Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 671: Thủ đoạn của ta, ngươi làm sao có thể phỏng đoán?




Oanh!
Đợi những ánh sáng trắng kia tràn vào đến trên người của Thần Vương Lộ Tây Pháp, sau đó ngay lập tức khí tức của hắn liên tục gia tăng, ánh sáng trên người cũng càng phát ra sáng chói lóa mắt, từ xa nhìn lại, quả thực giống như mặt trời!
"Đây là Quang Minh Tế Tự thuật tiếng tăm lừng lẫy của Thần giới, nói trắng ra thì chính là tà thuật, dựa vào thủ hạ hi sinh sinh mệnh nguyên khí đến đề thăng thực lực của một mình Lộ Tây Pháp hắn!"
Vô Nhai lão nhân ở nơi xa quan chiến nhịn không được mở miệng nói.
Ma Tổ ở một bên cười lạnh, "Cái gì là tà thuật là chính thuật? Những người này đều bị tiểu tử họ Diệp kia tiêu diệt từng bộ phận, vẫn còn không bằng hiến tế toàn bộ thực lực cho Lộ Tây Pháp, nói không chừng còn có sức liều mạng! Hắc hắc, Lộ Tây Pháp này đoán chừng cũng không nghĩ ra, chỉ là một tên tiểu tử thế tục, vậy mà có thể bức bách hắn tới trình độ như vậy! Kiệt kiệt kiệt!"
Vô Nhai lão nhân thấy Ma Tổ bật cười, không khỏi khẽ chau mày, "Ma Tổ, chúng ta có phải cũng nên ra tay giúp hắn một chút hay không?"
Ma Tổ khặc khặc cười một tiếng, "Vô Nhai, ngươi không khỏi cũng quá xem trọng tiểu tử kia đi! Lộ Tây Pháp ngay cả chiêu lợi hại như Quang Minh Tế Tự cũng lôi da, cho dù không giết chết tiểu tử kia thì cũng đủ để bức hắn lôi ra toàn bộ át chủ bài, chúng ta chẳng bằng trước tiên theo dõi kỳ biến là được rồi!"
"Huống chi, bốn phía còn có mấy chục vạn quân đội thế tục, cũng không thể khinh thường a!"
Vô Nhai lão nhân nghe được điều này, chân mày lập tức nhíu chặt hơn, "Bởi vì cái gọi là môi hở răng lạnh! Nếu như Lộ Tây Pháp thật sự thất bại, đón lấy nhưng là đến lượt chúng ta, vẫn là không nên khinh thường thì tốt hơn!"
Ma Tổ lập tức có chút không kiên nhẫn, đang muốn mở miệng phản bác, thì trên đỉnh Hoa Sơn kia truyền đến một tiếng vang, lại là Diệp Trần và Thần Vương Lộ Tây Pháp đã giao thủ lần nữa.
Đang ở trong trạng thái được nhiều cường giả Thần giới chèo chống, khí tức của Lộ Tây Phi đột nhiên gia tăng lên mấy lần, đã đến rất gần với thực lực của cường giả Hóa Thần!
"Tận Thế Thẩm Phán!"
Lộ Tây Pháp giơ cao quyền trượng trong tay lên, hào quang sáng chói bao phủ toàn bộ đỉnh núi Hoa Sơn vào trong đó, dương như muốn thôn phệ hết mọi thứ ở trên đời, giống như cảnh tượng ngày tận thế tới!
Ầm ầm!
Quyền trượng rơi xuống, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, hưng hăng rơi xuống trên đỉnh đầu của Diệp Trần.
"Chết đi!"
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, chỉ kịp nâng Tử Quỳnh kiếm trong tay lên ra sức ngăn cản.
Ầm!
Một đạo tiếng vang qua đi, cả người Diệp Trần trực tiếp mang kiếm bay ngược ra đằng sau, bị lực mạnh mẽ đập xuống rơi vào bên trong dãy núi phía dưới, lập tức tạo thành một cái hố sâu rất lớn!
Ầm ầm!
Cả ngọn núi cao hơn ngàn vậy mà trong nháy mắt sụp đổ!
Xung quanh nhấc lên đám mây hình nấm cao tới mấy trăm thước, giống như vừa mới bị bom nguyên tử công kích xong.
"Thật là khủng khiếp!"
Bốn đội quân Hoa Hạ ở xung quanh thấy cảnh này thì tất cả lập tức đều thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Một kích chi uy, vậy mà hủy đi một một ngọn núi lớn cao hơn ngàn mét, thần tiên trong thần thoại cổ đại chỉ sợ cũng không gì hơn cái này a?
Tiếp đó, mọi người lại bắt đầu lo lắng, "Diệp soái không có sau chứ?"
Bành!
Loại suy nghĩ này vừa mới dâng lên trong đầu của mọi người thì lại có thêm một tiếng vang, những tàn tích của ngọn núi bị Lộ Tây Pháp phá hủy đột nhiên dâng lên, và rồi một đạo ánh sáng màu tím bay lên bầu trời!
"Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Nương theo giọng nói lạnh lùng vang lên, bên trong hào quang màu tím kia xuất hiện một đạo thân ảnh thiếu niên gầy còm, chỉ là trên thân vết máu loang lổ, hiển nhiên một kích vừa rồi kia đã làm hắn bị thương!
"Hừ! Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi có thể đỡ được tới bao lâu!"
Lộ Tây Pháp nhìn thấy Diệp Trần nhanh như vậy đã đứng lên một lần nữa thì lập tức quát lớn một tiếng, tiếp tục công về phía Diệp Trần.
Lộ Tây Pháp là bởi vì nhận được tế tự của các cường giả Thần giới khác, cho nên tu vi mới có thể đột nhiên tăng vọt, nhưng loại lực lượng này dù sao không phải là của mình, cho nên cũng không có cách nào kéo dài thời gian, hắn cần phải tốc chiến tốc thắng.
Rầm rầm rầm!
Lại công kích liên tiếp hơn mười lần, hơn nữa từng chiêu hung hãn bá đạo, không lưu tình một chút nào.
Tuy nhiên, Diệp Trần dường như có chút sợ, không còn đối kháng chính diện với hắn, chỉ lợi dụng Không Gian Pháp Tắc không ngừn trốn tránh chống cự.
Dần dần, Lộ Tây Pháp lập tức có chút gấp, đối phương rõ ràng là muốn chơi chiến đấu hao tổn với hắn, chờ đến khi hiệu quả của Quang Minh Tế Tự biến mất, ưu thế của hắn cũng không còn sót lại chút nào.
"Tiểu tử! Ngươi chỉ biết tránh thôi sao?"
Lộ Tây Pháp tức giận quát tháo ầm ĩ, mà Diệp Trần căn bản không thèm để ý, vẫn không đối kháng chính diện với hắn.
Mắt thấy thực lực của mình đã bắt đầu có xu thế giảm xuống, Lộ Tây Pháp bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ngược lại hướng chân núi Hoa Sơn phóng đi.
"Ta không giết được ngươi, vậy trước tiên giết sạch người dưới núi!"
Lấy tốc độ bây giờ của Lộ Tây Pháp trong nháy mắt cũng đã vọt ra ngoài mấy chục dặm, nhào thẳng tới nhóm người Dịch Sơn Hà và Tiêu Nhược Hi.
Bạch!
Một bóng người ở trên không trung lấp lóe liên tiếp mấy lần, như thiểm điện ngăn ở trước mặt Lộ Tây Pháp, bỗng nhiên chính là Diệp Trần!
"Ngươi muốn chết!"
Hai mắt Diệp Trần đỏ lên, nâng Tử Quỳnh kiếm trong tay lên đón đầu chém xuống.
Lộ Tây Pháp không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, giơ quyền trượng trong tay lên nghênh đón tiếp lấy, "Đến hay lắm!"
Ầm ầm!
Sau khi Tử Quỳnh kiếm va chạm với quyền trượng vàng óng thì ngay lập tức phát ra một tiếng nổ vang rung trời, dưới làn sóng năng lượng cường địa của ba người, những ngọn núi trong ngàn mét xung quanh trong nháy mắt sụp đổ toàn bộ!
Thậm chí ngay cả không gian dường như cũng phát sinh bóp méo, qua một lúc lâu, mọi người mới thấy rõ ràng được tình huống trong chiến trường một lần nữa.
Đã thấy Diệp Trần bay ngược mà ra!
"Chết đi!"
Mạt mũi Lộ Tây Pháp đầy vẻ hưng phấn, không đợi Diệp Trần đứng vững bước chân đã lao tới một lần nữa!
"A!!"
Đội quân mấy chục vạn vây xem ở xung quanh, tất cả đều thi nhau kinh hô lên, có người thậm chí còn không dám nhìn.
"Diệp soái... Phải thua sao?"
Ngay vào lúc tất cả mọi người đang chìm dần vào trong tuyệt vọng, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang vọng cả đất trời:
"Nghịch! Sinh! Trăm! Chuyển!"
Oanh!
Diệp Trần vốn đã rơi vào tuyệt cảnh, trên người đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức bá đạo cực kỳ cường hãn, kiếm mang màu tím càng là xông thẳng lên mây!
"Cái gì!!"
Lộ Tây Pháp phát giác được khí tức trên người Diệp Trần biến hóa thì hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, trong ngạc nhiên và nghi ngờ mang theo vẻ vô cùng không cam lòng.
"Đây không có khả năng!"
Trong lòng Lộ Tây Pháp hò hét lên đồng thời cũng thi triển ra một kích mạnh nhất của chính mình.
Ầm ầm!
Hai đạo thân ảnh giống như hai vị thần, lần nữa hung hăng va chạm vào nhau, toàn bộ xung quanh núi Hoa Sơn đã hoàn toàn biến thành một vùng phế tích, thậm chí một số mảnh đá vụn, bị bắn tung tóe ra bên ngoài mấy chục dặm cuối cùng rơi xuống như mưa đá!
"Người nào thắng?"
Mọi người xem ở xung quanh, từ người tất cả đều gắt cao nhìn chằm chằm, mảnh chiến trường là một mảnh hỗn độn không chịu nổi.
Chỉ thấy hào quang sáng chói hạ xuống, hai thân ảnh trên không trung vẫn hiên ngang đứng ở trên không trung, ai cũng không có ngã xuống, giống như là lực lượng ngang nhau.
"Khụ khụ khụ!"
Sau khi Lộ Tây Pháp ho khan một lúc, vẫn là khuôn mặt một bộ khó có thể tin, "Ngươi, ngươi đây là bí thuật gì? Thực lực của ngươi làm sao lại mạnh lên nhiều như vậy?"
Diệp Trần thuận tay vỗ vỗ bụi bặm trên người, cười lạnh, "Thủ đoạn của ta, ngươi làm sao có thể phỏng đoán?"
Lộ Tây Pháp đầu tiên là sững sờ, sau đó cười khằng khặc một tiếng, "Cho dù là thi triển bí thuật, thực lực của ngươi chẳng qua chỉ tương đương với ta mà thôi, ngươi cho rằng ngươi giết được ta sao?"
"Thật sao?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên:
"Nghịch Sinh Bách Chuyển!"
"Nhị chuyển!"
"Tam chuyển!"
Sau khi giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần rơi xuống, khí tức trên người hắn đột nhiên kéo lên lần nữa!
P/S: Chương 1 - Ta thích nào....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.