Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 765: Nguy cơ!




"Nhận lấy cái chết!"
Sau khi Mộ Dung Đan quát lớn một tiếng, Trấn Thiên ấn to lớn kia giống như một ngọn núi lớn hướng Diệp Trần giáng xuống!
Ầm ầm!
Diệp Trần giơ Tử Quỳnh kiếm lên để ngăn cản, nhưng kiếm mang trong nháy mắt đã bị Trấn Thiên ấn đề nén xuống dưới, từ mầy ngàn mét rõ ràng bị nén xuống đến chỉ còn chưa tới trăm mét!
"Ong ong ~~ "
Tử Quỳnh kiếm rông động kịch liệt một trận, giống như lúc nào cũng muốn đứt gãy!
Làm một cạ chuẩn Tiên khí, Tử Quỳnh kiếm sớm đã có linh trí, mà Diệp Trần làm chủ nhân của Tử Quỳnh kiếm thì có thể cảm ứng được rõ ràng sự sợ hãi của Tử Quỳnh kiếm vào lúc này!
Hết cách rồi, đây là sự áp chế của pháp bảo có đẳng cấp cao hơn!
Nếu như tu vi của Diệp Trần cao hơn Mộ Dung Đan thì tự nhiên có thể đền bù yếu thế trên pháp bảo này.
Mà trên thực tế cho dù Diệp Trần đã thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển đến chuyển thứ bảy cũng chẳng qua có lực lượng ngang với Mộ Dung Đan cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, bởi vậy sự chênh lệch về đẳng cấp của pháp bảo tự nhiên cũng được hiện ra rõ ràng!
"Oanh!"
Ở dưới xung kích to lớn, Tử Quỳnh kiếm suýt chút nữa thì vỡ vụn!
Diệp Trần cũng không thể không bay ngược ra ngoài, khí huyết trong cơ thể khuấy động, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi!
Oanh!
Oanh!
Không đợi Diệp Trần đứng vững thân hình, công kích của hai đại trưởng lão của Vân Đan tông cũng theo sau mà đến:
Ầm ầm!
Diệp Trần đành phải giơ kiếm lên ngăn cản một lần nữa, đồng thời thân thể lùi nhanh lại một lần nữa.
"Trấn áp!"
Giữa sự phối hợp của ba người, gần như có thể dùng áo trời không vết vá để hình dung, hai đại trưởng lão vừa mới công kích xong thì Mộ Dung Đan lại vọt lên, Trấn Thiên ấn hóa thành một ngọn núi lớn lại hướng Diệp Trần mạnh mẽ đánh thẳng tới mà đến!
"Phốc!!"
Dưới một kích này, Diệp Trần lập tức cũng không nhịn được nữa, trực tiếp điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi bay ngược ra ngoài!
"Quả nhiên, dưa vào tu vi cảnh giới Kim Đan của ta bây giờ, cùng lúc đối phó ba tên Hóa Thần thiên quân vẫn còn có chút quá miễn cưỡng!"
Tuy rằng trước đó ở Tinh vực Thiên Huyền Diệp Trần cũng từng đánh bại ba vị Hóa Thần thiên quân cùng một lúc, thế nhưng ba người này vẻn vẹn chỉ là Hóa Thần thiên quân mà thôi, vô luận là thực lực cá nhân hay là trình đồ phối hợp ăn ý, so với ba người Mộ Dung Đan trước mắt này căn bản không thể so sánh nổi.
"Trừ khi lúc này ta có thực lực cảnh giới Nguyên Anh thì mới có khả năng đánh bại ba người bọn hắn..."
Diệp Trần vừa điều động Vạn Cổ Trường Thanh châu nhanh chóng chưa trị thương thế bên trong cơ thể, vừa suy nghĩ nhanh chóng, phát hiện lấy tu vi bây giờ của mình cho dù cưỡng ép thi triển đến Nghịch Sinh Bách Chuyển chuyển thứ tám thì cũng không nắm chắc được bao nhiêu!
Hết cách rồi, thực lực ba người trước mắt này chẳng những cực mạnh, quan trọng là phối hợp với nhau quá tốt!
Mộ Dung Đan là chủ lưc tiến hành đối kháng chính diện với Diệp Trần mà hai đại trưởng lão khác lại chỉ là có vay trò quấy rối, văn bản không cho Diệp Trần có cơ hội đi tiêu diệt từng bộ phận.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Chớp mắt một cái, Diệp Trần đã giao thủ với ba người được mười mấy chiêu, Diệp Trần vừa lui lại lui, trọn vẹn thối lui ra đến bên ngoài mấy chục dặm, cả người sớm đã trở thành một tên huyết nhân!
"Tiểu tử! Bổn tông chủ cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, tự phế đan điền! Sao đó giao công pháp tu luyện và pháp môn luyện đan ra, bổn tông chủ có thể cân nhắc tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"
Mộ Dung Đan vừa thao túng Trấn Thiên ấn tiếp tục truy kích đối với Diệp Trần, vừa lạnh lùng mở miệng nói thêm lần nữa.
Diệp Trần không nói một lời, trong lòng đang suy nghĩ nên thoát thân như thế nào.
"Được được được! Tiểu tử, thiên đường dẫn lối ngươi không đi, vậy thì đứng trách bổn tông chủ vô tình!!"
"Ấn Trấn Cửu Thiên!!"
Sau khi Mộ Dung Đan quát to một tiếng, Trấn Thiên ấn đột nhiên lại biến lớn hơn gấp đôi!
Ầm ầm!
Một cỗ khí tức khủng bố làm cho tất cả mọi người của Vân Đan thành vì đó mà run rẩy, đột nhiên phát ra từ trên Trấn Thiên ấn.
Ngay sau đó, Trấn Thiên ấn giống như một một quả tinh cầu rơi xuống, hướng Diệp Trần hung hăng đập tới!
"Răng rắc!!"
Tử Quỳnh kiếm cuối cùng không cách nào ngăn cản, trên thân kiếm vậy mà xuất hiện từng đạo vết nứt!
"Thu!"
Diệp Trần thấy thế quyết định thu Tử Quỳnh kiếm vào, đồng thời một tay khác lật một cái, "Thôn Thiên đỉnh!"
Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Trần cuối cùng phải gọi ra pháp bảo mạnh nhất của chính mình.
Cho dù còn chưa có hoàn toàn hấp thu Phệ Huyết Yêu Châu, phẩm giai của Thôn Thiên đỉnh cũng đã tăng lên rất nhiều, gần như đã đến cấp độ Tiên Khí cực phẩm.
Chỉ có điều, tàn hồn của Hi Nguyệt còn gửi ở bên trong Thôn Thiên đỉnh cho nên không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn sử dụng Thôn Thiên đỉnh.
Hơn nữa Thôn Thiên đỉnh tuy rằng nghịch thiên nhưng tạm thời không phải là loại pháp bảo công kích.
Oanh long long long!
Hai kiện pháp bảo Tiên Khí là Trấn Thiên ấn và Thôn Thiên đỉnh ở trên không trung hung hăng va chạm vào nhau!
Vào lúc này, thiên địa giống như đều muốn nứt vỡ ra, một cỗ lực lượng ba động mênh mông cực độ hướng bốn phương tám hướng điên cuồng mà đi!
Bành bành bành!
Tất cả kiến trúc bên trong phạm vi hơn mười dặm, trong nháy mắt toàn bộ hóa thành bột mịn!
"A a a a!!"
Một số người có tu vi yếu kém, không kịp chạy trốn, chỉ kịp phát ra từng tiếng kêu thảm thiết thì đã hoàn toàn bị chôn vùi vào bên trong cỗ lực lượng ba động mênh mông kia, hài cốt không còn...
Thậm chí ngay cả hai gã trưởng lão của Vân Đan tông cũng cảm nhận được khí tức kinh khủng kia thì ở trên không trung cũng vội vàng thối lui ra bên ngoài mấy chục dặm.
"Đây chính là uy lực chân chính của Trấn Thiên ấ sao? Không hổ là vật trấn tông chí bảo của Vân Đan tông a!"
"Uy lực của Tiên khí! Kinh khủng như vậy!"
"Ở dưới một kích cường đại như thế, tiểu tử kia chắc chắn đã hài cốt không còn a?"
...
Mọi người sợ hãi thán phục, bàn tán, gần như không có người nào cho rằng ở dưới một kích cường đại như thế, Diệp Trần có thể còn mạng sống.
Tuy nhiên, sau một lúc lâu, khi đợt công kích này kết thúc:
"Khụ khụ khụ!"
Bên trong phế tích ở bên ngoài mấy trăm dặm, một đạo thân ảnh gầy gò ngang nhiên đứng ở chỗ đó, tuy rằng toàn thân đều là vết máu, chật vật không chịu nổi lại đứng vô cùng thẳng tắp!
"Cái gì! Hắn, hắn vậy mà không chết!!"
Chẳng những tất cả mọi người đều nhìn thấy mà choáng váng, ngay cả Mộ Dung Đan ở trên không trung cũng là một mặt đầy vẻ ngạc nhiên, hắn hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ nào về uy lực của Trấn Thiên ấn, nhớ năm đó Vân Đan tiên tử tổ sư khai sơn Vân Đan tông thế nhưng dùng vật này oanh sát qua một vị cấp bá chủ Độ Kiếp đế quân!
Lấy thực lực hôm nay của hắn tuy rằng còn xa xa không cách nào so sánh được với Vân Đan tiên tử, nhưng ít ra từ Phản Hư chân quân trở xuống, hẳn là không đỡ được mới đúng.
Thế nhưng là bây giờ đây, hắn sử dụng một chiêu mạnh nhất của Trấn Thiên ấn lại không thể giết chết một tên tiểu tử chỉ mới cảnh giới Kim Đan?
Chuyện này quả thực giống như là đang nằm mơ!
"Ngươi, ngươi vậy mà cũng có một kiện Tiên khí? Mà lại là một cái Tiên đỉnh?"
Mộ Dung Đan đến cùng thì cũng có sự hiểu biết không tầm thường, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra, Diệp Trần sở dĩ có thể chống đỡ được Trấn Thiên ấn, đó là bởi vì trong tay hắn có chiếc đỉnh nhỏ lộ ra khí tức thần bí này.
Sau khi Mộ Dung Đan kinh ngạc xong thì trong đôi mắt lập tức hiện ra vẻ cuồng nhiệt nồng đậm, "Tiên đỉnh! Ngươi lại có một cái Tiên đỉnh! Ha ha ha!"
Mộ Dung Đan giống như bị bệnh thần kinh, vậy mà cười lên ha hả.
Làm một tên Luyện đan sư, ai mà không muốn có được một cái đỉnh lô tuyệt thế? Một cái Tiên đỉnh, đủ để cho trình độ luyện đan của hắn tăng lên một cái cấp độ mới!
"Bổn tông chủ tuyên bố cái Tiên đỉnh này của ngươi sẽ thuộc về ta!"
Dưới sự cuồng hỉ của mình, Mộ Dung Đan vậy mà hoàn toàn không có che lấp đi dục vọng của mình, mà cười lên điên cuồng một lần nữa, thúc giục Trấn Thiên ấn lần nữa đánh giết về phía Diệp Trần.
P/S: Ta thích nào...chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.