không hề thay đổi, mặc cho khi ấy người cậu đã bị thương khắp nơi, đôi cánh cũng bị máy bay ném boom của con người đánh cho tơi tả.
Cậu rơi xuống đất, bò cũng không bò dậy nổi nhưng vẫn cắn răng nói rằng tôi quyết không chết.
Nhưng cuối cùng cũng chết rồi.
Yêu quái không giống như con người, không có kiếp sau.
Yêu hồn vốn được tạo ra từ linh khí của vạn vật giữa đất trời, một khi yêu tâm bị hủy diệt, yêu hồn cũng sẽ tan biến theo, trở về với trời đất.
Đây là quy luật không thể nào thay đổi của bọn họ mà Vệ Hoàn còn hiểu rõ điều ấy hơn bất cứ kẻ nào.
Thế nên khi lần nữa mở đôi mắt vốn nên an nghỉ này, cậu cho rằng mình đang nằm mơ.
Đầu óc loạn đến mức rối tinh rối mù.
Dần dần tầm mắt cậu tụ lại, cách một lớp lồng thủy tinh, đối diện với trần nhà lung lay chực đổ.
Vệ Hoàn nằm giữa lồng thủy tinh nứt vỡ, nâng tay lên muốn tháo máy thở đang được gắn trên mặt thế nhưng cánh tay cứ như bị thứ gì đó trói buộc.
Cậu nghiêng đầu qua xem thì thấy một loạt ống dẫn kỳ lạ dán trên người mình.
Nếu đây là mơ thì cũng quá chân thật rồi.
Quay đầu nhìn xung quanh, đây là một căn phòng không quá lớn, dường như cậu đang nằm trên giường bệnh, được vây quanh bởi hàng loạt màn hình thiết bị thí nghiệm hỏng hóc.
Đúng lúc này, một góc trần nhà bỗng ầm ầm sập xuống, Vệ Hoàn lập tức hất lồng chụp thủy tinh ra, rời khỏi giường.
Đôi mắt cậu liếc về phía tấm ngăn thủy tinh cũng đã vỡ vụn.
Tấm ngăn này phân căn phòng ra thành hai nửa, mà mặt ngoài của nó là một hàng bàn điều khiển được sắp xếp chỉnh tề.
Vệ Hoàn không thể nào hiểu nổi tại sao mình lại ở đây, rõ ràng cậu đã chết rồi kia mà, càng thắc mắc vì sao cái phòng thí nghiệm nát tràn ngập mùi của con người này lại có yêu khí nặng đến thế, mà còn là yêu khí của chính cậu.
Theo lý thuyết thì sau khi yêu quái chết đi, yêu khí và yêu hồn hẳn phải tan biến không còn sót lại chút gì mới đúng chứ.
Nếu yêu khí vẫn còn...!Vệ Hoàn hít một hơi thật sâu định vận linh để mở đôi cánh của mình ra nhưng thân thể lại không có xíu phản ứng nào.
Sao lại thế này? Vệ Hoàn nhíu mày.
Cậu đặt bàn tay lên ngực trái, nhắm mắt lại.
Trái tim Cửu Phượng mà cậu có thể cảm ứng mọi lúc nay đã mất rồi, thay vào đó là những nhịp đập hoàn toàn xa lạ.
Đùa cái kiểu gì đó? Yêu tâm của cậu đâu?

Căn phòng chợt rung lắc thêm lần nữa rồi sập xuống tạo thành một lỗ hổng ở góc phòng, trở thành lối ra duy nhất trong không gian khép kín này.
Vệ Hoàn vịn vào vách tường, thất tha thất thểu men theo chỗ hỏng để đi ra ngoài, mà phía bên ngoài là một khoảng tối tăm.
Cậu chưa từng nghĩ tới mình sẽ sợ bóng tối.
Hành lang sâu thăm thẳm, nhịp đập trái tim trở nên bất thường, thậm chí còn khẽ quặn đau.
Sau khi tỉnh lại, mọi thứ ở thế giới này đều không hợp lý chút nào.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, đoạn đường yên ắng bỗng vang lên tiếng cảnh báo chói tai truyền đến từ trên đầu cậu, "Tất cả các bộ phận chú ý, phòng thí nghiệm 263 phát sinh sự cố không rõ, vật thí nghiệm số 7494 đã chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm! Phong tỏa các cửa thoát hiểm ngay lập tức, bộ phận vũ trang tiến hành thu hồi vật thí nghiệm!"
Thu hồi...!vật thí nghiệm?
Vai phải của Vệ Hoàn đau đớn, vừa nghiêng đầu đã thấy ánh sáng màu đỏ ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp vải màu trắng của đồng phục thực nghiệm.
Cậu giơ tay kéo áo ra, thế mà lại thấy được một dãy số màu đen được in lên đầu vai phải.
"7494..."
Không có thời gian kiểm tra cẩn thận, tiếng cảnh báo lại lần nữa vang lên, cơn đau truyền đến từ vai phải càng thêm rõ ràng.
Vệ Hoàn kéo áo lại, bước đi nhanh hơn, lao về phía cuối hành lang.
Tầm nhìn quá tối khiến cậu không có cách nào nhận biết chính xác được nên chỉ có thể dùng tay lần mò.
Chấn động lớn như thế nhưng cửa lớn lại chẳng mảy may dịch chuyển một tí nào.
Vệ Hoàn duỗi tay sờ về phía cạnh cửa, đầu ngón tay chạm phải màn hình lạnh băng nhỏ cỡ một bàn tay.
Màn hình nhanh chóng sáng lên, đồng thời xuất hiện yêu cầu nhập mật khẩu.
Cậu nhấn bừa vài con số, giọng nói con người mang cảm xúc máy móc không biết từ đâu vang lên, "Mật khẩu sai!"
Đệt, còn có âm thanh á?
Vệ Hoàn nhanh chóng rụt tay lại nhưng đã quá muộn rồi.
"Có người ở phía bên kia cửa! Mau mở khóa!"
"Báo cáo, bởi vì vụ nổ nên chương trình bị phá hỏng, hiện tại đang chờ phục hồi!"
Vệ Hoàn cảm thấy hoảng loạn, mới đó mà đã đến bắt cậu nhanh như vậy ư?
Trong bóng đêm nặng nề thoáng lên một tia sáng nhạt, Vệ Hoàn đứng ở cạnh cửa ngoảnh đầu nhìn theo hướng ánh sáng.
Hóa ra có một lỗ hổng ở gần mép tường, ánh sáng từ đèn pin của những cảnh vệ đó chiếu xuyên qua kẽ hở!
Cậu nhanh chóng ấn số lung tung lên màn hình, thanh âm máy móc nhắc nhở kia như bị lag, không ngừng báo sai, "Mật khẩu sai! Mật khẩu sai! Mật khẩu sai! Mật khẩu sai..."
"Bên trong có người đang cố phá mật khẩu!"
"Nhanh lên! Tìm nhân viên kỹ thuật!"
Tốt nhất là có thể kéo dài thời gian thêm chốc lát, cậu cần tìm được đường thoát trong đoạn thời gian đó.

Vệ Hoàn cố gắng điều chỉnh nhịp tim bị mất khống chế.
Vừa sống lại đã bị đuổi giết, kích thích vãi chưởng luôn.
Cậu đi về phía lỗ hổng có ánh sáng, lỗ hổng này không lớn, cần phải di dời mấy hòn đá đi mới được.
Nhưng cậu lo lắng chuyện này sẽ làm kinh động đến cảnh vệ, chỉ có thể chậm chạp di chuyển từng chút, lỗ hổng dần dần rộng ra.
Đã đến tình cảnh này rồi mà Vệ Hoàn vẫn chưa từ bỏ ý định, nếu có thể khôi phục được yêu lực thì cho dù bên ngoài có bao nhiêu người cũng chẳng phải là đối thủ của cậu.
Thử vận linh lần nữa, thân thể này vẫn cứ không có sức sống, chẳng chút phản ứng nào như cũ.
Thậm chí cậu còn chẳng cảm ứng được yêu khí của bản thân, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm đã không còn sót lại gì.
"Đến rồi? Mau mở khóa!"
Vệ Hoàn kề sát cửa ra vào, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Bóng đêm tạo ra nhiều điểm mù thị giác, chỉ cần cậu canh thời gian thật chuẩn thì nhất định có thể men theo điểm mù của bọn họ để chạy trốn.
"Mở được rồi!"
Chính là lúc này.
Cậu gắng hết sức đẩy đi tảng đá lớn cuối cùng, vào cái khoảnh khắc đội cảnh vệ phá cửa vào, cậu trở thành con cá lọt lướt trốn thoát ra ngoài từ lỗ hổng đổ nát.
Vai phải bị đá nhọn ở lỗ hổng cứa một đường, dòng máu đỏ tươi từ từ thấm ướt cả tay áo cậu.
Vệ Hoàn che lấy vai phải, tăng nhanh bước chân đào tẩu ngay dưới mí mắt của đám cảnh vệ.
Chỗ lối rẽ truyền đến một thanh âm lạ, trái tim cậu đập thêm mấy nhịp dồn dập, bỗng liếc thấy lỗ thông gió bị hư hỏng sau vụ nổ lớn ở góc tường.
"Định vị hiển thị nó đang ở gần đây!" Một tên cảnh vệ trẻ tuổi kích động chạy đến lối rẽ, "Ngay tại nơi này...!người đâu?"
"Có khi nào định vị xuất hiện sai sót không?" Một tên khác cũng chạy đến.
"Không thể nào..." Gã nghi ngờ nhìn thiết bị định vị trong tay, "Đi tìm nhanh lên, nếu không tiến sĩ sẽ giết chết chúng ta."
Vệ Hoàn cuộn người, lưng dựa vào vách ngăn của lỗ thông gió, ngực phập phồng lên xuống, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bả vai bị thương bắt đầu trở nên đau nhói, cậu không nhịn được nhìn vào miệng vết thương.
Khoan đã, định vị?
Vệ Hoàn nhìn chằm chằm vào vai phải, con số được in lên kia vẫn lập lòe ánh đỏ.
Vệ Hoàn chịu đựng cơn đau, dùng ngón tay ấn vào vị trí đánh số.
Quả nhiên có thể mơ hồ cảm nhận được vật cứng to cỡ ngón cái nhô lên dưới lớp da, đường viền rõ ràng, như là một con chip.
Chính là nó.
Vệ Hoàn rút con dao phẫu thuật cậu tiện tay cầm theo từ phòng thí nghiệm ra khỏi túi, hít sâu một hơi, tay trái nắm chặt cán dao, cắn răng đâm vào vai phải của mình.
Đau đớn mãnh liệt khiến hai bên thái dương rịn ra mồ hôi, hầu kết trượt lên trượt xuống, mũi dao sắc bén cắt mở da thịt, chạm vào con chip cứng rắn kia.
Máu tươi chảy dọc theo mũi dao, Vệ Hoàn cau mày, dùng răng cắn lấy chuôi dao, bả vai phải gắng sức nghiêng tới trước mặt.
Tay trái run rẩy vươn qua, hạ quyết tâm để ngón tay mò vào miệng vết thương bị dao cắt, mạnh mẽ rút con chip ra ngoài.
Dây thần kinh vốn luôn căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng, Vệ Hoàn tựa vào vách ngăn thở dốc, nhìn chằm chằm vào con chip dính đầy máu.
Không ngờ tới có ngày cậu lại phải suy bại đến mức bị con người dùng thứ này thao túng cả ngày trời.
Phá hủy con chip rồi vứt đi, sau đó lại cố gắng xé rách vạt áo dùng làm băng gạc quấn chặt vết thương kỹ càng.
Vệ Hoàn bò dọc theo đường ống thông gió đi ra ngoài, lúc này cậu mới phát hiện hóa ra mình đang ở dưới lòng đất, toàn bộ hệ thống đường ống thông gió nối với thiết bị thông gió đều là kết cấu khép kín dưới lòng đất.
Vệ Hoàn dựa theo trực giác một đường thoát ra ngoài, kéo ra một cái van, trèo lên thang sắt.
Đi thẳng một đường về phía trước, chỉ hướng về phía trước.
Cuối cùng mở được nắp cống, Vệ Hoàn đã trốn thoát khỏi viện nghiên cứu dưới lòng đất.
Vừa mới bò ra khỏi miệng cống ngầm, cậu suýt chút nữa bị một chiếc xe đạp từ phía đối diện chạy tới đâm ngã.
Khả năng phản ứng trời sinh vượt xa người bình thường giúp cậu nhanh chóng tránh đi.
Chờ đến lúc cái tên loài người đang phi xe kia vừa chửi ầm ĩ vừa lao ra xa, Vệ Hoàn mới vòng trở lại, dùng chân đá nắp cống lấp kín miệng ống.
"Không về với đất mẹ coi như tên nhóc nhà mi mạng lớn..." Cậu chậc một tiếng, lẩm bẩm.
Ngẩng đầu lên, cuối cùng Vệ Hoàn cũng thấy rõ cái nơi mà mình chạy đến.
Trong tầm mắt là cảnh quảng trường hỗn loạn, dơ bẩn, nhà cao tầng chen chúc đứng sát nhau trong không gian chật hẹp, ánh đèn nê ông đủ màu tranh nhau lấp lóe.
Tất cả đều rất lạ lẫm.
Tiệm xăm mình và hàng xiên nướng hai bên đường mỗi bên đều tự mở nhạc riêng phần mình.
Một bên là dòng nhạc electronic kích thích màng nhĩ, bên còn lại thì mở nhạc quảng trường dành cho người già.
Trên vách tường dán đầy các tờ giấy với những gương mặt quái dị kèm theo con dấu của lệnh truy nã, hết tờ này lại đến tờ khác dán chồng lên nhau như bệnh nấm ngoài da trị mãi không hết.
Một dòng chữ khoa trương loang lổ được phun lên bởi sơn đỏ, viết khẩu hiệu "Phản đối chính sách tàn bạo của yêu quái, gia nhập để tiến hành phản kháng."
Còn có loại khẩu hiệu kiểu này hả?
Phải ha.
Vệ Hoàn bất chợt tỉnh ngộ, dám viết thể loại khẩu hiệu phản loạn một cách quang minh chính đại trên tường như thế này cũng chỉ có một nơi thôi.
Nơi này ẩn giấu rất nhiều "người bên rìa" bị loài người vứt bỏ, bị yêu quái gọi là nơi tập trung của "đám người cực kỳ nguy hiểm" – Khu Tối.
Trời tối hoàn toàn, người trên đường không còn nhiều lắm.
Phía trước có một cô gái với mái tóc dài màu hồng nhạt, tay cầm điếu thuốc đi tới.

Khuyên mũi, khuyên tai, khuyên môi đều có đủ, mang tất lưới phối với bốt cao, đôi môi mỏng hé mở phun một vòng khói trắng trước mặt Vệ Hoàn còn đang sững sờ, ẩn sâu bên trong là chiếc khuyên lưỡi phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Nơi đây tất cả đều là con người, nhưng còn giống yêu hơn cả yêu quái.
Chẳng đợi Vệ Hoàn kịp hưởng thụ quãng thời gian hiền giả(*) sau khi chạy thoát, một loạt tiếng động cơ mô tô bay vụt đến.
Vốn chuyện cũng không liên quan gì đến cậu, nhưng bằng cách nào đó, đồng phục thực nghiệm bị móc đi luôn!
(*)Thời gian hiền giả: Là quãng thời gian nghỉ ngơi sau khi bị kiệt sức vì phải làm việc với cường độ cao và căng thẳng.
Lúc trước từ này thường được dùng chỉ cho sự nghỉ ngơi sau khi làm chuyện chăn gối nhưng hiện tại nó được dùng trong cả các hoạt động đời sống khác.
Xe mô tô chạy quá nhanh, Vệ Hoàn bị túm lấy kéo lê trên mặt đất, bả vai đều sắp bị cọ nát, đau muốn chết luôn.
Gió vù vù thổi ngang qua màng nhĩ, trộn lẫn với giọng nói của chủ nhân chiếc mô tô.
"Đậu mía, cha nào đây?"
"Ông còn đang muốn hỏi mày đây này!" Vệ Hoàn chịu đựng cơn đau bắt lấy chân người nọ, nhờ vào năng lực thực chiến vượt tiêu chuẩn của chính mình, đạp đất mượn lực, chộp lấy chủ xe, xoay người ngồi lên ghế sau mô tô, thở dốc, "Mày biết chạy ghê ha, suýt là bay luôn nửa cái mạng của ông mày rồi.
Mày đếch phải lái mô tô đâu, mày đang lái máy kéo thì có!"
Thằng nhóc đằng trước bặm môi nói, "...!Nếu tôi lái máy kéo rồi kéo anh lên đây thì anh là thứ gì vậy?"
Vệ Hoàn: "...!Chà, logic của cậu đỉnh quá ha."
Miệng vết thương thật sự rất đau, đau đến nỗi phải nghiến cả răng, nào còn hơi sức tiếp tục đấu võ mồm với người này.
Chuyện này không đúng với lý thuyết cho lắm, trước đây năng lực tự khôi phục của cậu rất mạnh mà.
Chủ xe thấy cậu không nói lời nào, đẩy kính che mắt của mũ bảo hiểm lên cao, quay đầu lại nhìn cậu, "Uầy, người anh em, vữa nãy tài nghệ của anh nhìn ngầu vãi!"
Không phải đâu, đây là lúc để khen người khác à?
"Dừng xe dừng xe!"
"Anh cũng trèo lên đây rồi thì dừng xe chi nữa, muốn đi đâu? Tôi đưa anh đi không phải là được rồi à."
"Cậu đắc ý cái gì, ai mượn cậu đưa đi..."
Còn nửa câu sau chưa kịp nói, Vệ Hoàn bỗng im bặt, phía sau lại lần nữa vang lên tiếng cảnh báo như lúc trước.
"Đã thành công lần theo dấu vết của vật thí nghiệm số 7494! Tất cả các phân đội dốc toàn lực đuổi bắt!"
꧁༺༒༻꧂
*Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Hoàn: Tôi lựa chọn chết thêm lần nữa.
Tác giả: Hai tháng rồi không gặp, nhớ mọi người nhiều lắm~ Tui mang theo đứa con thứ ba tới đây lăn lộn bán moe xin mọi người thu nhận~~
Vệ Hoàn: Tui rất am hiểu việc bán moe! Mọi người muốn nhìn kiểu gì nè! (Hứng thú tràn trề bày ra một loạt vẻ mặt khác nhau) nói to cho tui biết có phải Hoàn Hoàn cực kỳ đáng yêu hông? Đáng yêu thì hãy nhận nuôi tui đi!
Tác giả: Ngại quá, Vân Vĩnh Trú từ chối thực hiện fanservice...
*Chú thích: Bản thể của Vệ Hoàn là Cửu Phượng, không phải Phượng Hoàng nha.
Có xuất xứ từ 《 Sơn Hải Kinh • Đại Hoang Bắc Kinh》: Ở Đại Hoang, có một ngọn núi gọi là Bắc Cực Cử.
Nước biển phương Bắc đổ về đây.
Có một loài thân chim mặt người và có tận 9 cái đầu, gọi là Cửu Phượng.
*Ảnh minh họa Cửu Phượng trong Sơn Hải Kinh:
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.