Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 876: Độ khó của cửa ải cuối cùng




Tần Đạp Thiên nói xong thì muốn động thủ, tuy nhiên lại bị Tần Nguyệt Nga ngăn lại:
"Ông, Thiên Ca là chồng cháu, ông không thể giết anh ấy! Thật ra cháu chỉ muốn giết đứa con hoang kia!"
Diệp Thiên Ca lập tức lạnh lùng nói:
"Nếu như ngươi muốn giết con trai ta, thi trước hết vẫn là giết ta trước đi!"
Tần Nguyệt Nga lập tức vừa tức vừa hận, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.
Đúng lúc này, Lâm Uyển Dung bỗng nhiên mở miệng:
"Tần tiểu thư, chỉ cần cô nguyện ý buông tha tôi và con trai tôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi kinh đô, đồng thời đời này kiếp này cũng không tiếp tục gặp lại Diệp Thiên Ca, mãi mãi không quấy rầy cuộc sống vợ chồng các người, cô xem như vậy, được chứ?"
Nghe được điều này, Diệp Thiên Ca lập tức cuống lên:
"Dung Dung!"
Bên trong đôi mắt của Lâm Uyển Dung hiện lên vẻ phức tạp, bỗng nhiên cười lạnh nói:
"Diệp Thiên Ca, tôi nói thật cho anh biết đi! Lúc đầu tôi sở dĩ ở bên anh, thật ra thì chính là ham muốn thân phận và địa vị của anh, không nghĩ tới anh vô dụng như thế, căn bản không cho tôi được thứ mà tôi muốn, đã như vậy, vậy chúng ta vẫn là tách nhau ra thì hay hơn, sau này anh đi đường anh tôi đi đường tôi, chúng ta không có bất luận liên quan gì với nhau!"
Lâm Uyển Dung nói xong lời này thì ôm Diệp Trần vào trong ngực, quay gương mặt xinh đẹp sang một bên.
Đạp đạp!
Diệp Thiên Ca nghe được lời này của Lâm Uyển Dung thì lập tức toàn thân chấn động, không thể không lùi lại hai bước.
Với sự thông minh của hắn há lại sẽ không rõ, Lâm Uyển Dung là cố ý nói như thế, nhưng khi nghe đến người mình yêu nói ra những lời này, vẫn là có cảm giác vô cùng đau lòng, cả người trong nháy mắt giống như già yếu hơn mười tuổi, chán nản nói:
"Đúng vậy! Ta quả thực rất vô dụng!"
Tần Nguyệt Nga ở một bên thì hiện ra vẻ vui mừng, dường như sợ Lâm Uyển Dung đổi ý mà vội nói ngay:
"Được! Đây chính là do cô nói, vậy cô bây giờ mang theo đứa con hoang này cút đi thật xa cho ta, mãi mãi cũng đừng trở lại đây, nếu như để cho ta biết giữa các ngươi có bất kỳ qua lại nào, ta tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi!"
Lâm Uyển Dung nhẹ gật đầu, không nói một lời ôm lấy Diệp Trần, sau đó thì đi ra ngoài mà không quay đầu lại.
"Dung Dung!"
Diệp Thiên Ca còn muốn đuổi theo thì lại bị Tần Đạp Thiên đưa tay ngăn lại, lạnh lùng nói:
"Tiểu tử Diệp gia, ta là xem ở trên mặt mũi của cháu gái bảo bối của ta, cho nên mới nhiều lần nhường nhịn ngươi, ngươi chẳng lẽ thật coi Tần gia ta là dễ bắt nạt vậy sao? Chọc giận lão phu, ta đi diệt cả Diệp gia của ngươi thì lại có làm sao?"
"Ông!!"
Diệp Thiên Ca vô cùng tức giận, song quyền nắm chặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Đạp Thiên.
Tần Đạp Thiên lại không để ý lắm, trên mặt ngược lại hiện ra vẻ đùa cợt:
"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với lão phu? Hừ! Lấy tuổi của ngươi có thể đạt tới thành tựu bực này, hoàn toàn chính xác có thể nói là cực kỳ khó được, là thiên tài võ đạo hiếm có, đáng tiếc ở trước mặt lão phu người chẳng là cái gì cả!"
Nói xong lời này, khí thế trên người của Tần Đạp Thiên bỗng nhiên tăng vọt!
Bạch bạch bạch!
Diệp Thiên Ca ở dưới khí thế áp bách mạnh mẽ của Tần Đạp Thiên lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, khí huyết trong cơ thể không ngừng nhộn nhạo, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
"Thiên Ca, anh không sao chứ?"
Tần Nguyệt Nga ở một bên thấy thế, vội vàng đi lên trước đỡ lấy Diệp Thên Ca, mặt mũi đầy vẻ khẩn trương, đồng thời quay đầu lại hướng về phía Tần Đạp Thiên sẵng giọng:
"Ông, ông không được làm chồng cháu bị thương!"
Diệp Thiên Ca căn bản không cảm kích, thân thể hơi chấn động một chút, hất tay của Tần Nguyệt Nga ra, lần nữa nhìn ra ngoài cửa phòng, mẹ con Diệp Trần đã đi càng ngày càng xa, cũng không còn ý định tiếp tục chạy ra ngoài đuổi theo.
Bởi vì hắn biết, chuyện đã không thể tránh được, nếu như lúc này mà hắn đuổi theo thì chỉ sợ không những hắn phải chết, mẹ con Diệp Trần cũng phải chết, Diệp gia, Lâm gia, tất cả cũng sẽ bị liên lụy vào!
Tần gia lão tổ Tần Đạp Thiên không hổ là cường giả cấp bậc Nhân Tiên, đằng sau lại có Thánh Tâm các làm chỗ dựa, hắn xa xa không có khả năng chống lại, chỉ có thể nhẫn nại.
...
Mùa đông khắc nghiệt, tuyết lớn đầy trời!
Diệp Trần nằm ở trong lồng ngực của mẹ mình, tuy rằng cảm thấy có chút lạnh, nhưng là trong lòng vô cùng ấm áp.
Đột nhiên,
Tí tách! Tí tách! Tí tách!
Giọt nước liên tiếp rơi vào trên mặt của hắn.
Diệp Trần khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt mẹ của hắn vào lúc này sớm đã lệ rơi đầy mặt, trong lòng ngay lập tức hung hăng co lại, một cỗ cảm giác khó chịu khó mà hình dung được xông lên đầu.
Bởi vì cái gọi là mẹ con đồng lòng, Diệp Trần hoàn toàn có thể cảm nhận được trong lòng mẹ của mình đau khổ cỡ nào, là mạnh mẽ bực nào!
"Mặc kệ mọi thứ ở trước mắt đây là thời gian và không gian thực, hay chỉ là một trận huyễn cảnh, ta đã tới vậy thì tuyệt đối không thể để cho mẹ của ta phải chịu sự nhục nhã lớn như thế!"
"Tần Nguyệt Nga! Tần Đạp Thiên! Tuy rằng ở thế giới bên ngoài, ta đã giết các ngươi, nhưng ở chỗ này các ngươi cũng vẫn là phải chết!"
Sau khi thầm thề ở trong lòng, Diệp Trần dùng sức giơ lên cánh tay nhỏ bé còn ở trạng thái của một đứa bé nhẹ nhàng lau lau nước mắt trên gương mặt của mẹ hắn.
Lâm Uyển Dung lúc này mới cảnh giác, cúi đầu nhìn con trai trong ngực mình một cái, trong đôi mắt đẹp ngay lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc, nước mắt cũng không thể không ngừng lại.
Cô ta phát hiện đứa con trai này của chính mình, dường như so với những đứa bé bình thường khác không giống nhau lắm, chẳng những biết giúp cô ta lau những giọt nước mắt, đôi mắt cũng chăm chú nhìn vào cô ta, giống như biết nói chuyện, càng giống như là đang an ủi cô ta?
Lâm Uyển Dung vừa sợ lại ngạc nhiên, cảnh tượng kỳ diệu trước mắt này lập tức làm dịu đi nỗi đau của trái tim cô, không thể không nín khóc mà mỉm cười, hôn một thật sâu một cái lên trán của Diệp Trần, nhẹ giọng tự nhủ:
"Con trai, mẹ chỉ cần còn có con thì đã đủ hài lòng, con cần phải thật tốt nha!"
Diệp Trần y y nha nha một lúc, phát hiện yết hầu vẫn không thể phát ra giọng nói thì đành phải nhẹ gật đầu.
Lâm Uyển Dung thấy thế, đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái, vẻ ngạc nhiên ở trên mặt càng đậm, chuyện này nếu đổi lại người bên ngoài, đoán chừng đều sẽ coi đứa bé ở trước mắt này là quái vật, tuy nhiên dù sao cũng là con của mình, Lâm Uyển Dung sau khi kinh ngạc thì ngược lại trong lòng vô cùng vui vẻ, ôm Diệp Trần chặt hơn.
Nửa giờ sau, Lâm Uyển Dung mang theo Diệp Trần đã leo lên tàu lửa trở về Vân Châu.
Mà Diệp Trần cũng không có nhàn rỗi, sau khi trải qua nếm thử một phen, hắn ngạc nhiên phát hiện thế giới trước mắt này gần như cùng với Trái Đất ở thế giới kia hoàn toàn giống nhau như đúc!
Quan trọng nhất chính là bên trong bốn mươi tám thế giới của bốn mươi tám thế luân hồi trước đó đều chỉ có một loại pháp tắc, ví dụ như bên trong thế giới Tạo Hóa cũng chỉ có Tạo Hóa pháp tắc, thế giới Hủy Diệt cũng chỉ có Hủy Diệt pháp tắc;
Nhưng ở trong thế giới này thì bốn mươi tám loại pháp tắc trước đó, thế mà tất cả đều tồn tại!
Chỉ có điều, bốn mươi tám loại quy tắc này cũng không phải là độc lập với nhau mà là dung hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ!
"Ta hiểu được! Thời Không pháp tắc là vật dẫn của mọi thứ, nó cũng là vật chứa của các pháp tắc khác, cho nên muốn lĩnh hội hoàn toàn Thời Không pháp tắc thì nhất định phải dung nhập tất cả các pháp tắc khác đều dung nhập vào bên trong Thời Không pháp tắc, như thế mới có thể được tính là thực sự lĩnh ngộ!"
Hiểu được nút thắt trong đó, Diệp Trần lập tức cảm thấy khảo nghiệm của thế giới cuối cùng này quả thực khó khăn hơn nhiều so với bốn mươi tám thế giới trước đó!
Tuy nhiên đối với Diệp Trần, người vừa có được tình thương của mẹ mà nói, hắn cũng không cần phải vội rời khỏi thế giới này.
P/S: Ta thích nào....chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.