Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

Chương 3:




Điền Thụy đang ở trong phòng chơi với hai đứa nhỏ, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn. Sau đó, cậu thấy tên đầu nấm kia đạp cửa tiến vào, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, trong tay còn cầm một con dao sáng loáng, nhìn bộ dạng như chỉ sợ người khác không biết hắn đến đây gây chuyện vậy.
Điền Thụy không ngờ hắn lại làm đến mức như vậy. Cậu nói với hai đứa nhỏ, “Tiểu Điềm, em dẫn em trai trở về đi, không được đi ra ngoài.” Tuy rằng chỉ có một mình khiến cậu sợ hãi, nhưng hai đứa nhỏ ở chỗ này, cậu sợ không thể bảo vệ được chúng.
Hà Điềm đang bị dọa sợ, nghe Điền Thụy nhắc vậy liền tỉnh lại, bé vội vã dẫn theo em trai nhỏ chạy vào trong phòng.
Tên đầu nấm nhìn thấy mọi người sợ mình như vậy liền có cảm giác sung sướng, hắn lớn tiếng nói: “Cũng do mày tự tìm xui xẻo, ai bảo mày lật lọng.” Cả người hắn nồng nặc mùi rượu.
Điền Thụy cách hắn một đoạn vẫn còn ngửi thấy được. Cậu cũng lớn giọng nói theo, “Ban ngày ban mặt mà anh còn muốn giết người sao, phòng của tôi, tôi muốn cho ai thuê là quyền của tôi. Tôi cũng không nhận tiền đặt cọc của anh, tại sao nhất định phải cho anh thuê?”
Bọn họ ở trong một khu dân cư nghèo, mật độ sinh sống rất cao. Khi cậu hét lên như vậy, hàng xóm xung quanh cũng nhanh chóng chạy ra ngoài thăm dò.
Đầu nấm uống rượu, thấy vậy càng thêm hung dữ, quát, “Tao biết bọn mày đều xem thường tao.” Hắn mặt đỏ tía tai, vợ chạy theo người khác, hiện tại cũng ăn không ngồi rồi, không có công việc nghiêm túc nào.
Lúc này nhìn thấy thân hình gầy yếu của Điền Thụy, bản tính hung ác nổi lên. Nếu như mọi người đều xem thường hắn, vậy thì hôm nay hắn sẽ cho bọn chúng biết tay. Nói xong, hắn liền cầm dao vọt về phía Điền Thụy.
Từ lúc nhìn thấy hắn đạp cửa tiến vào, Điền Thụy đã biết hắn không phải là người hiền lành gì, vừa đáp lời với hắn cậu vừa tìm một cây gậy để dự phòng. Tuy rằng không phải dao phay hay vật nào sắc bén, nhưng ít ra là có chuẩn bị trước.
Đối phó với loại khốn nạn say rượu này, Điền Thụy cũng không định hạ thủ lưu tình. Cậu đập mạnh vào vai hắn, lập tức cảm thấy cánh tay bị chấn động đến đau đớn, sau đó một tiếng thét thảm vang lên, cây gậy trong tay Điền Thụy cũng bay ra ngoài.
Tên đầu nấm căn bản không đề phòng Điền Thụy, không nghĩ tới trên vai lại truyền đến cơn đau nhức. Đầu nấm như dã thú bị phát cuồng, trực tiếp xông lên muốn dùng dao đâm cậu.
Sau khi vũ khí duy nhất bị bay ra ngoài, Điền Thụy vội vàng lùi về phía sau. Nhưng khí thế của tên kia quá mạnh, Điền Thụy chỉ là một chủ trọ nhỏ yếu, vừa chạy một tí liền thấy đau ngực, không ngừng thở gấp,. Cậu vội vàng né tránh, nhưng đáng tiếc trong sân không có chỗ nào để trốn. Lúc này đầu nấm nhào tới như dã thú, cậu chỉ có thể cao giọng gào lên, “Cứu mạng với.”
“Giết người rồi.”
Trong phòng, Hà Điềm cùng Hà Trung chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ. Hai đứa nhỏ ở trong vừa sốt ruột vừa sợ hãi, nhưng bản thân chúng cũng chỉ là trẻ con nên cũng không có cách nào. Nhìn thấy Điền Thụy vẫn luôn bị bắt nạt, nhiều lần thiếu chút nữa là bị dao nhọn đâm đến thì lo sợ không thôi. May mà lúc nãy đánh trúng bả vai của đầu nấm đã khiến cho tốc độ của hắn chậm lại, hai đứa nhỏ không ngừng gào khóc trong phòng, cổ họng như bị xé ra.
Tiếng khóc của trẻ con không ngừng truyền ra, lại còn có tiếng kêu cứu của Điền Thụy, người bên ngoài vội xông tới.
Nhưng bọn họ đã đến chậm, Điền Thụy chạy thở không ra hơi, một dao liền hướng tới xương sườn cậu, cậu dùng hết sức lực né một chút, may mắn tránh thoát được xương sườn nhưng cánh tay lại không thoát được, lập tức máu chảy ồ ạt.
Đầu nấm giận điên lên, đau đớn từ thân thể cộng thêm kích thích từ mùi máu tanh, hiện giờ hắn chỉ muốn đánh chết người trước mặt. Đúng lúc này, người bên ngoài lập tức xông vào ngăn hắn lại!
“Buông tao ra.” Đầu nấm cả người đầy mùi rượu, tức giận quát. Hắn muốn tránh thoát, nhưng dù cố thế nào cũng không thể thoát được.
Sắc mặt Điền Thụy tái nhợt, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi: “Phiền các anh đưa tên giết người này đến đồn cảnh sát.”
Hàng xóm xung quanh vội vàng áp giải hắn tới đồn cảnh sát. Điền Thụy vội nói với hai đứa nhỏ đã khóc khàn cả giọng ở trong phòng, “Anh đi ra ngoài một chút.” Không đưa tên giết người này vào tù, cậu thề sẽ không về. Trước khi đi còn không quên dỗ hai đứa nhỏ: “Đừng khóc, anh không sao.”

Hà Vũ nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy về, sắc mặt hắn trắng bệch. Chuyện quan trọng nhất sau khi hắn trọng sinh chính là bảo vệ em trai em gái, chẳng nhẽ hắn vừa ra ngoài hai đứa em hắn lại xảy ra chuyện sao? Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, hắn liền không thể tha thứ cho bản thân mình.
Vừa đi vào liền nghe thấy hàng xóm bên ngoài mồm năm miệng mười nói: “Thực sự là biết người không biết mặt, bình thường cũng không nhìn ra hắn xấu xa như vây, một lời không hợp liền kêu đánh kêu giết.”
“Còn không phải vậy sao, dọa tôi sợ chết khiếp.”
Hà Vũ không để ý tới mấy người đang nói chuyện, trực tiếp gõ cửa nói: “Tiểu Điềm?” Hắn gõ không ngừng.
Một lúc sau liền nghe thất tiếng mở cửa, nhìn thấy cặp mắt của em gái khóc đến sưng cả lên, lúc mở cửa phòng cũng ngửi được một mùi máu tanh, “Làm sao vậy?”
Sau đó liền nghe thấy một tiếng khóc nức nở gọi anh ơi, một đứa nhóc nhào vào lòng hắn, nhìn kỹ hóa ra là em trai của hắn.
Hà Vũ nhìn em trai em gái đều không có chuyện gì mới hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hà Điềm vốn không khóc, nhưng nghe thấy anh trai vừa hỏi, liền oa một tiếng khóc lên: “Anh Điền Thụy bị người đâm bị thương.” Sau đó đứt quãng kể lại chuyện vừa xảy ra.
Hà Vũ có chút bất ngờ. Không nghĩ tới ông chủ nhà trọ nhỏ luôn chán ghét bọn họ đến thời điểm mấu chốt lại là người đứng ra bảo vệ mấy đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ vừa khóc, mấy người xem náo nhiệt ở xung quanh cũng tiến tới, mồm năm miệng mười bổ sung câu chuyện.
Hà Vũ cũng không khỏi có chút nghĩ mà sợ. Tên đầu nấm kia sau khi uống rượu giống như bị điên vậy, nếu như không phải Điền Thụy nhanh chóng để hai đứa nhỏ vào phòng trước, chỉ bằng sức lực cùng sự điên cuồng kia, có thể người bị thương chính là hai đứa nhỏ.
Mấy bác gái xung quanh nhìn thấy hai đứa nhỏ khóc liền cảm thấy đáng thương, luôn mồm nói: “Thật sự là làm bậy.” Sau đó vội vã dỗ hai đứa: “Sờ sờ tóc, doạ không được, sờ sờ tai, doạ một chốc.” Nếu như trẻ con bị kinh sợ, buổi tối hơn nửa là sẽ bị sốt.
Cũng may hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn, sau một lúc liền không khóc nữa, chỉ có chút ủ rũ.
Vừa lúc đó Điền Thụy cùng mấy người hàng xóm khác đã trở lại, trên cánh tay còn cuốn một lớp băng vải.
Hà Điềm cùng em trai vội vã chạy tới kêu: “Anh Điền Thụy ơi.”
Điền Thụy sờ sờ mặt hai đứa nhỏ.
Hà Vũ hỏi: “Thế nào rồi?” Con người hắn luôn ân oán rõ ràng, Điền Thụy lại còn giúp em trai em gái hắn, nếu như tên điên này còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hắn cũng sẽ dùng biện pháp của mình để xử lý người này.
Hàng xóm xung quanh cũng trò chuyện thân thiết.
Điền Thụy nói: “Giết người chưa thành, nhất định phải xử vài năm. Ngày hôm nay cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.” Nếu như mọi người không đến đúng lúc, cậu liền không thoát được.
Hàng xóm xung quanh vội vàng nói: “Không cần cám ơn, điều này nên làm. Trước đây cũng không nghĩ tới hắn lại là người như vậy. Nhốt vào cũng tốt, để hắn đừng phát điên, ra ngoài hại người khác.”
Sắc mặt Điền Thụy có chút tái nhợt. Mọi người cũng cảm thấy cậu bị kinh hãi quá, vội vàng khuyên bảo: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
Điền Thụy trở về nhà.
Hà Vũ đến chỗ cậu nói: “Cám ơn cậu.”
Điền Thụy thuận mồm sai bảo: “Còn đơ người ra đấy làm gì, rót cho tôi cốc nước.” Ở đồn cảnh sát, cậu nói không ngừng, hiện giờ thực sự vô cùng khát nước.
Hà Vũ ngẩn ra, đã bao nhiêu năm rồi không có người nói chuyện với hắn như vậy.
Điền Thụy vốn da thịt non nớt, lúc nãy tức giận nên không cảm thấy đau, hiện tại phục hồi tinh thần lại, đau đến mức khuôn mặt thanh tú đều nhăn lại.
Hà Vũ động lòng trắc ẩn liền rót cho cậu một chén nước.
Điền Thụy sai bảo đến nghiện: “Anh để ở đầu giường giúp tôi rồi đi làm cơm tối đi.” Ỷ vào bị thương, cậu giả vờ yếu ớt nói.
Hà Vũ nhận mệnh tiến vào nhà bếp.
Không đầy một lúc hai đứa nhỏ liền lạch bạch chạy đến phòng của cậu, không bao lâu trong phòng liền truyền ra âm thanh sùng bái của bọn nhỏ.
“Anh Điền Thụy ơi, anh thật là lợi hại, so với Tôn Ngộ Không còn lợi hại hơn.” Hà Trung khen ngợi.
Hà Điềm cũng tiếp lời: “So với anh em còn lợi hại hơn.”
Hà Vũ ở bên ngoài rửa xong hoa quả, lúc bước vào liền nghe hai đứa nhỏ đang điên xuồng khen ngợi chủ trọ của bọn họ.
Điền Thụy đắc ý: “Còn không phải sao, xem anh là ai chứ?”
Hà Vũ đi vào nói: “Ăn hoa quả.”
Điền Thụy nghiêng người nhìn hắn: “Tay không nhúc nhích được.”
Mí mắt Hà Vũ giựt giựt: “Còn muốn tôi bón cho cậu ăn sao.”
Điền Thụy biết nghe lời phải: “A…” Cậu há miệng chờ ăn.
Hà Vũ nhẫn nại có hạn nhưng hai đứa nhỏ lại vô cùng tích cực tranh nhau: “Để em, để em…” Giống như trong lòng bọn chúng, việc cho cậu ăn chính là việc tốt vô cùng.
Hà Vũ dừng một chút liền đem hoa quả trực tiếp nhét vào trong miệng của cậu.
Điền Thụy có chút đắc ý, có người đẹp siêu cấp như Hà Vũ hầu hạ, quả thực là đãi ngộ của Trụ vương, thật là sảng khoái!
~Hết chương 3~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.