Tru Tiên II

Chương 7: Về nhà





chí ngay cả Thương Tùng đứng phía trước Lâm Kinh Vũ mặt cũng được từng làn u quang ấy rọi thành màu xanh lục nhạt.
Thương Tùng thản nhiên nhìn Lâm Kinh Vũ, tiếp theo ánh mắt rơi xuống trên thân Trảm Long Kiếm giây lát rồi lại chầm chậm nhìn về kẻ đã từng là đệ tử của mình. Sau đó y bật cười, giọng nói nửa như thương cảm, nửa như hân hoan: "Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng."
Ánh mắt Lâm Kinh Vũ không rời khuôn mặt y, quai hàm của hắn dường như khẽ co giật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vương Tông Cảnh lui sang một bên, nhưng lời của cả hai người thì tại nó nghe rất rõ ràng, nhất thời cũng ngẩn người ra, tròn mắt nhìn hai người tại hiện trường tới ngây ngốc.
Lâm Kinh Vũ trầm mặc giây lát, hít vào một hơi rồi nhìn chăm chú nhìn Thương Tùng nói: "Ông đi theo tôi về Thanh Vân."
Miệng Thương Tùng mấp máy, vẻ mặt lộ nét như cười như không, có điều cái vẻ mặt trông như đang trào phúng ấy chỉ thoáng chốc liền biến thành u ám, tiếp đó y hờ hững thốt: "Về làm gì?"
Trảm Long Kiếm chợt phát ra một tiếng rít nhẹ, ánh xanh đột nhiên bùng lên rồi lại từ từ giảm xuống, chỉ có bàn tay cầm kiếm ấy vẫn ổn định giữa ánh u quang. Lâm Kinh Vũ nhướng mắt nhìn y, chìn một cách chăm chú, nhìn những nếp nhăn đầy trên mặt, nhìn hai bên tóc mai không biết lúc nào đã xuất hiện những điểm trắng.
"Đi theo tôi về Thanh Vân." Hắn cắn răng nói lại từng chữ thêm một lần, dường như mỗi chữ đều phải dùng hết sức nói ra, rất khó nhọc.
Thương Tùng nhìn hắn, ánh mắt có thêm mấy phần thương cảm, nhưng nhanh chóng tan ngay sau đó, cười lạnh một tiếng đáp: "Nếu lão Đạo Huyền còn sống, ép ta trở về cũng được đi, ngươi hiện tại kêu ta trở về, bắt ta phải cúi đầu trước tên oắt con Tiêu Dật Tài kia xin tha tội hay sao?"
Thần tình của Lâm Kinh Vũ chợt biến, tựa như kích động xen lẫn mấy phần đau đớn. Thương Tùng lắc đầu nói tiếp: "Thôi bỏ đi, từ năm xưa khi ta bắt đầu phản lại Thanh Vân, thì cũng chưa từng nghĩ có thể trở về được nữa."
Lâm Kinh Vũ lặng yên không đáp, thần tình dần dần bình tĩnh trở lại, giây lát sau hắn đột nhiên nói: "Tông Cảnh, cậu tránh lên trên đàn tế một lúc."
Vương Tông Cảnh kinh hãi, tuy trong lòng vẫn nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người, nhưng nhìn không khí lúc này đột nhiên biến thành căng thẳng, cũng không dám đứng thêm ở gần hai người, liền vội vàng đáp ứng ròi rảo bước lên những bậc thềm đá, chạy tới căn phòng lớn trên đài cao.
Thương Tùng liếc nhìn bóng lưng Vương Tông Cảnh một cái, tiếp đó cười nhạt, nói: "Ngươi cũng phát hiện rồi sao?"
Lâm Kinh Vũ hừ một tiếng, thần sắc dần biến thành lạnh lùng, Trảm Long Kiếm trong tay chầm chậm nâng lên, ánh kiếm màu lục như con quái thú bừng tỉnh, bắt đầu bành trướng ra xung quanh từng chút, từng chút một.
Gió đêm chợt thổi, dần dần tiếng gió càng mạnh, hóa thành vô số luồng khí xoáy cuốn tung bụi đất, từng xoáy từng xoáy quấn lấy cả hai người rồi rít lên những tiếng gầm giận dữ.
Cặp mắt Thương Tung bắt đầu lim dim, râu tóc đều phiêu động theo gió, nhìn Lâm Kinh Vũ đang ngâm mình trong làn kiếm quang màu lục, tà áo tung bay, như một con nộ long đang từ từ tỉnh giấc, trong vẻ tiêu sái lại có mấy phần bướng bỉnh, ngạo nghễ trước thế gian, thoáng như cùng với một bóng hình nằm sâu trong ký ức đang hòa thành một.
"Thật là giống." Y dùng giọng nói mà không ai nghe được, giống như đang nói với một bóng hình đã từ lâu không còn tồn tại trong tim mình, chỉ nói một câu khe khẽ như vậy. Sau đó y ngẩng đầu vung kiếm, hào quang bay múa, vạn đạo kiếm khí mãnh mẽ và đàng hoàng, cao lớn rộng rãi như thân hình của y, không hề có một chút hơi thở quỷ mị nào. Chính là chân pháp của Thanh Vân Môn nổi tiếng thế gian hàng ngàn năm.
Con ngươi Lâm Kinh Vũ như thu nhỏ lại giữa ánh kiếm mang màu lục, hừ lạnh một tiếng.
Kiếm quang xanh lét của cả hai bên càng lúc càng mạnh, chiếu sáng trưng cả khu di tích tối tăm, bắt đầu từ từ sáp lại gần.
Gió, càng lúc càng lớn.
Lúc Vương Tông Cảnh bước chân vào căn phòng lớn ở cuối bậc thềm đá cuối cùng trên đàn tế, thì đột nhiên cảm thấy xung quanh bỗng rất yên tĩnh, đồng thời trước mắt tối mò. Sau khi trời tối, trong căn phòng này tối ngửa tay không thấy ngón. Nó không biết được tình huống bên ngoài căn phòng, nhất thời cũng không dám đi loạn. Tuy Lâm Kinh vũ kêu nó chui vào đây để tránh đi một lúc, xem ra chỉ cần quan sát cẩn thận thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng có điều chỗ này có quan hệ với Ma giáo năm xưa, chắc cũng chẳng phải chỗ tốt lành gì đâu.
Nghĩ tới đó, Vương Tông Cảnh liền đứng gọn ngay tại cửa vào, không đi thêm vào bên trong nữa. Cứ như vậy qua một lát, mắt dần dần thích ứng với bóng tối trong căn phòng, tựa hồ thấp thoáng thấy được trong bóng tối của căn phòng cũng có một vài vật điêu khắc giống như bàn ghế, nhưng vẫn còn quá mờ tối mà Vương Tông Cảnh cũng chẳng có ý vào trong đó tra xét.
Lúc này tâm tư của nó đương nhiên vẫn còn đặt tại trên hai người bên ngoài. Kẻ thần bí tự nhiên chả cần bàn, còn vị Thanh Vân Môn Lâm Kinh Vũ kia xem ra cũng là một tu sĩ cực kỳ lợi hại, có điều vừa rồi nghe lời bọn họ nói chuyện, chẳng phai hai người từng có quan hệ thầy trò trong một đoạn thời gian hay sao?
Đầu Vương Tông Cảnh bắt đầu hỗn loạn, đang lúc hoang mang đột nhiên cảm thấy tảng đá rắn chắc, dày nặng dưới chân bỗng rung chuyển một lượt, đồng thời một tiếng rít cực kỳ sắc bén nổi lên ở phía bên ngoài căn phòng, giống như tiếng rít của mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, một đi không trở lại.
Do không kịp đề phòng, Vương Tông Cảnh loạng choạng suýt ngã, cũng may thân thủ của nó nhạy bén, nhanh chóng ổn định được thân hình, vồi vàng chạy tới chỗ cửa, bám vào tường rồi len lén thò nửa đầu nhòm ra ngoài.
Thân hình vừa mới vươn tới, cũng là lúc đầu nó vừa thò ra khỏi mép cửa, đột nhiên như có một trận hồng thủy ầm ầm tràn tới, tiếng rít sắc bén nghiêng trời lệch đất, vô số đạo kiếm khí tung hoành cắt phá hư không vang lên không ngừng. Tất cả tống vào tai nó suýt nữa đã khiến nó bị thủng màng nhĩ. Đồng thời nó đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy hai bóng người đều biến mất cả, cuồng phong xoay chuyển, hào quang mênh mang chói mắt lóa cả trời đêm. Hai quầng sáng chói đang trôi nổi giữa không trung, một màu lam một màu lục, một mỏng một dày đang xoay chuyển như chớp trên trời. Các loại đạo pháp chân quyết uy lực phi thường, đoạt uy thên địa như sét như điện đang đấu đá nhau một cách tàn nhẫn.
Vương Tông Cảnh há miệng trợn mắt nhìn như muốn lồi con ngươi, đó là lần đầu tiên trong đời nó được nhìn thấy cao nhân dùng chân chính đạo pháp quyết chiến. Từng loại đạo pháp tinh thâm kỳ diệu, uy lực mạnh mẽ khiến người ta nghẹt thở, hoa mắt. Trong trận chiến, thỉnh thoảng lại có mấy đạo kiếm mang sắc lẻm còn sót không chịu sự khống chế của đạo pháp văng xuống những mảng rừng và di tích bên dưới, trước sự quan sát của Vương Tông Cảnh, những cổ thụ, nhà cửa bằng đá tựa hồ đã trải qua trăm ngàn năm sương gió ấy đột nhiên đất sụp ngói tan, ầm ầm vỡ nát dưới uy lực của chân pháp, không hề có sức chống cự nào.
Bất quá nó nhanh chóng phát hiện một điểm kỳ lạ, chính là những đạo chân pháp còn sót văng ra từ trận chiến trên không trung kia mỗi lần rớt xuống căn phòng lớn mà nó đang ẩn náu đều khiến cho cả căn phòng chấn động kịch liệt, nhưng không hiểu vì sao cũng chỉ chao đảo một lát rồi thôi, không có ngoại lệ. Căn phòng trông cũ nát trên đàn tế này lại có vẻ như rất kiên cố, chứ không bị tan vỡ như những căn nhà tương tự khác bên ngoài di tích.
Xem ra Lâm Kinh Vũ cố ý bảo mình tới tránh ở trên đây, ắt là đã có nhận ra điều này.
Hiện tại, cả thiên địa như xơ xác tiêu điều, trận chiến trong đêm đã tới lúc kịch liệt nhất. Lâm Kinh Vũ y như hóa thân của chiến thần, tiến lui uy mãnh lẫm liệt phảng phất như mỗi đòn đều co uy lực như sét giật khiến người nhìn lác cả mắt. Còn ánh hào quang của Thương Tùng tuy có nhạt hơn một chút nhưng lại trong trẻo như trăng sáng, như nước hồ thu, miên man không dứt, trước thế công cứng rắn mạnh mẽ đầy uy lực của Lâm Kinh vũ, mượn lực xoay chuyển vẫn không rơi vào thế kém. Cục diện như vậy xem ra hai bên đều khó mà nhanh chóng áp đảo đối phương.
Nhân gian có câu "có cứng cũng chẳng giữ được bền", có điều Lâm Kinh Vũ cương mãnh như vậy cho tới tận lúc này khí thế cũng chưa từng có dấu hiệu giảm, ngược lại bộ dạng tựa như phát cuồng, ánh lục chiếu rọi khắp bầu trời, như già thiên tế nhật tung hoành thiên địa, thao thao bất tuyệt như sóng lớn Trường Giang, quả thực khiến người ta nghi ngờ những khí thế hung mãnh trước đây của hắn chỉ bất quá như rượu càng ủ càng ngon, càng lâu càng mạnh, đến bây giờ mới chính là lúc kịch liệt nhất vậy. Chỉ thấy sâu trong quầng hào quang xanh lét kia chợt nổi lên một tiếng hú dài chói tai, kiếm khí màu lục đầy trời đột nhiên như cá kình hút nước bị thu cả lại lộ ra thân hình của Lâm Kinh Vũ cùng với thanh Trảm Long Kiếm trên tay đang ngùn ngụt kiếm khí xanh lẹt như điện.
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Lâm Kinh Vũ tuấn tú lạnh lùng, tiến lên một bước, chăm chú nhìn bóng người phía trước, thời gian như ngừng trôi, trời đất nín thở, tựa hồ như trong nháy mắt đã trải qua biển cạn nương dâu vậy.
Giây lát sau, hắn hít vào một hơi, miệng niệm thần chú, ngón tay bên trái dựng lên như kiếm đâm thẳng vào bầu trời. Trảm Long Kiếm xoay về dừng ngang trước thân, trong hai mắt tinh quang bộc phát, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng đỏ lên một cách kỳ dị.
Trảm Long Kiếm trong nháy mắt đã bắt đầu run rẩy, tựa như cũng cảm nhận được điều gì, ánh sáng xanh lẹt như điện chớp, trên mũi đến thân kiếm rung lên bần bật như nóng nảy bất an.
Giữa đất trời, cuồng phong chợt tắt, rồi chỉ trong chốc lát lại như những con sóng khổng lồ nghiêng trời lệch đất điên cuồng xông lên.
Một khoảng tối đen dị thường đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Lâm Kinh Vũ, cái bóng đen dường như tối tăm nhất không hề có ánh sáng lưu chuyển đó nháy khiến cho xung quanh cũng như được nhuộm trùng trùng sát ý. Thương Tùng đằng trước nhíu mày, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, bay người bổ tới, một đạo thanh qung chém thẳng xuống đầu Lâm Kinh Vũ.
Thế nhưng vầng hắc khí trong nháy mắt đã kéo tới phủ kín toàn bộ thân hình Lâm Kinh Vũ, một luồng khí lạnh lẽo từ trên bầu trời tản ra, bầu trời đen thẳm như mực, tối tăm vô hạn, chỉ trong nháy mắt đã khiến người ta cảm thấy trên bầu trời có một vầng trăng màu đen đang từ từ mọc lên không một tiếng động, tỏa ra một làn hắc quang vô hình cực kỳ đáng sợ, như bản thân đang bị đẩy xuổng chín tầng địa ngục. Trời đất im phắc, tựa hồ chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập nặng nề.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, một tiếng rồng ngâm nổi lên vang vọng, chấn động cửu thiên. Trong bóng tối vô biên chợt thấy ánh bích quang lấp lánh, như vô số vầng thái dương nổ bùng ra, hào quang vạn trượng trong nháy mắt quét sạch mọi bóng tối. Một bóng người như thần linh vô địch chấn áp cả bầu trời, thình lình xuất hiện giữa chừng không.
Lâm Kinh Vũ tay cầm thần kiếm Trảm Long, bích quang từ trên người hắn phát ra vô cùng vô tận, cực kỳ chói mắt. Chỉ thấy hai mắt hắn lấp lánh, người kiếm hợp nhất đột ngột hóa thành một cột sáng khổng lồ cao hơn trăm trượng, tựa như một thanh kiếm phá trời ầm ầm đánh thẳng về phía Thương Tùng.
Trảm Long Kiếm mang theo vạn đạo hào quang rít lên một tiếng xé trời, khí thế vạn thiên, còn ở tít trên cao mà mặt đất đã cát bay đá chạy, khói bụi bốc mù mịt. Theo sức bắn xuống của thân hình Lâm Kinh Vũ, xung quanh người hắn bởi vì tốc độ quá nhanh, khí thế quá mạnh mà không khí tóe lửa rồi bùng lên một quầng lửa lớn hừng hực.
Đất trời lúc đó chỉ còn lại uy thế vô thượng của chân pháp, rặng núi vô tận, mặt đất mênh mông tất cả như đổ rạp xuống.
Dưới bóng hào quang, sắc mặt Thương Tùng chợt trắng bệch như giấy, lộ ra vẻ không sao tin nổi, y trợn mắt gào lên: "Đây là gì thế, không, không thể nào…"
"UỲNH!"
Tiếng nổ lớn nháy mắt vang vọng khắp nơi, luồng uy lực chân pháp thần kỳ đáng sợ ấy hóa thành một thanh cự kiếm rạch trời trực tiếp đánh trúng vào Thương Tùng. Một luồng sức mạnh khổng lồ vô hạn vô địch ầm ầm tỏa ra, thế nhưng cho dù ở trong sức mạnh tuyệt thế đáng sợ của chân pháp ấy, một đốm thanh quang thủy chung vẫn không tan.
Một bóng người văng ra, còn bóng người kia thì hự lên một tiếng chao đảo lắc lư từ trên không trung rớt xuống. Ánh hào quang cực mạnh bùng phát chiếu rọi cả thiên địa, một lúc lâu sau mới từ từ nhạt dần. Từ ranh giới của ánh hào quang, bóng tối dần dần xông tới tựa như trời đất, núi non cũng chậm rãi khôi phục lại hơi thở. Đằng xa, một bóng người rơi xuống được một quầng sáng trong trẻo đỡ lấy. Nhưng thấp thoáng có thể nghe thấy trong tiếng gió lạnh lùng vọng lại một tiếng gào chợt hóa thành thê lương, từng từ từng từ như gầm thét với ông trời:
"Trảm, quỷ, thần…"
Ở trong căn phòng lớn trên đàn tế, Vương Tông Cảnh đã thu toàn bộ trận đại chiến đó vào trong mắt, thật là mãn nhãn tới say mê, đặc biệt là chân quyết Trảm quỷ thần cuối cùng kinh thiên động địa kia của Lâm Kinh Vũ vừa xuất ra, thiên địa liền lặng ngắt, chỉ có một mình ta độc tôn, đem sức mạnh nghịch thiên của người tu đạo phát huy tới tận cùng lâm li, vượt xa mức mà một thiếu niên mười bốn tuổi có thể tưởng tượng ra được.
Có điều uy lực của Trảm quỷ thần thật quá mạnh, tuy thi pháp trên bầu trời mà mặt đất cũng phải chịu ảnh hưởng, vẻn vẹn chỉ là một chút uy lực vương vãi đã làm cho di tích ở trung tâm khu rừng tan tành thành đống đá vụn. Ngay cả cây cối ở khu rừng rộng lớn phía bên ngoài cũng đều bị sức mạnh ghê gớm ép cho ngả nghiêng, bụi đất mù mịt, cứ thế mà tạo ra những khoảng trống thực sự giữa ngay giữa rừng rậm.
Dưới uy lực của chân pháp cỡ đó, căn phòng lớn trên đàn tế lúc đầu còn có thể miễn cưỡng chống chọi, một lát sau liền bắt đầu trở thành nguy hiểm, không chỉ chao đảo không ngừng mà bốn bức vách cùng nền đá dưới chân tất cả đều xuất hiện vết rạn nứt. Những tiếng "Rắc rắc rắc rắc" từ khắp các ngóc ngách đua nhau phát ra, từng mảng đá vỡ lớn bắt đầu rơi xuống từ trên trần.
Lúc ban đầu Vương Tông Cảnh cũng bị chấn động, loạng choạng thân hình, cả người bị đẩy tung ra phía sau lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng. Chưa kịp đảo người lại thì đã cảm thấy đầu và người đau không thể tả, vô số mảng đá vỡ, rác rưởi cùng đủ thứ tạp nham rơi xuống như mưa, nhất thời cũng không biết có bao nhiêu miếng rơi trúng người nữa. Trong lòng nó vô cùng kinh hãi, tràng cảnh bên ngoài đáng sợ tới mức nó e rằng mình chỉ cần bước ra khỏi căn phòng liền lập tức bị uy lực ghê gớm kia hóa thành tro bụi. Bởi vậy nhất định là không thể ra ngoài rồi, nhưng nếu cứ ở trong căn phòng này thì tình cảnh có vẻ cũng càng lúc càng hỏng bét, cuối cùng hắn chẳng còn cách nào đành quyết định giơ tay ôm lấy đầu, mặc kệ đủ các thứ tạp nham rơi đập xuống người, cắn răng mà chịu.
Đám đá vỡ rơi xuống rất mạnh như mưa rào, nhưng cũng may thời gian cũng không kéo dài lắm, tiếp đó những chấn động từ nền đá dưới chân cũng dần dần ổn định, những thứ rơi từ trên xuống cũng càng lúc càng ít, cuối cùng sau khi bị một khối đá rơi trúng lưng, Vương Tông Cảnh đợi thêm một lúc cũng không thấy có thứ gì rơi xuống nữa.
Lúc này nó mới cẩn thận thò cái đầu được hai tay bảo vệ ra thăm dò, sau lưng có mấy chỗ cảm thấy đau nhức, nhưng xung quanh tựa hồ cũng sáng sủa lên nhiều. Nó bất giác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trần nhà vốn đen sì hiện tại đã bị thủng bảy tám lỗ lớn, đồng thời ngay bên cạnh mình chỗ nào cũng là đá vụn và gỗ cứng, có vài khối khá lớn, kích thước tựa hồ gần một người ôm, khiến nó nhìn thấy cũng ghê hết cả người.
Nếu không phải cơ thể nó chắc khỏe phi thường, bị bằng đấy đá vỡ va đập một trận e rằng cũng dữ nhiều lành ít.
Trong lòng nó nổi lên nỗi sợ hãi, cố gắng định thần vừa định đi ra ngoài, chợt vô tình nhìn thấy trong đống đá vụn, gạch ngói như hòn núi nhỏ, giữa bóng tối u ám bỗng lóe lên một tia sáng màu đỏ bầm. Vương Tông Cảnh kêu "úy" một tiếng, nhìn về phía đó chăm chú, sau đó đi tới đống đá vụn lần mò lật bới một hồi. Cuối cùng moi từ tận dưới đáy đống đá ra một miếng ngọc quyết(*) màu đỏ bị đất đá che lấp đi phần lớn.
Dưới anh sáng nhờ nhờ, nó quan sát cẩn thận khối ngọc quyết trong lòng bàn tay, chỉ thấy miếng ngọc quyết này màu sắc ngả màu đỏ bầm, ánh sáng phát ra hồng nhuận, bộ dạng cổ kính trông như hình con rồng uốn khúc đang nhe nanh múa vuốt, thân của ngọc quyết khắc những hoa văn kì dị, cũng không biết mang hàm ý gì. Kì quái nhất là miếng ngọc quyết hình rồng này, cặp mắt rồng lại lõm hẳn vào trong, tuy vết lõm rất nhỏ nhưng phối hợp với hình dạng của long quyết lại thoáng tỏa ra một luồng sinh khí dồi dào, tựa hồ như muốn hóa thành vật sống, thật đúng là tài nghê điêu khắc như thần.
Vương Tông Cảnh nhìn một lúc, chợt giật mình tỉnh lại, vội vàng cất miếng ngọc quyết đi, chạy ra phía ngoài. Nhảy ra khỏi cái cửa lớn cũng bị đá vụn chắn đường, Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn tứ phía, nhất thời cũng bị quang cảnh thảm liệt xung quanh làm cho sững sờ. Giây lát sau nó liền nhìn thấy Lâm Kinh Vũ đang ngồi dưới thềm đá, Trảm Long Kiếm cắm vào cạnh thềm, sắc mặt hắn trắng nhợt, vạt áo trước ngực đỏ một mảng, cả người ngơ ngẩn nhìn ra xa tựa như đang nghĩ ngợi điều gì.
"Tiền bối, ặc." Vương Tông Cảnh chạy lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, bất giác đổi cách xưng hô: "Người không sao chứ?"
Sắc mặt Lâm Kinh Vũ không còn chút máu nào, trông vô cùng mệt mỏi, thần tình phức tạp, hơi thở vẫn còn hơi nặng. Vương Tông Cảnh liền nhìn xung quanh, chần chừ giây lát rồi hỏi: "Kẻ kia đã đi rồi à?"
"Y bị kiếm khí của Trảm quỷ thần đả thương xâm nhập vào trong kinh mạch nội phủ, e rằng nguyên khí bị đại thương rồi." Lâm Kinh Vũ khẽ nói, vẻ mặt không tỏ ra chút vui vẻ nào, trầm mặc một lát, hắn lại nói tiếp: "Không còn Thái Cực Huyền Thanh Đạo làm căn cơ, vết thương ẩn trong người do loại dị pháp khác e rằng cũng không chấn áp được nữa."
Vương Tông Cảnh nghe hơi mơ hồ, nghĩ mãi cũng không thông thì cũng lười chẳng nghĩ nữa, dù sao thì kẻ thần bí kia cũng bị đánh chạy đã làm hắn rất cao hứng, vội vàng hỏi xem thương thế của Lâm Kinh Vũ ra sao.
Lần này Lâm Kinh Vũ không trả lời nó, cặp mắt hắn vẫn nhìn vào màn đêm phía xa, hướng Thương Tùng đã dùng độn pháp thoát đi, tới xuất thần. Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ rồi lấy cái ngọc quyết hình rồng vừa moi được trong đám đá vụn đưa cho Lâm Kinh Vũ xem, miệng nói: "Tiền bối, người xem, tôi vừa rồi tìm được cái này tại căn phòng đó, trông cũng không tệ."
Có điều những lời nó nói bên cạnh, Lâm Kinh Vũ tựa hồ như không để vào tai, cũng chẳng có ý nhìn miếng ngọc quyết trên tay nó đến một lần, mà chỉ ngơ ngẩn tới xuất thần. Mãi lâu sau ánh mắt hắn mới thoáng tỏ ra u ám, miệng khẽ mấp máy mấy lần, âm thanh phát ra trầm và nhỏ tựa như đang lẩm bẩm một mình:
"Trận chiến vừa rồi, từ đầu tới cuối y dùng chỉ toàn là đạo pháp Thanh Vân Môn…"
※※※
Đánh bại cường địch, việc tiếp theo vốn là đem Vương Tông Cảnh rời khỏi khu rừng rậm, trở về Long Hồ Thành mà nó mong chờ từ bao lâu nay. Có điều Lâm Kinh Vũ cùng Vương Tông Cảnh hai người còn nghỉ ở khu rừng đó thêm một ngày một đêm nữa, nguyên nhân là do sau trận chiến Lâm Kinh Vũ cũng bị thương, hơn nữa thương thế còn không nhẹ.
Một thân đạo hạnh thần thông của Thương Tùng đạo nhân tuyệt đối không phải tầm thường, cho dù trong lúc đấu phép chỉ dùng đạo pháp của Thanh Vân Môn thì vẫn vậy. Huống hồ đạo pháp Thanh Vân vốn đã là đạo thuật tinh diệu đỉnh cao của thế gian, uy lực to lớn, nếu không làm sao nổi tiếng thiên hạ? Lâm Kinh Vũ ngày còn thiếu niên được Thương Tùng đạo nhân thu làm đệ tử, dốc lòng truyền thụ, thêm vào bản thân thiên phú hơn người, ngày sau lại gặp kỳ ngộ nên mới có một thân đạo hạnh cực cao thâm như ngày nay. Thế nhưng Thương Tùng đạo nhân tu hành nhiều năm, giữa hai người nếu đơn luận về đạo hạnh cao thấp thì Lâm Kinh Vũ e rằng chưa chắc đã hơn được vị sư tôn ngày trước này.
Trận chiến vừa rồi Thương Tùng đạo nhân thua chạy. Một thức chân quyết Trảm quỷ thần lập được công đầu. Thế nhưng đòn phản kích trong lúc bại của đối phương cũng đồng dạng làm Lâm Kinh Vũ bị thương, trong một ngày một đêm đó, Vương Tông Cảnh thấy trong lúc Lâm Kinh Vũ điều tức thổ nạp từng thổ huyết ba lần, bất quá kể từ sau đó, sắc mặt của hắn dần dần cũng dễ coi hơn.
Như vậy, tới buổi sáng ngày thứ ba, mặt trời vừa mọc thì Lâm Kinh Vũ đã đứng dậy, tuy vẻ mặt trông vẫn còn nhợt nhạt mệt mỏi, nhưng thần sắc đã không còn nét đau đớn nữa, hắn nói với Vương Tông Cảnh đang ngồi trông ngóng trước mặt: "Đi thôi, ta đưa cậu về."
Vương Tông Cảnh nhảy tưng tưng.
Ngự kiếm bay lên, phá không mà đi, trong ánh lục lấp lóa của Trảm Long Kiếm, Vương Tông Cảnh ôm chặt lấy người của Lâm Kinh Vũ, theo hắn bay thẳng vào trong bầu trời xanh thẫm.
Cuồng phong như dao cắt mặt, Vương Tông Cảnh mở to mắt nhìn khu rừng rậm rộng lớn dưới chân dần dần biến thành nhỏ xíu, cuối cùng hóa thành một mảnh đất màu xanh mờ. Rặng núi nguy nga, mặt đất mênh mang đều trải dài dưới chân. Trái tim nó đập rất nhanh, thình thịch thình thịch va vào lồng ngực, hơi căng thẳng, lại hơi sợ hãi thế nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự hưng phấn vô cùng vô tận. Trên trời mây trắng từng cụm dày như bông, lại như những con sóng trắng từ từ nhấp nhô.
"Hù…" Bọn họ xông vào sâu trong mây trắng kèm theo một tiếng rít sắc bén, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy bên người thình lình mênh mang một màu trắng. Gió rít veo veo, mây mù tuôn bay về phía sau như chớp, cũng không biết lần bay này mất bao lâu, từ một tiếng rít phá không xông ra, nó chỉ cảm thấy trước mắt bừng sáng. Đã xuyên qua tầng mây bay tới cửu thiên vân tiêu rồi.
Trời cao đất rộng, biển mây mênh mông, một làn mây vấn vít phía sau ánh kiếm của bọn họ như những lằn sóng gợn lên theo gió, vượt qua bầu trời vô tận rồi mới từ từ rơi xuống. Bầu trời xanh thăm thẳm, trong trẻo rực rỡ chiếu vào mắt như một viên lam bảo thạch, xa hơn nữa là đường chân trời, một vầng thái dương đỏ thắm tỏa hào quang vạn trượng chiếu khắp thiên địa đang dần dần mọc lên.
Thiên địa tạo hóa, hùng vĩ đẹp đẽ, hiện tại đều thu cả vào trong đáy mắt.
Vương Tông Cảnh nhiệt huyết sôi trào, chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng như điên, kích động không sao kiềm chế nổi, bật hét lớn giữa đất trời mênh mang:
"A…"
Âm thanh lanh lảnh truyền đi thật xa, du dương phiêu đãng giữa đất trời. Lâm Kinh Vũ mỉm cười khẽ gật đầu, tiếp tục điều khiển thần chú ngự kiếm bay đi.
Bay một lượt đằng đẵng ba ngày liền, giữa chừng Lâm Kinh Vũ mấy lần hạ xuống nghỉ ngơi, cũng không phải hắn không đủ linh lực mà là phải chiếu cố cho thể lực của Vương Tông Cảnh. Tuy nói thân thể Vương Tông Cảnh được ngâm tẩm trong máu của Kim Hoa Cổ Mãng nên khỏe mạnh vô cùng, nhưng nó vốn chẳng có một chút xíu đạo hạnh nào cả, mà trên trời cao vượt tầng mây gió thổi cực mạnh, so với dưới mặt đất lại lạnh hơn nhiều, người thường nếu ở trên đó lâu không tránh khỏi nguy hiểm bởi mạch máu bị tổn thương do đông cứng lại.
Qua giao tiếp mấy ngày, Vương Tông Cảnh cũng biết được từ Lâm Kinh Vũ cái tuyệt cốc mà mình bị bắt tới chính là ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. Từ Long Hồ Thành tới chỗ đó cho dù tiên gia đạo sĩ ngự kiếm phi hành cũng ít nhất mất thời gian ba ngày, như thế có thể biết được xa xôi cỡ nào. Cũng khó trách ngày đó Vương gia tuy tìm kiếm khắp nơi mà chẳng thu được tin tức gì.
Nói ra cũng là Vương Tông Cảnh có mấy phần may mắn, ba năm qua những lúc rảnh rỗi Lâm Kinh Vũ lại ngự kiếm đi vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm. Đương nhiên mục đích của hắn chủ yếu là tìm Thương Tùng, còn như Vương Tông Cảnh ngày đó bị bắt đi thì ai cũng cho rằng nó không may chết yểu rồi, có điều không ngờ ông trời chẳng tuyệt đường người mà thôi. Lâm Kinh Vũ trong ba năm chẳng tìm được gì, nhưng tính tình hắn kiên nhẫn, trong lòng đối với vị sư phụ Thương Tùng đạo nhân năm xưa này lại mang tình cảm rất phức tạp, bởi vậy nên vẫn kiên trì, từ từ mở rộng phạm vi tìm kiếm. Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn dường nào, hắn có thể tìm được Vương Tông Cảnh cũng chỉ có thể nói là do ông trời mở mắt mà thôi.
Cứ bay một mạch như thế qua ba ngày, cuối cùng thì cũng bay ra khỏi rãy Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn vô biên, thần bí khó dò này. Khi nhìn thấy một vùng non nước thành quách quen thuộc, trong lòng Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy chua xót, tuy là thiếu niên nhưng suốt ba năm qua nó ngày đêm ngóng chờ ngày này, thực đã mơ tưởng tới vô số lần rồi.
Ánh sáng xanh lướt qua như điện chớp, bay tới không trung bên trên Long Hồ Thành mới giảm dần tốc độ, từ từ hạ xuống. Long Hồ Vương gia ở đây cũng là tu chân thế gia, bách tính trong thành đối với những hành động thần thông của đám tu sĩ cũng không coi là lạ, tuyệt không có các biểu hiện khác thường như túm tụm lại để xem hay bị kinh hoảng thất thố. Nhưng từ các ngõ đường cũng có không ít người lớn trẻ em chạy ra chỉ trỏ lên trời, trông rất nhiệt náo.
Ba năm không thấy Vương gia bảo, hiện tại cũng không có gì thay đổi. Lâm Kinh Vũ mang Vương Tông Cảnh hạ xuống trước Vương phủ, bất kể thế nào, nếu bay thẳng vào trong Vương gia bảo cũng không tránh khỏi thất lễ. lúc này phía Vương gia bảo cũng đã nhận được tin tức, thêm vào ánh hào quang rực rỡ cực kỳ bắt mắt của Trảm Long Kiếm làm dấu hiệu, không những người của Vương gia ra đón mà Minh Dương đạo nhân được Thanh Vân Môn phái tới nghỉ trong phủ cũng nhất loạt ra nghênh tiếp Lâm Kinh Vũ.
Trảm Long Kiếm hạ xuống cách mặt đất ba thước thì khẽ rung động rồi dừng hẳn, Lâm Kinh Vũ ra hiệu Vương Tông Cảnh nhảy xuống trước, sau đó hắn mới khua tay thu lại thanh tiên kiếm. Lúc này Minh Dương đạo nhân và một người quản sự của Vương phủ cũng đã tới nơi, vẻ mặt tươi cười đều tiến tới hành lễ với Lâm Kinh Vũ. Tiếp đó ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc quan sát thân hình trông như dã nhân của Vương Tông Cảnh một phen.
"Lâm sư huynh, chuyến này đi thời gian không ngắn, đã vất vả rồi, trước nên vào nghỉ ngơi cái đã."
Người lên tiếng trước là Minh Dương đạo nhân, đứng bên cạnh y là một ông lão quản sự của Vương gia mà Lâm Kinh Vũ cũng nhận ra, ông ta cũng có thể coi như xuất thân từ một nhánh của Vương gia, ngoài họ Vương thì tên chỉ có một chữ Hồng, sống trong Vương gia bảo cũng mấy chục năm. Hiện tại ông lão Vương Hồng trông ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi đó cũng mỉm cười gật đầu theo lời của Minh Dương đạo nhân, dạ một tiếng rồi khiêm nhường lui lại phía sau. Mấy năm qua toàn bộ Vương gia bảo đều biết rõ gia chủ đối với mấy vị tiên sư Thanh Vân Môn cực kỳ tôn trọng, đặc biệt là vị Lâm tiên sư này, nghe nói chính là vị lợi hại nhất trong mấy vị tiên sư, cho nên họ nào dám đắc tội.
Lâm Kinh Vũ gật đầu, theo Minh Dương đạo nhân đi vào trong Vương gia bảo, cũng không nói ngay thân phận của Vương Tông Cảnh, chỉ ngoái đầu nói với Minh Dương đạo nhân và Vương Hồng ở bên cạnh: "Vương gia chủ hôm nay có nhà không?"
Vương Hồng gật đầu cười đáp: "Có nhà. Tiên sư có chuyện muốn bàn bạc với gia chủ ư?"
Lâm Kinh Vũ không dừng chân, im lặng giây lát rồi nói: "Cũng đúng, phiền ông thông báo một tiếng cho gia chủ, mời ông ta ra nói chuyện, cũng là để gặp một người."
Ánh mắt Minh Dương đạo nhân cùng Vương Hồng đồng thời cùng nhìn về phía Vương Tông Cảnh ở sau lưng Lâm Kinh Vũ, chỉ thấy người này thân thể cường tráng, thế nhưng trên dưới cả người đều như dã nhân, ở eo quấn mỗi tấm da thú, đầu tóc rối tung rối mù, trông chẳng biết là bao nhiêu tuổi. Nếu ở đầu đường mà nhìn thấy người như thế này, e rằng sẽ là một tên ăn mày khốn khó nghèo đói mà thôi.
Có điều Lâm Kinh Vũ đã nói như vậy, hai người đương nhên cũng không lắm miệng. Dưới sự trợ lực của Thanh Vân Môn trong mấy năm qua, thế lực của Vương gia càng ngày càng lớn mạnh, hiện tại đã là một trong những tu chân thế gia lớn nhất cả U châu. Vương Thụy Vũ đối với mấy vị tu sĩ Thanh Vân này đều cực kỳ kính trọng.
Tức thì Minh Dương đạo nhân còn đứng yên, mà Vương Hồng thì đã xin lỗi đi trước, rảo bước rời khỏi muốn đến thông báo trước cho Vương Thụy Vũ. Bất qua lúc rời đi, khi ánh mắt Vương Hồng một lần nữa quét qua khuôn mặt của Vương Tông Cảnh, trong lòng cũng có một chút hoang mang, cảm giác người này trông hơi quen mặt mà thủy chung không nhớ ra đã từng gặp qua người nào như thế.
Tuy lúc ông ấy rời khỏi không dặn, nhưng Lâm Kinh Vũ với Minh Dương đạo nhân vẫn dẫn Vương Tông Cảnh đi thẳng một mạch. Thông thường thì chỗ bọn họ bàn chuyện với Vương Thụy Vũ đều là ở trong đại đường của Vương gia, mọi người đều đã quen thuộc lâu rồi.
Cứ đi như vậy, Vương Tông Cảnh theo sau bọn họ, sắc mặt, thần tình biến đổi phức tạp, tựa như cười mà không phải cười, nửa mừng nửa lo, không ngừng nhìn ngó khắp xung quanh, bàn tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm. Tất cả mọi thứ xung quanh xem ra vẫn quen thuộc y như cũ, nhiều năm trước nó chính là được sinh ra ở đây, lớn lên, vui chơi nghịch ngợm cũng ở đây, nơi này từng cái cây ngọn cỏ tựa hồ đều lưu giữ những mảnh ký ức thời con trẻ của nó.
Không biết bao lần, ở trong khu rừng già rậm rạp, trong khu rừng mà ngày nào cũng phải cảnh giác trước nguy cơ có yêu thú đáng sợ xuất hiện ấy, nó từng ao ước được quay trở về nơi đây, cũng bao lần nằm mộng được trở về. Thế nhưng tới sau cùng nó cũng dần tuyệt vọng cho rằng, đó bất quá cũng chỉ là một giấc mộng chứ không phải hiện thực.
Mà giờ đây, nó lại được một lần nữa đứng đúng chỗ này.
Trong lúc bất tri bất giác, khóe mắt nó đã ươn ướt.
Tiến tới đại đường ở phía trước, ba người phải đi qua mấy đoạn hành lang khúc khuỷu, đường thì không xa nhưng khi đi cũng gặp không ít người làm của Vương gia. Bọn họ thấy Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân, tất cả đều tỏ ra cung kính. Đặc biệt khi nhìn sang bên, thấy bộ dạng kỳ quái của Vương tông cảnh, mấy ả nha hoàn hiếu kỳ mà nhát gan càng lánh xa một chút, đợi bọn họ đi xa rồi mới tụ tập lại một chỗ nhìn phía sau bọn họ mà to nhỏ nghị luận gì đó, thỉnh thoảng lại vọng ra mấy tiếng cười vui tai.
Lại đi thêm một lúc, ba người xuyên qua một cái cổng tò vò, phía trước là một con đường nhỏ lát gạch đá dẫn qua đình viện, đi qua chỗ đó thì chính là đại đường của Vương gia. Hai bên lại có mấy nhánh đường nhỏ nữa thông sang các viện bên cạnh. Chậm rãi bước qua, trong viện trồng đầy hoa tươi cỏ thắm, đón gió khoe sắc, ở giữa còn có mấy con bướm bay lượn, càng tăng thêm mấy phần mỹ lệ.
Chừng đi tới một ngã rẽ, thì Vương Hồng đã đứng sẵn ở một ngã phía trước nghênh đón, cười nói: "Gia chủ nghe nói Lâm tiên sư về thành, rất là cao hứng, hiện đang đợi hai vị ở đại đường rồi." Nói xong ánh mắt của ông không hẹn mà nhìn Vương Tông Cảnh đằng sau một cái, vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn chưa tan.
Lâm Kinh Vũ gật đầu, ra hiệu đối với Minh Dương và Vương Tông Cảnh rồi tiến lên phía trước. Vương Tông Cảnh trong lòng bắt đầu hơi xúc động, lần này gọi gia chủ tới, đương nhiên là vì Lâm Kinh Vũ muốn để nó tự nói rõ thân phận của mình rồi, liền vội vàng đi theo đằng sau.
Có điều ba người còn chưa đi được mấy bước thì từ tận cùng của một con đường nhỏ, nơi một cái viện được cách bởi một bức tường đột nhiên vọng tới một tràng những tiếng quát mắng cùng với tiếng nấc đầy uất ức, xen vào đó là những tiếng đấm đá loạn xạ.
Lâm Kinh Vũ nhíu mày, thân hình khẽ chững lại. Mặt Minh Dương đạo nhân tỏ vẻ không vui nhìn Vương Hồng. Mặt Vương Hồng tức thì cũng lộ mấy phần hổ thẹn, dỏng tai lên nghe một lát liền mỉm cười nói: "Hình như mấy đứa trử trong nhà đang đùa nghịch, hai vị tiên sư mời vào đại đường trước, tiểu nhân lập tức đi dẹp bọn nó."
Nói đoạn ông liền rảo bước đi về phía cái viện đó. Lâm Kinh Vũ lắc đầu, bất quá đây cũng là chuyện trong nhà ngươi ta, không đến phiên hắn quản, mà hắn cũng lười quản, đang định tiếp tục bước đi thì không ngờ đúng lúc này nhìn thấy Vương Tông Cảnh luôn đứng phía sau mình vẻ mặt đột nhiên tỏ ra hơi khác lạ, tựa hồ như kinh ngạc, lại như nghi ngờ, đi thẳng về phía bức tường chắn ngang cái viện.
Lâm Kinh Vũ há miệng đang định gọi hắn trở lại, nhưng trong lòng thoáng động, nhớ tới nơi này vốn là nhà cũ của Vương Tông Cảnh, nhất thời liền không nói nữa. Minh Dương đạo nhân đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, đây là…"
Lâm Kinh Vũ im lặng giây lát rồi đáp: "Qua đó xem, chuyện chi tiết sau này ta sẽ nói với đệ."
Vương Tông Cảnh chậm rãi đi tới trước cửa viện, từ đó nhìn qua chỉ thấy trong viện rộng rãi có đặt mấy hòn giả sơn và bồn cây cảnh, lại có mười mấy gốc trúc mảnh trồng ở một góc viện tỏ ra thanh tâm đạm nhã. Có điều trong viện hiện có một đám thiếu niên áng khoảng bảy tám đứa, đều là con trai, đang vây thành nửa vòng tròn, trong đó có một tên thiếu niên đang giơ chân đá một đứa khác nằm lăn dưới đất, miệng không ngừng chửi mắng sa sả: "Mẹ nó chứ, cẩu nô tài, kêu ngươi làm chút việc mà cứ chối năm lần bảy lượt, ngươi muốn chết thì cứ nói nhá, tên béo chết dẫm!"
Thiếu niên đang nằm lăn trên đất kia thân thể béo múp, xem ra rất sợ tên thiếu niên đang hành hung này, chỉ nằm mọp xuống đất hai tay ôm lấy đầu chứ không dám phản kháng, những lúc bị đá vào người thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu đau đớn. Ở bên kia, Vương Hồng cũng đã đến nơi, nhưng xem thần sắc của ông ta cũng có vẻ kiêng dè tên thiếu niên đang động thủ, khép nép khuyên nhủ:
"Lục thiếu gia, bỏ đi, hà tất phải dạy dỗ tên nhóc Nam Sơn này. Hơn nữa chỗ này ngay gần đại đường, lát nữa gia chủ cùng quản gia còn phải bàn chuyện với tiên sư của Thanh Vân Môn, cậu thế này nếu bị người ta nhìn thấy, e rằng sẽ mất mặt Nam quản gia lắm."
Tên thiếu niên bị gọi là Lục thiếu gia phì một tiếng, sắc mặt tỏ vẻ bất cần, nhưng cái chân đá cũng đã dừng lại, liếc nhìn thiếu niên béo đang phủ phục dưới đất rồi cười lạnh: "Tên béo chết dẫm, về sau bản thiếu gia kêu ngươi làm việc, phải lanh lợi một chút biết chưa? Nếu không ta đánh chết ngươi luôn."
Nghe thấy giọng điệu của vị Lục thiếu gia này đã nới lỏng, tên thiếu niên béo nằm dưới đất vội vàng bò dậy, nét mặt có mầy phần nịnh bợ, ngay cả bụi đất bám trên người cũng chẳng buồn phủi, gật đầu khom lưng với Lục thiếu gia cười bồi: "Dạ, da, tiểu nhân biết rồi."
Lục thiếu gia trừng mắt nhìn nó, lời nói vẫn mang mấy phần bất thiện: "Còn nữa, đừng trách ta không cảnh cao ngươi, nếu ngươi đem chuyện hôm nay nói với cha ngươi, vậy thì…"
Thiếu niên béo lắc đầu liên tục, cả khối thịt mũm mĩm hai bên má cũng lắc theo luôn, cúi đầu cười nói: "Không đâu, không đâu, hôm nay là tiểu nhân sai, không làm tốt việc mà Đức thiếu gia phân phó, vậy còn nói gì được đây, người cứ yên tâm."
Lục thiếu gia hừ một tiếng, thần sắc trên mắt lúc này mới thả lỏng, tiếp đó phất tay, xem ra chính là kẻ đầu lĩnh trong đám thiếu niên, vẻ mặt bất cần nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi, trong này toàn người là người, chả có gì thú vị."
Cả đám thiếu niên đều tán thành, tên béo Nam Sơn tán thành to nhất, vừa phủi bụi bẩn trên quần ào, vừa đi trước dẫn đường, có vẻ như vừa rồi kẻ bị đánh hình như chẳng phải nó, coi như chưa từng phát sinh ra chuyện gì hết. Có điều đám thiếu niên mới đi được mấy bước chợt thấy ngay chỗ cửa tò vò phía trước không biết từ bao giờ đã có một quái nhân đứng đó, tóc dài rối bù xõa vai, thân hình cao lớn, toàn thân bắp thịt cuồn cuộn, nhưng mặc y phục thì như dã nhân, ở eo quấn mỗi một tấm da thú.
Lúc này gã quái nhân nét mặt tỏ ra khác lạ, ánh mắt phức tạp nhìn hết đám thiếu niên một lượt, trong đó dừng lại tại mặt của Lục thiếu gia giây lát rồi sau đó rời tới tên thiếu niên béo Nam Sơn đứng trước nhất. Thần tình trên mặt càng lộ ra vẻ khó tả, tựa như vui mừng, tựa như kinh ngạc.
Thấy quái nhân thình lình xuất hiện ở chỗ này, đám thiếu niên đều ngạc nhiên. Nam Sơn đứng trước nhất cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, có điều cặp mắt ti hí của nó lập tức mở lớn, chăm chú nhìn khuôn mặt kỳ lạ mà lại mang nhiều nét quen thuộc ấy, trong mắt thể hiện vẻ không sao tin được, không kìm nổi phải bước lên một bước, đưa ngón tay chỉ vào Vương Tông Cảnh, dùng giọng khó tin run rẩy nói:
"Cậu, cậu, cậu lẽ nào là Cảnh thiếu gia?"
Trong nháy mắt, cả viện rơi vào trong im lặng, tất cả mọi người đều sững sờ.
—–
Ghi chú: (*) Ngọc quyết là một miếng ngọc hình vòng tròn không khép kín, ở giữa có lỗ thủng, trông như hình chữ "C" hoặc chữ "e", có thể dùng đeo như vòng tay hoặc ngọc bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.