Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 657: Đường Uy bị thương nặng!




Trong những ngày tiếp theo, Diệp Trần trở lại cuộc sống yên tĩnh trong trường học.
Tuy rằng ba người Lý Hổ đều đối với thân phận của Diệp Trần đều hết sức tò mò, thế nhưng Diệp Trần không nói, bọn hắn cũng đều rất thức thời không có hỏi nhiều, mọi chuyện cũng trở lại giống như trước đó.
Mà sau khi tu vi hiện tại của Diệp Trần bước vào cảnh giới Kim Đan, linh khí cần thiết cho tu luyện tăng vọt lần nữa, lấy nồng độ linh khí bây giờ của trái đất, còn xa xa không đủ để chống đỡ cho Diệp Trần tu luyện, hắn dứt khoát không cần phải lãng phí thời gian tu luyện nữa.
Thỉnh thoảng đi nghe giảng bài, lúc không có chuyện gì làm thì mang theo Hi Nguyệt du ngoạn bốn phía, thời gian cũng trôi qua vui sướng không bị ràng buộc.
Nhưng, đáng nhắc tới chính là, từ sau khi Diệp Trần một mình áp đảo Mỹ quốc, làn gió võ đạo tu tiên bắt đầu vang dội ở trên toàn cầu, ở Hoa Hạ thì càng có khí thế hừng hực, tập tục phong thái và tướng mạo cùng trước đó rất khác biệt.
Ngay cả trong số các trường đại học, các câu lạc bộ võ thuật khác nhau đã được thiết lập, thậm chí có một vài trường đại học đã trực tiếp đưa vào chương trình giảng dạy chuyên môn, chỉ bồi dưỡng nhân tài võ đạo.
Lấy đại học Thiên Hải làm ví dụ, câu lạc bộ võ thuật lớn và nhỏ, bỗng chốc đã xuất hiện hơn mười cái, mà những câu lạc bộ võ đạo cao cấp nhất thậm chí còn đặc biệt mời cao thủ võ đạo cấp bậc tông sư Hóa Kình tới tọa trấn!
Kể từ đó, sau khi mọi người thấy được cao thủ võ đạo chân chính, lập tức càng ngày càng khơi dậy ý muốn tập võ của người bình thường.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi mấy tháng, làn gió võ đạo đã hoàn toàn trở nên phổ biến ở khắp các trường đại học cao đẳng trên toàn bộ Hoa Hạ quốc, thậm chí dưới sự đồng ý ngầm thậm chí còn cổ vũ của chính phủ, ở trong các trường đại học cao đẳng đã bắt đầu tổ chức một số đại hội gia lưu võ đạo với quy mô khá lớn, tương tự như các cuộc thi đấu trò chơi điện tử lớn trước đây.
Đương nhiên, so với các môn thể thao điện tử của thế giới ảo thì loại phương thức tranh tài bằng tay chân nhục thể này rõ ràng là thú vị hơn!
Vấn đề này cũng trực tiếp dẫn đến ngành công nghiệp trò chơi trên toàn cầu đã tiến vào thời kỳ suy yếu trước nay chưa từng có, thi đấu điện tử dàn dần bắt đầu bị các loại tranh tài võ đạo tới thay thế.
Đối với cái hiện tượng này, mặc dù Diện Trần có phần bất ngờ, tuy nhiên hắn rất vui khi thấy nó.
Dù sao, sở dĩ bốn giới trước đó quy ẩn, cắt đứt phương pháp tu chân ở tại thế, vốn là vì tư lợi cho bản thân, phòng ngừa người Thế Tục giới cướp đoạt thiên địa linh khí với bọn hắn.
Bây giờ võ đạo trên toàn cầu được khôi phục, tất nhiên sẽ tranh đoạt thiên địa linh khí với bốn giới, mà điều này đối với Diệp Trần mà nói thì chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
...
Một ngày này, Diệp Trần ở bên trong biệt thự bên ngoài trường, đang định luyện chế một số đan dược thần hồn cho Hi Nguyệt thì Lý Hổ và Trần Đông bỗng nhiên vội vã chạy tới.
"Trần ca, việc lớn không tốt! Đường Uy bị người đánh thành trọng thương, đã sắp chết!"
"Ngươi nói cái gì!"
Diệp Trần nghe được tin tức này, ngay lập tức đột nhiên đứng lên, trong đôi mắt nổi lên một vệt hàn ý, trong nháy mắt ngay cả không khí ở xung quanh giống như đều muốn đọng lại.
Cả hai người Trần Đông và Lý Hổ toàn thân đều đang run rẩy, suýt chút nữa không chịu nổi được mà ngã quỵ dưới đất, cũng may đạo khí tức kinh khủng kia chỉ thoáng qua ngay tức thì thì lại giống như là chưa từng xảy ra.
Lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, dù chỉ là toát ra một sự tức giận thực sự thì người bình thường cũng khó mà có thể tiếp nhận nổi, cũng may phản ứng của hắn rất nhanh, kịp thời thu hồi khí tức, hít sâu một hơi, cưỡng ép lửa giận trong lòng xuống, "Lý Hổ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngươi từ từ nói!"
Sau khi nghe Lý Hổ kể lại đầu đuôi câu chuyện cùng với Trần Đông bổ sung, Diệp Trần rất nhanh đã hiểu ra ngọn nguồn của chuyện này.
Hóa ra, trước đó vài ngày, Đường Uy có thành lập một câu lạc bộ có tên là Đường Môn ở đại học Thiên Hải.
Đường Uy vốn xuất thân là võ đạo thế gia (con nhà học võ), hơn nữa gần đây lại được Diệp Trần âm thầm trợ giúp, tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư Hóa Kình, ở trong toàn bộ trường đại học Thiên Hải, tuyệt đối là tồn tại phượng mao lân giác!
Cho nên "Đường Môn" này tuy là vừa mới thành lập không lâu, thế nhưng lại có rất nhiều người thi nhau tới gia nhập, thời gian chẳng mấy chốc mà đã chiêu thu được hơn nghìn người, nhảy lên đưa thân trở thành một trong ba câu lạc bộ lớn nhất của đại học Thiên Hải.
Tuy nhiên, cây có mọc thành rừng thì gió vẫn thổi bật rễ.
Đường Môn quật khởi, đưa tới sự kiêng kị của hai câu lạc bộ võ đạo khác, cho nên hai câu lạc bộ võ đạo khác thi nhau loại trừ ở mọi nơi, còn thường xuyên có người tới khiêu khích. Lấy tu vi bây giờ của Đường Uy thì trong số học sinh bình thường, tự nhiên không có người nào là đối thủ của hắn, thế nhưng ở hai câu lạc bộ võ đạo khác có mời tới hai vị võ đạo tông sư tới tọa trấn!
Hôm nay, "Đường Môn" và "Long Minh" cũng là một trong ba câu lạc bộ võ đạo lớn nhất xảy ra xung đột, Đường Uy dẫn người tới tranh luận với người của Long Minh, thế nhưng tranh luận mà vấn đề không có kết quả, thế là cuối cùng hai bên quyết định lấy hình thức chiến lôi đài đến để giải quyết vấn đề.
Tuy nhiên, không ai nghĩ tới là Long Minh vậy mà mời một vị tông sư Hóa Kình ra, một trường đánh Đường Uy thành trọng thương...
Sau khi nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, Diệp Trần khẽ chau mày, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm, "Đường Uy bây giờ đang ở đâu? Lập tức mang ta tới!"
"A a, được!"
Thông qua khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, ba người Lý Hổ đối với Diệp Trần đã có sự sùng kính phát ra từ nội tâm, đối với lời nói của hắn tự nhiên là nói gì nghe nấy, lập tức mang theo Diệp Trần đi ra bên ngoài, vừa đi vừa giải thích nói:
"Chúng ta đầu tiên là đưa Uy Ca đến bệnh viện, bác sĩ nói thương thế quá nặng, chỉ sợ rất khó qua nổi trong ngày hôm nay!"
Trần Đồng cũng ở một bên chen lời nói:
"Đáng hận chính là, Đường Uy bị thương ở trên lôi đài công cộng, chúng ta coi như có báo cho cảnh sát thì chỉ sợ cũng vô dụng!"
Vì để thích ứng với tình thế bây giờ, tăng lên sinh viên Hoa Hạ dày công tu luyện võ đạo, mấy tháng nay, các quốc gia lớn đã lần lượt thông qua một dự luật tương tự:
Phàm là người trong võ đạo, chỉ cần leo lên lôi đài công cộng tiếp nhận khiêu chiến, thì không nhận được sự bảo hộ của pháp luật, chứ đừng nói sống chết!
Cho nên. Đường Uy cho dù là trọng thương tới sắp chết, đối phương cũng không cần gánh chịu bất luận trách nhiệm pháp luật nào.
Nghe xong lời này của hai người, lông mày Diệp Trần lập tức nhíu chặt hơn, lập tức cũng không còn tiếp tục ẩn giấu thực lực của mình nữa, trực tiếp hai tay phân biệt bắt lấy Lý Hổ và Trần Đông, sau đó thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất hướng thẳng đến bệnh viện mà đi.
Còn về phần hai người Lý Hổ và Trần Đông thì chỉ cảm thấy choáng váng, đầu váng mắt hoa một trận, chờ đến thân hình của bọn hắn ổn định lại một lần nữa, ngẩng đầu tập trung nhìn vào thì phát hiện chính mình vậy mà đã đi tới trong bệnh viện.
"Đây là, đây là..tình huống này như thế nào?"
Hai người lập tức vừa kinh vừa sợ, tuy nhiên không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, hai mắt lại bắt đầu choáng váng ù ù cạc cạc một lần nữa, ngay sau đó thì đã đi tới trước cửa phòng giải phẫu.
"Cạch!"
Diệp Trần thuận tay vung lên, cửa sắt điện tử phòng giải phẫu cũng đã tự đông mở ra.
"Tiểu tử! Nơi này là phòng giải phẫu! Không thể xông loạn!"
Đợi đến nhân viên bảo vệ ở hai bên cửa kịp phản ứng lại, muốn tiến lên ngăn cản thì Diệp Trần sớm đã bước vào bên trong phòng giải phẫu.
"Không thấy được đang làm giải phẫu sao? Ai bảo ngươi đi vào!"
Trên bàn giải phẫu, một đám nhân viên y tế đang làm giải phẫu cho Đường Uy, nhìn thấy Diệp Trần cái người khách không mời mà đến này thì lập tức tất cả đều tức giận.
Diệp Trần không thèm để ý, dưới chân nhẹ nhàng bước ra một bước, người cũng đã đi tới trước bàn giải phẫu, "Ở đây không còn chuyện của các ngươi, các ngươi có thể đi ra ngoài!"
Sau khi nhàn nhạt nói xong câu này, trực tiếp thuận tay lật một cái đã lấy ra được một viên đan dược, nhét vào trong miệng của Đường Uy, sau đó vỗng nhiên đưa tay vỗ ở trên ngực của Đường Uy một cái.
"Ngươi làm gì!"
Bác sĩ chính mổ cho Đường Uy nhìn thấy cảnh này thì lập tức không nhịn được mà rống lớn một tiếng, lúc này muốn đi lên ngăn cản.
Tuy nhiên,
Cảnh tượng sau đó lại làm cho hắn và toàn bộ những người khác phải trợn mắt há hốc mồm.
P/S: Ta thích nào...chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.