Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 706: Vạn Cổ Trường Thanh châu




Ở bên trong sự sợ hãi thán phục của U Minh Viêm Xà, Diệp Trần không có dừng lại, lại chậm rãi bước vào trong tuyệt sát trận tầng thứ ba.
"Hư Không Vẫn Sát trận sao? Cái này vẫn còn có phần uy lực, đáng tiếc người bày trận này, đối với lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc quá thấp, kéo xuống tiêu chuẩn của đại trận này một cách nghiêm trọng, quả thực có trăm chỗ sơ hở!"
Diệp Trần nhìn qua không gian ở xung quanh đã bắt đầu vặn vẹo, giống như là muốn giảo sát hắn, trên mặt không vui không buồn, thậm chí lộ ra vẻ khinh miệt.
Lấy lý giải của hắn về Không Gian Pháp Tắc, những lực lượng không gian này, lại làm sao có khả năng gây tổn thương cho hắn?
Cho nên, tuyệt sát trận này nhìn như có uy lực lớn nhất, đối với Diệp Trần mà nói, ngược lại là dễ dàng phá giải nhất.
"Phá cho ta!"
Diệp Trần thuân tay một trảo hướng trong hư không kéo một cái:
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt, tuyệt sát trận kia vốn là có sát cơ tứ phía bây giờ ầm vang tan vỡ ra.
Bành!
Theo tiếng nổ vang đó, Hư Không Vẫn Sát đại trận hoàn toàn tiêu tán như mây khói.
Toàn bộ đại điện cũng khôi phục bình tĩnh.
"Cái này —— "
U Minh Viêm Xà và Thanh La tiểu thư, bọn họ đã hoàn toàn ngớ ngẩn.
Tam tuyệt sát đại trận này đủ để vân khốn Hóa Thần thiên quân, thế mà bị Diệp Trần thoáng cái phá vỡ!
Chính là bản tôn Tạo Hóa thiên quân bố trí đại trận này chỉ sợ cũng không thể làm được dễ dàng như thế a?
Cái tên này làm sao lại mạnh như vậy!
Nhất là U Minh Viêm Xà vốn còn trông cậy vào dùng tuyệt sát đại trận này giết Diệp Trần, bây giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía đạo thân ảnh thiếu niên thon gầy kia lộ ra vẻ kính sợ nồng đậm.
Mà Diệp Trần, sau khi dễ dàng phá vớ tam đại tuyệt sát trận, giống như làm một việc nhỏ không có ý nghĩa, lúc này đã chậm rãi leo lên vương tọa.
Đúng lúc này:
Oanh!
Tạo Hóa tiên châu kia lơ lửng ở phía trên vương tọa kia, đột nhiên bộc phát ra một đạo sáng chói thanh sắc quang mang.
Tiếp theo:
"Ong ong ~~ "
Cái vương tọa vô cùng hoa lệ kia sau một hồi lắc lư, phía trên vương tọa xuất hiện một cái bóng mờ màu vàng kim.
Đây là một ông lão đầu đầy tóc xanh, trên thân tỏa ra sinh mệnh chi khí nồng đậm, để cho người ta không tự chủ được mà cảm thấy tâm thần thanh thản.
"Chủ nhân..."
U Minh Viêm Xà nhìn thấy đạo nhân ảnh này lập tức bước nhanh xông đi lên, "Phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, mặt mũi đầy vẻ kích động.
Ông lão tóc xanh kia hướng về phía U Minh Viêm Xà nhẹ gật đầu, "Hơn một ngàn năm! Cuối cùng có người có thể xông qua tuyệt sát đại trận mà bổn quân bày ra đi tới nơi này!"
"Người trẻ tuổi, ngươi rất không tệ! Có thể đến nơi đây, nói rõ ngươi đã có tư cách trở thành người thừa kế của bổn quân!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, thản nhiên nói:
"Ngươi chính là Tạo Hóa thiên quân? Hay chuẩn xác mà nói là một đạo tàn hồn của Tạo Hóa thiên quân?"
Ông lão tóc xanh thấy thần sắc Diệp Trần lạnh nhạt, hơn nữa không có hành lễ, vẫn như cũ ngang nhiên đứng ở nơi đó, không thể không nhướng mày, "Không sai! Ta chính là Tạo Hóa thiên quân! Là bá chủ toàn bộ tinh vực Huyền Thiên hơn một ngàn năm trước!"
"Người trẻ tuổi, từu giờ trở đi, ngươi chính là người thừa kế của ta, ta sẽ lấy tất cả sở học cả đời ta cùng mọi thứ ở nơi này, tất cả đều đưa tặng cho ngươi!"
"Cho nên bây giờ quỳ xuống dập đầu bái sư đi!"
Ông lão tóc xanh nói xong lời này, hai mắt khẽ híp một cái, từ trên cao nhìn xuống Diệp Trần, dường như đang chờ tiếp nhận Diệp Trần quỳ lạy.
Dù sao hắn thấy, một người trẻ tuổi chỉ có cảnh giới Kim Đan, có cơ hội lấy được truyền thừa và bảo tàng của chính mình đường đường là thiên quân hẳn là sớm đã kích động đến chân tay luống cuống rồi đi.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc hắn đã thất vọng!
Diệp Trần vẫn như cũ ngang nhiên đứng ở nơi đó, chẳng những không có quỳ xuống, vẻ mặt ngược lại lộ ra vẻ khinh miệt, "Để cho ta dập đầu bái sư, bằng ngươi cũng xứng?"
Diệp Trần thật ra thì cũng không có có ý tứ làm nhục Tạo Hóa thiên quân, chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi.
Phải biết, hắn kiếp trước chính là Cuồng Đế đại danh đỉnh đỉnh Tu Chân giới, đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, chỉ là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, ngay cả tư cách làm tôi tớ cho hắn cũng không có!
Tuy nhiên, Tạo Hóa thiên quân lại làm sao biết được những chuyện này, sau khi nghe được điều này thì hai mắt ngay lập tức trừng một cái, gần như muốn phun ra lửa, "Làm càn! Ngươi chỉ là một tên ti sĩ cảnh giới Kim Đan nho nhỏ cũng dám vô lễ đối với bản quân chủ như thế?"
"U Minh! Còn lo lắng cái gì, còn không bắt lấy tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này lại cho ta!"
U Minh Viêm Xà lập tức một mặt vẻ phiền muộn, nói lí nha lí nhí:
"Chủ nhân, ta đánh không lại hắn..."
"Cái gì!"
Tạo Hóa thiên quân trừng hai mắt một cái, "Cái gì? Ngươi thế mà ngay cả một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan đều đánh không lại, vậy một ngàn năm qua ngươi làm cái gì?"
U Minh Viêm Xà lập tức đầy bụng ủy khuất, "Chủ nhân, việc này thật không thể trách ta! Tên này thật sự quá biến thái!"
"Hừ!"
Tạo Hóa thiên quân lập tức hừ lạnh một tiếng, "Bổn quân cũng không tin, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì!"
Giọng nói rơi xuống, Tạo Hóa thiên quân vẫy tay một trảo, viên Tạo Hóa tiên châu kia ngay lập tức rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, "Thiên Địa Tạo Hóa, Thanh Long trói buộc!"
Rầm rầm rầm!
Bên trong viên Tạo Hóa tiên châu kia, đột nhiên phát ra từng đạo xiềng xích màu xanh sẫm, trong nháy mắt quấn quanh tới trên người Diệp Trần, khắp toàn thân từ trên xuống dưới tứ chi, tất cả đều gắt gao trói buộc lại.
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, lập tức vận khởi chân nguyên trong cơ thể, toàn thân bỗng nhiên chấn động.
Bành bành bành!
Những cái dây thừng màu xanh sẫm kia lập tức ứng thanh mà đứt.
Tuy nhiên quỷ dị chính là, sau khi những giây thừng kia bị đứt gãy rồi lại rất nhanh phục hồi như vũ, lại trói buộc chặt Diệp Trần một lần nữa, hơn nữa dường như so với trước đó càng thêm cứng cỏi!
Rầm rầm rầm!
Sau khi Diệp Trần thử liên tiếp mấy lần, nhưng từ đầu đến cuối không tránh thoát được sự trói buộc của những dây thừng quỷ dị kia, dường như đã bị khống chế hoàn toàn.
"Ha ha ha!"
Tạo Hóa thiên quân đã bắt được Diệp Trần thì lập tức đắc ý cười lên ha hả, "Tiểu tử, bổn thiên quân nể tình ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chuyện lúc trước cũng không có so đo với ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bổn thiên quân sẽ tha cho ngươi lần này, như thế nào?"
Không nghĩ tới, trên mặt Diệp Trần chẳng những không có bất luận vẻ bối rối nào, ngược lại bên trong đôi mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, nhìn chòng chọc vào viên Tạo Hóa tiên châu kia, chậm rãi nói:
"Ta quả nhiên không có nhìn lầm! Đây là là chí bảo của tinh linh nhất tộc, Vạn Cổ Trường Thanh châu!"
"Đáng tiếc a, ngươi căn bản không biết cách dùng chân chính của vật này, thật sự là phung phí của trời a!"
Diệp Trần vừa nói xong lời này thì đã thoát ra khỏi dây thừng này một lần nữa, đồng thời song chưởng bỗng nhiên lật một cái, "Ngũ Muội chân hỏa!"
Hô!
Xung quanh Diệp Trần lập tức dâng lên một đoàn hỏa diễm màu đỏ tươi:
Xì xì xì ~
Những cái dây thừng màu xanh thẫm kia, phảng phất như có linh tính, dường như cũng cảm nhận được hỏa diễm không đơn giản, lập tức thi nhau tứ tán tránh đi.
"Cái gì! Ngươi vậy mà tu luyện ra Ngũ Muội chân hỏa?"
Tạo Hóa thiên quân thấy cảnh này, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, mặt mũi đầy vẻ khó tin.
Mà vào lúc Tạo Hóa thiên quân ngầy người, Diệp Trần tâm niệm vừa động:
Sưu!
Tử Quỳnh kiếm phá thể mà ra, mang theo kiếm mang kinh thiên, hướng Tạo Hóa thiên quân hung hăng chém xuống!
"Điều này...điều này làm sao có thể!"
Một kiếm này của Diệp Trần không lưu thủ một chút nào, trực tiếp sử xuất ra một kích mạnh nhất.
Mà Tạo Hóa thiên quân rõ ràng cũng không nghĩ tới, thực lực của Diệp Trần thế mà cường đại đến tình trạng như thế, vội vàng thao túng Vạn Cổ Trường Thanh châu nghênh đón tiếp lấy.
P/S: Ta thích nào...chương 5 nhé...Kim Phiếu nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.