Tru Tiên II

Chương 15: Rừng tùng





Lại thêm một làn gió mát lạnh thổi tới mang theo hơi ẩm ướt của ban mai.
Vầng thái dương ở chân trời xa dần dần ló đầu, ánh hào quang vạn trượng chiếu khắp bầu trời mặt đất, bừng sáng cả thế gian. Cuộc sống của thế tục vẫn bình thường, mọi người dậy theo tiếng gà gáy sáng, khói bếp bốc lên vấn vít, còn trong khu rừng sau một đêm yên tĩnh, tiếng chim hót lảnh lót lích rích bắt đầu vang lên chào đón một ngày mới.
Trên đỉnh ngọn cây, dựa vào thân cây nhìn ra, xa xa là thành Lư Dương đang được tắm trong ánh mặt trời mới mọc, trông như được mặc một lớp áo vàng lóa mắt, cứ yên bình và tĩnh lặng sừng sững nằm đó, có ai biết được ngày hôm qua ở bên ngoài bức tường thành kia đã từng phát sinh ra chuyện gì?
Danh Kiếm Lâu cao vút nguy nga, cho dù ở tận xa ngoại thành Vương Tông Cảnh vẫn còn nhìn thấy rất rõ, nó chăm chú nhìn tòa lầu cao uy vũ bá khí ấy, lặng lẽ nhìn một lúc rồi dửng dưng nhảy xuống khỏi cành cây mà nó đã ngủ qua đêm, thuận tay phủi bụi trên người cùng vài giọt sương sớm từ trên kẽ lá nhỏ xuống, vỗ mông bạch bạch hai cái xoay người đi luôn.
Dưới trời xanh thẳm, người đi một mình.
Đường đi vượt núi băng rừng, đường đi dầm mưa dãi gió, ngắm hết non xanh nước biếc, qua hết phồn hoa hồng trần.
Tháng sáu năm đó, trải qua một chặng đường dài đằng đẵng, Vương Tông Cảnh sương gió bơ phờ, rốt cục cũng nhìn thấy dãy núi trải dài vạn dặm, nguy nga sừng sững giữa đất trời, hai ngàn năm nay nổi danh thiên hạ lưu truyền vố số truyền thuyết, Thanh Vân Sơn.
Nhìn thấy núi rồi còn phải chạy chết ngựa mới tới. Từ lúc nhìn thấy dãy núi nguy nga đó lần đầu tiên cho tới khi đi tới gần Thanh Vân Sơn, Vương Tông Cảnh phải đi mất mười ngày, có điều mỗi ngày đi đường, nhìn ngọn núi mình khao khát càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, tự nhiên trong lòng nảy sinh một niềm vui khiến Vương Tông Cảnh quên hết cả mệt mỏi.
Tới được Thanh Vân Sơn đây là đã tới khu vực phồn hoa của Trung thổ thần châu, hơn xa nơi biên thùy U châu, người đi trên đường đông đúc, thành trì lớn nhỏ lũ lũ lượt lượt, bên ngoài thành trì các thôn trang tiểu trấn chi chít khắp nơi, đường đi to rộng dẫn tới muôn phương ngang dọc khắp nơi. Nếu không phải dãy núi Thanh Vân quá to lớn bắt mắt, không sợ nguy cơ lạc mất phương hướng thì kẻ lần đầu tiên tới Trung châu như Vương Tông Cảnh cứ thuận đường mà đi chắc cú là sẽ tới một chỗ ngay cả tên gọi là gì cũng chẳng biết.
Bất quá đi trong khu vực phồn hoa náo nhiệt thế này cũng có cái hay của nó, chính là việc nghe ngóng tin tức trở nên cực kỳ dễ dàng. Không cần nói nhiều, dân chúng cả một khu vực rộng lớn bao xung quanh dãy Thanh Vân Sơn tựa hồ đều tôn sùng Thanh Vân, tín ngưỡng đạo giáo, đạo quán đâu đâu cũng thấy, hương hỏa thờ phụng tượng thánh Tam Thanh rất vượng. Đồng nghĩa với việc đó chính là Thanh Vân Môn trong phạm vi thế lực của mình tuyệt đối như cây cổ thụ cắm rễ sâu, không có một ai là không biết tới Thanh Vân Môn cả.
Bởi vậy dọc đường đi, Vương Tông Cảnh hỏi thăm đường tới Thanh Vân Sơn rất dễ dàng. Cứ đi vậy một mạch, tới ngày mười ba tháng sáu thì tới được tòa thành gần Thanh Vân Sơn nhất là thành Hà Dương, rời thành này đi thêm nửa ngày nữa, nó đã đứng trước trên con đường cổ kính ngay dưới chân núi, thấp thoáng có thể nhìn thấy phía trước một tòa sơn môn uy phong lẫm liệt, khí phái hoành tráng.
※※※
Tháng sáu ở Thanh Vân Sơn đã coi như vào mùa hạ, mặt trời trên cao lúc giữa trưa chiếu xuống những tia nắng nóng rẫy chói mắt, khiến đường đi nóng nực khó chịu. Lúc này gần như chẳng có ai đi trên đường cả, Vương Tông Cảnh nhìn trước ngó sau, ngoại trừ đằng xa thấp thoáng vài người nông dân bất chấp cái nắng gay gắt vẫn làm việc ngoài ruộng thì chẳng thấy bóng dáng người nào khác nữa.
Cơ thể nó cường tráng hơn xa người thường, cho dù trải qua một chặng đường rất dài bất quá trên mặt cũng chỉ trông phong sương chút thôi, một tí nóng nực này đối với nó thì chẳng là gì cả. Có điều lúc này hai bên đường mọc khá nhiều cây tùng cao lớn liên kết thành một mảng, tán cây rất dụ người, nó do dự giây lát liền đi về phía rừng cây tính nghỉ ngơi một lúc.
Những ngày trước, khi đi đường nó đã hỏi thăm, Hội Thi Thanh Vân trọng đại năm năm một lần kia phải tháng bảy mới bắt đầu. Bất quá nếu đến Thanh Vân sớm một ngày, ít ra cũng có thể gặp được tỷ tỷ xa cách lâu ngày của nó sớm một ngày, trông lộ trình thì cho dù có nghỉ ngơi một lúc, đến chỗ sơn môn trước khi trời tối cũng không có vấn đề gì.
Mảng rừng tùng này nhìn là thấy đã mọc lâu năm, các gốc tùng trong rừng đều cao to tươi tốt, cành tùng xanh thắm vấn vít vào nhau như rồng cuốn vô cùng rậm rạp, che rợp bóng mặt trời trên đỉnh đầu. Vương Tông Cảnh đi vào trong rừng tức thì cảm thấy không khí mát rượi phả vào mặt, bao nhiêu nóng bức lúc trước nháy mắt đã biến mất không còn tung tích, luồng gió mát trong rừng thổi qua tựa hồ như mỗi lỗ chân lông trên người cũng đều thở phào một hơi khiến người ta không kìm được phải vươn vai sảng khoái, tinh thần cũng dần khôi phục lại.
Nó hít vào một hơi gật đầu thỏa mãn, đưa mắt nhìn quanh đang định tìm một chỗ thoải mái để ngồi xuống nghỉ ngơi, chợt từ sâu trong mảng rừng tùng yên tĩnh vọng tới nước chảy róc rách, lẫn vào tiếng lá tùng bị gió lay xào xạc gần như không nghe ra được, may mà thính lực của nó được rèn luyện trong rừng sâu của Thập Vạn Đại Sơn linh mẫn cực kỳ nên mới miễn cưỡng tóm được tiếng nước chảy bé tí teo này.
Giữa trưa nắng hè ngột ngạt, nếu có một vốc nước mát lạnh vã lên mặt, tẩy rửa bụi đất và mồ hôi thì mới sung sướng thoải mái làm sao. Vương Tông Cảnh chẳng chần chừ gì lập tức hướng về phía đó đi thẳng vào sâu trong rừng tùng.
Bóng cây thăm thẳm, chim hót véo von, thỉnh thoảng lại có một con sóc từ trên cành nhảy qua vặt một quả tùng rồi ẩn mình trong lá. Tiếng nước chảy từ nhỏ bé khó nghe đã lớn dần, có vẻ như một dòng suối nhỏ. Tiếng nước róc ra róc rách du dương tỏa khắp khu rừng yên tĩnh. Dẵm trên lớp lá rụng khô dày, Vương Tông Cảnh men theo tiếng nước, khi đụng mấy tảng đá chắn trước mắt, trong không khí đã mang mấy phần ẩm ướt của hơi nước, tiếng suối chảy cũng tức thì lớn hẳn lên, tựa như ở ngay phía sau mấy tảng đá lớn này.
Vương Tông Cảnh mỉm cười, rảo bước tiến tới, đi vòng qua tảng đá liền cảm thấy trước mắt sáng bừng. Trên một khoảng đất trống giữa rừng, một nguồn suối đang tuôn chảy tụ thành một cái đầm nước nhỏ khoảng nửa mẫu, sóng nước dập dờn cuộn lên những vòng nước lăn tăn, nhẹ tỏa ra xung quanh. Nước trong đầm trong và nông, ngay cả những viên đá cuội đủ kích cỡ dưới đáy cũng có thể nhìn rõ, bên đầm là một bãi cỏ trũng xanh và rậm, màu cỏ xanh biếc mơn mởn rất ngon mắt, phía trước phía sau, bên trái bên phải đều là những cây tùng đại thụ cao to, cành lá vươn dài che chắn hết những ánh nắng mặt trời chiếu xuống nơi đây, chỉ lưu lại mấy bóng cây mát rượi và mờ tối.
Bất quá giờ này phút này đập vào mắt Vương Tông Cảnh không phải chỉ có cảnh sắc tuyệt đẹp đó. Ngay ở trên một bãi cỏ xanh cạnh tảng đá lớn lại có một người một khỉ một chó đang nằm ườn ra đó, khiến nó giật nảy mình.
Trong cả ba, kẻ bắt mắt nhất chính là con chó, thân thể cực lớn, mới nhìn trông không kém con bê bao nhiêu, thực là một con chó lớn nhất mà Vương Tông Cảnh nhìn thấy trong đời. Ngoài ra, sắc lông con chó này tươi sáng nhẹ nhàng, toàn thân thuần một màu vàng, bên trên mắt có hai đốm đen, có thể coi là chỗ khác màu duy nhất khiến người ta vừa nhìn liền nảy sinh cảm giác con chó này nhất định không phải giống chó thường.
Hiện tại, con chó lông vàng đang nằm ườn lên bãi cỏ, cố tình vùi người trong bụi cỏ xanh mướt, nhắm mắt ngủ vùi. Tại chân sau của con chó vàng có một con khỉ lông xám cũng đang nằm ngủ, trông thân hình có vẻ to hơn khỉ thường một chút, bên trên trán còn có một vạch xám, ngoài ra cũng không còn chỗ nào kỳ lạ cả.
Cũng là nằm ngủ, nhưng con khỉ lông xám rõ ràng không hiền lành như con chó lớn lông vàng, đầu vùi vào trong cỏ mà hai tay lại tóm lấy cái đuôi con chó thỉnh thoảng lại vặn vẹo, có lúc lại đưa tay gãi gãi lên người chỗ này một cái, chỗ kia một cái, một lát sau lại xoa xoa đầu, có điều trông vẻ mặt nó thì hình như rất khoan khoái.
Còn lại sau cùng là một người.
Đó lại là một cậu bé rất ngây thơ, bộ dạng ước chừng khoảng ba bốn tuổi, trông rất kháu khỉnh mũm mĩm, tóc chỉ để ngắn khoảng một tấc, mặt tròn tay tròn chân tròn cả bụng cũng tròn tròn, nửa trên người để trần chỉ mặc mỗi một cái quần, thân hình tròn lẳn mũm mĩm nằm cạnh cơ thể khổng lồ của con chó lông vàng trông càng thêm bé nhỏ. Có điều nó tuổi nhỏ nhưng tư thế ngủ lại đầy bá khí lẫm liệt, nó trực tiếp lấy phần bụng mềm mại của con chó có thể hình to như yêu thú đó làm gối, đồng thời tay chân dạng hết ra đại khai đại hợp chiếm diện tích lớn hơn ai hết, cái chân trái mũm mĩm tròn trịa co lên gác xuống đầu con khỉ lông xám, những ngón chân bé tí ngắn tũn khe khẽ co duỗi không biết có phải là vì bị lông con khỉ làm cho ngứa ngáy hay không.
Vương Tông Cảnh ngẩn người một lúc, không ngờ ở chỗ rừng sâu yên tĩnh này lại gặp phải đứa bé con cùng khỉ và chó, cũng không biết là đứa bé ở nhà nào quanh đây lại dám chạy tới chỗ heo hút này để chơi. Bất quá cái đầm nước giữa rừng quả thực là chỗ tuyệt hảo để tránh nắng hè, không chừng cũng là do đứa bé này vô ý phát hiện ra. Nó tránh sang hai bước rồi vòng tới chỗ nguồn nước của cái đầm, cúi người nhúng tay xuống nước rửa ráy một chút, sau đó hai tay bưng nước vã liền mấy vốc lên mặt, tức thì cảm thấy sự mát mẻ từ trên mặt ngấm vào qua da như thấm vào tới tận xương, đem toàn bộ sự nóng nực còn sót lại rửa sạch hoàn toàn, không kìm được phát ra một hơi thở dài khoan khoái, hận không thể lập tức nhảy ào xuống thỏa sức tắm táp.
Ý nghĩ vừa nảy trong đầu, nó liền nhịn không được luôn, dù sao ở đây cũng vắng vẻ, nó ngày trước ở trong rừng sâu nguyên thủy cũng tùy tiện thành quen, liền định nhảy xuống nước tắm một phát. Bất quá đúng lúc này động tĩnh từ chỗ nó đã đánh động sang bên kia. Con khỉ lông xám là tỉnh ngủ nhất, gần như lúc Vương Tông Cảnh tới gần đầm nước là nó đã phát hiện ra sự khác lạ, ngẩng đầu mở mắt. Tiếp đó con chó lớn lông vàng cũng vểnh hai tai, từ miệng phát ra mấy tiếng xịch xịch, quay đầu nhìn lại.
Trong ba đứa, chỉ có cậu bé ngây thơ kia là vẫn say sưa, cứ thế ngủ khò khò, đầu gối lên bụng con chó, chân gác đầu con khỉ, trông nét ngủ đầy vẻ khoa trương rất buồn cười và đáng yêu. Con khỉ lông xám cầm lấy chân cậu bé nhẹ nhàng dịch ra một chút, đặt chân nó xuống chỗ cỏ bên cạnh, sau đó ngồi dậy nhìn về phía Vương Tông Cảnh, có vẻ như hơi hiếu kỳ chứ không hề có chút hoảng sợ nào.
Vương Tông Cảnh chần chừ giây lát, cuối cùng cũng nhịn được không nhảy xuống nước, bất quá vẫn nhanh gọn cởi áo lộ ra cơ thể cuồn cuộn bắp thịt, chỉ là trước ngực sau lưng hơi nhiều vết thương kéo chạy khắp người, có vài cái còn nằm ở chỗ trí mạng khiến người ta nhìn thấy phải kinh hãi. Nhúng áo xuống nước, dìm hẳn xuống rồi nhấc lên lau mình, từng giọt nước văng ra xung quanh tí tách, vô cùng mát mẻ.
Tiếng động ở bên này vọng sang, rốt cục cũng đánh thức cậu bé, cái đầu tròn tròn lắc lắc, cái miệng chóp chép chọp chẹp không biết là khát nước hay là trong mơ thấy được ăn thứ gì đó rất ngon. Nó ngoác miệng ngáp một cái thật dài rồi từ từ mở mắt ra.
Có vẻ như còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt cậu bé trông có vẻ ngơ ngẩn, bất quá rất nhanh sau đó liền khôi phục sự linh hoạt, nhìn trái nhìn phải rồi ngó Vương Tông Cảnh một lát, nhưng vẫn không nói gì, chỉ là trong mắt đã lộ ra vẻ hiếu kỳ, đặc biệt là khi nó nhìn thấy cả người đầy sẹo của Vương Tông Cảnh, cặp mắt như cũng mở to hơn một chút.
Lười biếng ngồi dậy, cậu bé thẫn thờ một lúc lâu. Con chó lông vàng phía sau lưng cậu ta cũng bò dậy, dùng đầu cọ cọ vào lưng cậu mấy lần trông vẻ rất thân thiện. Cậu bé nhoẻn cười đưa cánh tay mập mạp tóm lấy cái cổ chó còn to hơn đầu mình nhiều cù loạn một trận, sau đó bật dậy chạy bon bon một mạch đến bên bờ đầm nhìn Vương Tông Cảnh, rồi rạp người xuống trực tiếp uống nước từ đầu nguồn con suối.
Vương Tông Cảnh lập tức dừng tay nhìn cậu bé đó, nhất thời có hơi bất ngờ, cũng không muốn tiếp tục dùng nước này để rửa ráy nữa, may là cũng gần như rửa xong rồi. Nghĩ lại mình ở phía dưới dòng chảy chắc cũng không có vấn đề gì lớn. Nó vắt khô áo rồi đứng dậy, quay đầu nhìn xung quanh, sau cùng đi tới chỗ tảng đá lớn trải áo lên trên, để gió rừng thổi một lát, chắc chẳng bao lâu sẽ khô hết thôi.
Con chó lớn lông vàng bò dậy, con khỉ bên cạnh tay chân nhanh nhẹn, nhảy một cái lên lưng con chó, ngồi vững như Thái sơn, thỉnh thoảng lại gãi đầu gãi tai hoặc cắm cúi bới bới đám lông vàng ruộm của con chó. Con chó lông vàng quay đầu nhìn tứ phía rồi đứng hẳn dậy, càng tỏ rõ thân thể to lớn, chiều cao tới gần nửa người, thực là ghê gớm. Bất quá trông con chó này cũng không tính là hung dữ, giây lát sau liền tiến lại chỗ cậu bé vẫn còn ở bên bờ đầm, trước ánh mắt hiếu kỳ của Vương Tông Cảnh, nó một lần nữa đưa đầu ra cọ nhè nhẹ vào chân của cậu bé.
"Chi chi chi chi…" Con khỉ lông xám ngồi trên lưng chó chợt kêu lên mấy tiếng.
Cậu bé ngoái đầu lại đẩy cái đầu của con chó ra, nhưng con chó lông vàng có vẻ như vẫn còn thèm, không chịu lại cọ tiếp, trông bộ dạng như kiểu cố tình, rất kỳ quặc. Cậu bé đẩy ra ba bốn bận, con chó đều kiên nhẫn thậm chí mặt dày mày dạn tiếp tục cọ cọ, đồng thời còn lè lưỡi vẫy đuôi không ngừng, như muốn lấy lòng vậy.
Vương Tông Cảnh thấy vừa kỳ quái, lại vừa buồn cười, cùng lúc cũng chú ý tới trên người cậu bé còn có đeo một cái túi nhỏ, dây buộc màu đỏ choàng qua người. Chiếc túi đó trông cũ kỹ, chất liệu làm bằng vải bố nổi màu lam nhưng thấp thoáng có kim quang nhàn nhạt tỏa ra, nếu không nhìn kỹ thì cũng không khác gì những chiếc túi vải bình thường. Vốn vừa nãy ngủ thì cậu bé nằm đè lên túi, bởi vậy lúc đó không nhìn thấy được. Cứ như Vương Tông Cảnh thấy thì cái túi hơi phồng, chắc bên trong có chứa thứ gì đó, mà ánh mắt của con chó lớn lông vàng kia thỉnh thoảng lại liếc vào cái túi, có vẻ như hứng thú một cách phi thường.
"Uầu Uầu" Con chó lớn lông vàng sủa lên hai tiếng.
Cậu bé có vẻ bực dọc quay hẳn người lại, miệng lầu bầu mấy câu, cũng không biết đang nói gì, sau đó tóm lấy cái túi nhỏ đeo phía sau lưng dùng cánh tay nhỏ tròn trịa mập mạp thò vào trong túi lục một hồi, giây lát sau lôi ra trên tay đã có thêm một dẻ thịt sườn nóng hổi thơm phưng phức.
Con chó lớn lông vàng nháy mắt trở nên kích động, cái đuôi càng vẫy tít. Cậu bé nhìn dẻ sườn trong tay, vẫn chưa cho nó, mà đưa lên miệng ngoạm trước một miếng lớn. Con chó ngẩn ra rồi kêu lên "ư ư" hai tiếng đầy ai oán, đi vòng quanh cậu bé, cái đầu không ngừng cọ cọ mà mắt thì vẫn không rời dẻ sườn.
Vương Tông Cảnh nhìn thấy màn này liền mỉm cười lắc đầu, thế nhưng chỉ giây lát sau, nụ cười trên mặt nó chợt cứng lại, trong mắt tỏ ra hơi kinh ngạc và nghi hoặc. Cái túi đeo trên người cậu bé kia chỉ to cỡ bàn tay, theo lý mà nói thì không thể đựng được dẻ sườn to như vậy, hơn nữa cái đạo lý vật để trong túi lâu như thế mà lúc lôi ra vẫn nóng hổi, là chuyện gì đây?
Phía trước, cậu bé cắn hai miếng thịt lớn rồi mới giơ tay đưa dẻ sườn cho con chó trước mặt, miệng còn nhồm nhoàm nói :"Đại Hoàng, chỉ được cắn một miếng thôi đấy."
Hai mắt Đại Hoàng sáng trưng, tức thì há cái miệng to đùng đỏ lòm "ngoào" một cái ngoạm tới, suýt nữa thì nuốt cả tay cậu bé vào mồm. Cậu bé vẫn cầm chặt dẻ sườn, trợn mắt giơ tay trái gõ vào đầu con chó, giận dữ quát: "Một miếng, một miếng thôi!"
Đại Hoàng ngoạm ra được một miếng lớn, rồi mới hậm hực rời miệng đặt xuống đất, bắt đầu gặm gặm. Cậu bé cũng ngồi ngay bên cạnh dựa lưng vào nó, nắm dẻ sườn cắn một miếng, sau khi cắn mấy miếng lại đưa ra chỗ miệng chó để nó cắn một miếng, cứ như vậy tôi một miếng, anh một miếng, sau mấy hiệp thì dẻ sườn to đùng đã chẳng còn lại tí thịt nào.(*)
Cậu bé nhìn khúc xương trong tay, sau đó vung tay ném ra. Thân hình Đại Hoàn như điện chớp, vù một tiếng lao ra rồi nhảy vọt lên đã ngoạm được ngay khúc xương ở giữa chừng không, khiến cho con khỉ lông xám ngồi trên lưng suýt nữa thì ngã lộn tùng phèo, sau đó từ từ chạy trở về nằm trở lại bên cạnh cậu bé bộ dạng quyến luyến không rời, đặt khúc xương ngay trước mặt, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nó rồi lè lưỡi liếm liếm.
Cậu bé đi tới bên đầm rửa sạch tay, thuận tiện lau lau mặt. Lúc quay người lại thì khuôn mặt vốn bóng mỡ đã trở thành trắng bóc như được tạc bằng bạch ngọc rất đáng yêu, hai cái má tròn trĩnh thật khiến người ta nhìn thấy muốn đưa tay bẹo mấy cái.
Vương Tông Cảnh đứng bên tảng đá, mắt nhìn cái túi vải trông rất bình thường kia một lúc, lại nhìn hai con vật chó và khỉ mà đảm bảo không giống như những con khác này, chần chừ giây lát, đang nghĩ không biết có nên cất tiếng hỏi hay không thì chợt nghe tiếng cậu bé sau khi nhìn nó một lượt lại hỏi trước: "Úy, anh là ai?" Nói xong liền dừng một chút, cặp mắt chớp chớp rồi hỏi tiếp luôn: "Anh có phải muốn đi Thanh Vân Sơn không?"
Vương Tông Cảnh gật đầu, thầm nghĩ xem ra cậu bé này chắc là con nhà nào sống gần đây, trông nó ít tuổi đáng yêu như vậy, trong lòng cũng có mấy phần yêu quý, liền mỉm cười nói: "Chỗ này vắng vẻ thế, nói không chừng có dã thú gì đó xuất hiện, bé tí như cậu sau này còn một mình chạy tới đây nữa, chẳng may xảy ra chuyện gì bất ngờ thì biết làm sao?"
Cậu bé kia quẹt mép nói: "Em không sợ đâu."
Vương Tông Cảnh tịt cười, lắc đầu không nói, tùy ý ngồi xuống tảng đá. Cậu bé cũng đi tới quan sát trên dưới nó một lượt tựa như có vẻ rất hứng thú với cơ thể đầy sẹo, nói: "Người anh sao lại có nhiều vết thương thế?"
Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn lên người, đáp: "Bị yêu thú cào đấy."
"A, yêu thú!" Không nói ra còn tốt, vừa nghe thấy hai từ "yêu thú" hai mắt cậu bé này liền sáng bừng lên, mặt đầy vẻ hiếu kỳ hỏi: "Anh gặp yêu thú rồi à?"
"Gặp rồi." Vương Tông Cảnh nhún vai, thầm nhớ tới ba năm trước, mình đã cùng vô số yêu thú chung sống trong cả khu rừng rậm.
"Yêu thú hình dạng thế nào, anh nói cho em được không?" Cậu bé càng thêm hưng phấn, cứ nắm lấy tay nó toét cười nói tiếp: "Em từ nhỏ đã bị nhốt ở nhà, chưa từng thấy qua yêu thú."
Vương Tông Cảnh ngẩn người ra, lắc lắc đầu, đứa bé sinh ra ở Trung châu yên bình sung sướng này, chưa từng thấy cái nạn yêu thú. Đổi lại ở vùng biên thùy U châu, yêu thú là thứ đáng sợ có thể dọa nín trẻ em khóc đêm. Nạn yêu thú, nếu người sinh ra ở U châu hoặc là người đã từng đi qua U châu đều biết là cái nạn nguy hiểm tới không thể tưởng tượng, khiến tất cả mọi người đều bị khốn trong thành trì.
Bất quá đối với ánh mắt ngây thơ hiếu kỳ thế này, Vương Tông Cảnh cũng không muốn kể những chuyện mất hứng, bởi vì trong lòng nó rất thích cậu bé trông hoạt bát phóng khoáng này. Nó ngẫm nghĩ một lát, chọn trong ký ức mấy loại yêu thú sống trong khu rừng rậm nguyên thủy đó để kể cho cậu bé nghe.
Trong khi nói chuyện, nó cũng thuận tiện hỏi về lai lịch cậu bé, biết được cậu ta tên là Tiểu Đỉnh, con chó với con khỉ này đều được nuôi trong nhà cậu. Hỏi nhà cậu ta ở chỗ nào thì Tiểu Đỉnh thuận tay chỉ về hướng Thanh Vân Sơn, xem ra quả là con nhà sống gần đây rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghe một hồi, Tiểu Đỉnh hiển nhiên biết thêm rất nhiều, đối với những con yêu thú hung dữ đáng sợ trong lời của Vương Tông Cảnh không những không hề sợ sệt mà còn càng nghe càng say sưa, không ngừng khoa tay múa chân hỏi han kỹ lưỡng, thậm chí còn hỏi tường tận giống yêu thú này cao bao nhiêu, to thế nào, giống yêu thú kia có mấy móng vuốt, móng vuốt dài ra bao nhiêu hoặc là loài yêu thú đấy tiếng gầm nghe như thế nào… khiến cho Vương Tông Cảnh cũng đau hết cả đầu.
Cuối cùng, Tiểu Đỉnh đặt mông ngồi phịch xuống đám cỏ cạnh Vương Tông Cảnh, vẻ mặt tỏ ra mơ màng nói: "Thì ra ở trong Thập Vạn Đại Sơn nơi phương nam lại có nhiều yêu thú lợi hại nhỉ." Nói tới đó, nó đột nhiên cau mày dường như nhớ ra điều gì, liền quay đầu nói với con chó lớn lông vàng cùng con khỉ lông xám ở đằng sau: "Đại Hoàng, Tiểu Hôi, Linh Tôn trên núi của chúng ta có thể coi là yêu thú không nhỉ? Ta xem bộ dạng nó cực kỳ cổ quái và hung hăng, rất nhiều người đều sợ nó, chắc là yêu thú rồi phải không?"
Con chó Đại Hoàng không phản ứng, toàn bộ tập trung tinh thần vào cục xương, nhưng con khỉ lông xám được gọi là Tiểu Hôi thì gãi đầu gãi tai, xem ra đang động não suy nghĩ, sau đó kêu lên chi chi liên một tràng dài, đầu gật lia lịa.
Tiểu Đỉnh lập tức trở nên đắc ý, nói: "Ta đã nói mà, Linh Tôn chắc chắn là không tốt, mẹ cũng thật là, lần nào đi ngang qua bên Bích thủy đàm đều bắt ta phải thi lễ với nó làm gì chứ. Lần sau chúng ta sẽ lén lén đi thu phục nó."
Cánh tay Tiểu Hôi đang bới bới lông Đại Hoàng đột nhiên đông cứng, sau đó từ từ ngước đầu lên nhìn Tiểu Đỉnh, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kỳ quái.

Ghi chú (*): Không có gì, đoạn này tôi chỉ muốn phát biểu một ý kiến nho nhỏ là: ỌE…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.