Trọng Sinh Về Tôi Chỉ Muốn Được Nghỉ Ngơi

Chương 41: Kẻ Phiền Phức - Thiên Không Lưu Ly Thảo Bị Đánh Cắp





Sau sự việc khi sáng ở Hội Thanh Đàm hiện tại Dương Úc anh đã bị Thanh Hà Đạo Tôn và một số trưởng lão giữ lại để tra hỏi, nói là tra hỏi nhưng dùng từ lôi kéo thì thấy đúng hơn, cậu không quan tâm lắm nhân lúc mà mọi chuyện ở đó hỗn loạn cậu đã nhanh chóng chuồn đi mất, hiện giờ cậu đã có khoảng thời gian cho riêng mình rồi.
" Haz vất vả tập trung từ sáng, giờ thì có thể kiếm một nơi nào đó thoáng mát dễ chịu để ngủ rồi " Cậu vung vai mình vừa đi vừa suy nghĩ về việc lựa chọn,
Hiện cậu đang đứng trên hành lang trên đường về điện phía tây của mình, theo như nghe ngóng của cậu thì ở đâu đó trong điện phía tây có một con đường dẫn ra một cánh đồng cỏ lau ở phía sau Thanh Điện của Thanh Hà Đạo Tôn.
" Nghe bọn họ nói hình như là phải đi hết dãy hành lang này và còn phải? " Cậu cầm mẩu giấy nhỏ trên tay với những dòng ghi chú cậu nghe được khi mà các tu sĩ nào đó nhiều chuyện ngoài hành lang.
Cậu bắt đầu đi hết dãy hành lang theo như ghi chú nhưng sau một lúc thì cậu phát hiện ra là bản thân lạc về đâu rồi, bỗng đang cảm thấy mệt mỏi thì một cái thứ gì đó ló đầu xuất hiện trên vai cậu.
" Aaaaaaaaa Yêu nghiệt ngươi dám mưu đồ hành thích ta " Cậu đang ngồi nghỉ ngơi vì bị lạc đường thì một kẻ không biết trời cao đất dày nào xuất hiện sau lưng, cậu giật mình không tự chủ được lấy ô ra ngay bổ lên đầu hắn.
" Gầm " mốt tiếng vọng vang trời vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm, và ở ngay dưới nơi phát ra tiếng động ấy là một thân thể đang bất động,
" Nói là tên nào sai ngươi tới đây hành thích ta " Cậu chĩa mũi ô về phía hắn, hiện tại cậu chỉ thấy hắn một thân mặc bộ áo tu sĩ màu xanh pha lẫn theo đó là màu đen rất kì lạ, từ lúc vào hội tới nay cậu chưa từng gặp qua.
Hắn nằm đó thì nghe thấy tiếng cậu nói chứ nhưng mà nó đau thật, chỉ mới sáng hắn còn nghe bảo cậu hay có thói quen cầm ô bổ đầu kẻ khác thì nay chính hắn là người trải nghiệm, một cú bổ mà ngay ra hắn cũng chẳng kịp đề phòng gì.

" Này ngươi không nghe ta nói à, chắc là ăn chưa đủ phải không vậy ta đập cho thêm một cái nhá " Cậu định giơ ô lên bổ xuống thì hắn đã tranh thủ chụp lấy kịp thời.
" Này này nó đau lắm đấy " một tay hắn xoa đầu một tay thì đỡ lấy chiếc ô của cậu.
Hắn đứng lên thì giờ mới lộ mặt, cậu cũng tranh thủ nhìn vào thì nó khiến cậu bất ngờ một lúc, hắn là cái kẻ cậu không bao giờ muốn gặp mặt nhất, nhưng rồi sau hắn lại ở đây, cậu vội giật ô mình lại lấy tay lau nơi mà hắn đã nắm lấy, việc hắn chạm vào đồ cậu nó khiến cậu cảm thấy kinh tởm.
" Sơ Vũ ngươi dám bám theo ta, ta nhớ khi ta ra khỏi hội không hề để lại dấu vết nào " Lần này cậu lại dùng một thần thái khác để nói chuyện với hắn, một gương mặt lạnh không cảm xúc.
Hắn cũng nhận ra có điều gì đó khác ở cậu, khi nãy linh khí xung quanh cậu vốn rất ồn hòa nhưng giờ đây nó đang giao động mãnh liệt như muốn bắt đầu một cuộc chiến vậy, đúng là hắn đã nhận ra việc cậu trốn đi và rời đi theo xem cậu định làm gì nhưng theo một lúc thì dường như anh đã chìm đắm vào cái sự đơn giản đến ngây thơ của cậu.
nó khiến anh cảm thấy thoải mái định ra chào hỏi thì giờ không chỉ bị đánh mà còn bị thành kiến thế này đây.
" Này này tôi chỉ là thuận đường đi đến đây lấy chút đồ thôi, có cần phải hung dữ vậy không " Hắn giơ hai tay như một lời cầu thiện chí.

Hắn làm như cậu ngốc lắm vậy, làm gì có chuyện các trưởng lão hay Thanh Hà Đạo Tôn nhờ một thánh đồ đi lấy đồ mà lại là lấy đồ ở một cái vườn cây chẳng có nỗi một cái gian phòng nào như này, nhưng cậu chẳng vạch trần chỉ thu ô lưỡng cực lại rồi quay lưng rời đi.
" Đi mà làm việc của ngươi, còn giám tới gần ta nữa, ta không chắc sẽ đánh ngươi nhẹ như lúc nãy đâu " Sau cú liếc mắt lạnh lùng ấy cậu nhanh chóng rời đi khỏi đây.
Hắn thì khá là ngơ ngác trước biểu hiện của cậu, theo hắn nhớ không lầm thì từ đầu đến giờ hắn đâu có chọc giận hay làm gì cậu đâu ta, mà sao cậu có thành kiến với hắn thế nhỉ? Hắn muốn xem xem cậu là như thế nào? từ trước đến nay trước mặt hắn ngoài những kẻ sợ hãi thì chỉ có sùng bái, biểu cảm của cậu nó khiến hắn không kiềm lòng được mà muốn thử, vậy nên hắn chạy theo nơi cậu đi.
" Dùng chút thủ thuật của Ma Tộc vậy, tôi không tin là cậu sẽ không sùng bái tôi như những kẻ khác " Hắn bắt đầu tích tụ linh lực trên tay mình một đạo khói đen mờ ảo dần dần hội tụ lại trên tay hắn, lần mò theo dấu linh khí mà cậu để lại thì hắn thấy cậu đang đứng xem một bức tranh.
Không chút chần chờ hắn lặp tức đi đến phía sau rồi chạm vào vai cậu, nhưng rồi hắn phát hiện cậu không hề bị gì sau khi dính phải Ma Chú của hắn, cậu thì biết hắn ngay từ đầu sẽ làm gì nên cậu đã dùng sức mạnh của ô lưỡng cực bao quanh lấy mình rồi.
Kiếp trước chính vì cái Ma Chú này của hắn mà cậu không lúc nào không cảm thấy khổ sỡ, bằng việc thiết lập Ma Chú hắn có thể dần dần hấp thụ tu vi của những kẻ bị thiết lập, kiếp trước cậu cũng không tránh khỏi nó, và cũng chính vì thứ Ma Chú đó mà tu vi cậu đã đình trệ hơn gần mấy trăm năm, lúc đầu mọi người đều nghi ngờ việc quá trình tu hành của cậu có vấn đề, nhưng về sau mới biết được tu vi của cậu để đã truyền cho hắn hơn một nửa, lúc phát hiện ra sư phụ cũng đến Ma Tông đối chất nhưng kết quả lại thành là do bản thân cậu tự nguyện.
Từ ngày đó cậu luôn bị mọi người trong tông môn khinh bỉ hơn, cậu không nhớ cái cảm giác bị từng kẻ từng kẻ mà mình từng xem là đạo hữu cầm kiếm gạch từng nhát trên người cậu.
nó khiến cậu cảm thấy đau đớn.

Quay về thực tại hắn đang cảm thấy bất ngờ về Ma Chú của bản thân chưa từng thất bại trong việc thiết lập cho bất kì ai, thì đột nhiên cậu quay lại phất tay áo làm hắn bị đánh văng ra tường miệng phun một ngụm máu.
" Theo ta nhớ không lầm? thì ta đã từng cảnh báo ngươi về việc đừng bao giờ bám theo ta rồi nhỉ? " Cậu dùng đứng trước hắn mới gương mặt lạnh như băng, hắn thì vất vả ngồi dậy.
Sơ Vũ hắn không ngờ bản thân chỉ mới bị phất ra mà đã bị thương như vậy, hắn một thân tu sĩ Nguyên Anh Kì Bát Trọng, đã sắp gần như đạt đến Đỉnh Phong của Nguyên Anh Kì, nhưng lại bị một tu sĩ Nguyên Anh Kì Lục Trọng là cậu đánh cho bị thương, việc này quá kì lạ.
" Tôi chỉ muốn kết giao đạo hữu cậu có cần phải đánh thế này không? chúng ta có thể nhẹ nhàng với nhau mà " Hắn dù bị thương nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười đấy.
Cậu nghe thấy từ kết giao đạo hữu mà trong lòng không kiềm được cảm giác buồn nôn, phải biết một kẻ gian xảo, độc ác như hắn ngoại trừ kẻ mà hắn yêu làm hắn đối xử thật lòng, thì từ đạo hữu mà hắn phát ra hắn chỉ xem họ là con cờ trong trò chơi của chính hắn mà thôi.
Cảm giác của kẻ làm con cờ khi dính Ma Chú của hắn không phải liều mạng vì hắn, thì cũng sẽ dâng hiến mọi thứ mà họ có cho hắn, cậu cảm thấy nó thật kinh khủng, kiếp trước vì thỏa mãn người mà hắn yêu hắn nguyện sai khiến cậu đưa hết thành quả nghiên cứu trận pháp của mình cho hắn, hắn lại đem nó tặng của tên tu sĩ kia, nghĩ lại không kìm được mà ngay tại đây muốn giết hắn nhưng bị sự ảnh hưởng của Giới Luật nên không thể hành động tùy tiện,
" Để ta nói cho ngươi luôn một điều, là bản thân ta câm ghét bọn ma tộc các ngươi vì thế sẽ không có chuyện ta kết giao đạo hữu với bọn ngươi đâu, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa " Nói xong cậu lập tức biến thành làn khói rồi biến mất, để lại cho hắn ở đó là một gương mặt đen vì không biết bản thân hắn đã làm gì để cậu câm phẫn đến vậy.
Cậu dùng Phù Linh Dịch Chuyển về phòng mình, nay quá mệt rồi không kiếm được nơi mà những tu sĩ kia nói mà còn gặp ngay cái tên phiền phức đó nó làm cậu mệt mỏi, giờ thì cậu chỉ muốn đánh một giấc tới sáng mai thôi, cậu thầm hứa với lòng dù có bị ai tập kích cậu nhất quyết sẽ không bao giờ rời giường, nhưng lời hứa chưa kịp nói hết thì cánh cửa phòng cậu đã bị hất ra một tiếng động lớn.
" Kẻ nào dám đập cửa phòng ông đây vậy hả, có tin ta đập cho không " Cậu bất dậy ngay muốn xem là ai thì Dương Úc, Khải Luân, cùng ba tu sĩ ngoại môn khác của Thanh Huyền Tông xuất hiện trong phòng cậu với vẻ mặt hốt hoảng, pha lẫn sự tức giận
Cậu nhìn thấy vẻ mặt ấy thì cũng ngừng việc nổi giận lại hỏi xem chuyện gì xảy ra, sau đó Dương Huynh anh không nói gì chỉ đưa lá thư trên tay cho cậu xem thì cậu mới lấy làm lạ, vốn nói ra là được tại sao phải xem thư, cậu không kìm được mà mở ra thì đập vào mắt cậu là tin tức thuyền mây của Thanh Huyền Tông đã bị hai kẻ lạ tập kích, Thiên Không Lưu Ly Thảo bị đánh cắp và điều làm mọi người không nói mà tỏa ra thái độ câm phẫn nhất chính là những ngoại môn đệ tử trên thuyền mây để hộ tống Thiên Không Lưu Ly Thảo quay về tông môn đã bị giết rất dã man.

Ngay cả khi đọc được tin cũng không giấu nổi vẻ kích động, không phải là việc Thiên Không Lưu Ly Thảo bị đánh mất mà là những tu sĩ ngoại môn kia đều mà người rất tốt với cậu, trong chuyến hành trình ngoại trừ Dương Sư Huynh và Luân Sư Huynh thì trong số họ cũng là người góp phần rất tốt lo cho giấc ngủ và sự nghỉ dưỡng của cậu.
Cậu không thể hiện ra quá nhiều sự tức giận chỉ là hiện tại linh lực của cậu nó đanh rất mất bình tĩnh, một sự hỗn loạn không ngừng, cậu xếp lá thư lại nắm lấy tay Dương Úc anh đặt nó vào trong.
" Dương Huynh, đệ chắc chắn là tông môn đã biết được việc này và phái người đưa thư đến, nhưng để chắc chắn thì đệ nhờ huynh viết một lá thu khác đưa về và gửi cho Lăng Sư Huynh nhé " Cậu mỉm cười đặt lá thư lên tay anh.
Dương Úc anh thấy thái độ của cậu rất lạ ngoài mặt thì trông rất điềm nhiên, nhưng anh cảm nhận được linh lực của cậu nó đang hỗn loạn như muốn bùng phát ra vậy.
" Vậy còn đệ, đệ định làm gì? giờ chúng ta không thể rời khởi Thánh Điện Thanh Hà đấy " Khải Luân anh lại gần cậu hỏi cậu.
" Luân Huynh không cần lo đệ sẽ đi lo một số chuyện trước, mọi việc liên lạc còn lại cố gắng nhờ mọi người nhé " Đoạn nói xong câu thì cậu hóa thành làn khói biến mất.
Dương Úc anh không biết liệu cậu sẽ làm gì nên rất lo lắng, nhưng việc hiện tại mọi người có thể làm chỉ có vậy anh cũng nhanh chóng đi viết thư hồi âm nhanh nhất có thể.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.