Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 632: Bắt rùa trong hũ?




Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy, một tên thiếu niên từ đằng xa đạp không mà tới, trong nháy mắt cũng đã đi tới trước đài cao truyền tống.
"Là hắn! Giống y như đúc trong bức họa!"
"Không nghĩ tới hắn thế mà thật dám đến!"
"Có lẽ truyền ngôn là thật? Dược Vương tông thật là bị hắn diệt đi? Tiểu tử này coi là thật có loại thực lực đó?"
...
Nhiều cường giả nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện mà không kiêng kỵ chút nào, từng tên lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
"Xem chiêu!"
Diệp Trần trực tiếp vung ra một chưởng, hướng một người gần hắn nhất đánh ra.
Ầm ầm!
Một đạo bóng mờ khổng lồ hình nắm đấm gióng như một tòa núi nhỏ hướng người kia mà tới.
Chỉ có điều, đạo bóng mờ khổng lồ hình nắm đấm này nhìn như khí thế hào hùng, kỳ thực lại có chút không giống vậy, so với chưởng lực ngày thường rõ ràng bên trong lực không đủ.
Thật đúng là không phải Diệp Trần cố ý yếu thế mà là thương thế trong cơ thể của hắn bây giờ còn chưa lành, đúng thật là rất suy yếu.
Tên cao thủ Nguyên Anh kia bị Diệp Trần đột nhiên tập kích bất ngờ, lập tức giật mình kêu lên, vội vàng giơ song chưởng lên nghênh tiếp đón lấy.
Đạp đạp!
Diệp Trần không hề động đậy một chút nào, người kia cũng chỉ có lùi lại hai bước ba bước thì đã đứng vững được thân hình.
"Ha ha ha!"
Người kia đón được một chưởng của Diệp Trần thì ngay lập tức cười lên ha hả, "Cứ tưởng ngươi lợi hại cỡ nào! Hóa ra chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!"
Nếu như chỉ có một mình hắn, có lẽ không phải là đối thủ của thiếu niên trước mắt này, bọn họ bây giờ thế nhưng là có khoảng hơn mười tên cao thủ Nguyên Anh! Đương nhiên sẽ không e ngại cái gì.
Những tên cường giả Nguyên Anh còn lại thấy cảnh này cũng lập tức thi nhau thở dài một hơi, trên mặt bắt đầu hiện ra vẻ mặt khinh miệt.
Tuy rằng lấy tuổi tác của Diệp Trần có thể một chưởng đánh lui một tên cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, hoàn toàn chính xác được cho là kinh tài tuyệt diễm, thế nhưng so với lời kể lại thì xem ra chênh lệch nhiều lắm, cũng là miễn cưỡng ở trong phạm vi có thể tiếp nhận được của bọn họ.
"Ta nói rồi! La Tiêu và Thanh Dương Tử hai cái tên này chính là phóng đại!"
"Cái gì mà một người diệt một tông, chỉ bằng hắn?"
"Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại thì thiên phú của người này đúng là kinh khủng, chỉ sợ so với tiểu Hỏa Thần Chúc Minh Phi kia còn phải mạnh hơn một chút, nếu như hôm nay không diệt đi, ngày sau tất thành mối họa lớn!"
...
Sau khi mọi người thăm dò rõ ràng thực lực của Diệp Trần thì lập tức bắt đầu bán tán không kiêng kỵ chút nào, đều coi như Diệp Trần đã là con cá nằm trên thớt, mặc cho bọn họ tùy ý xử trí.
Diệp Trần một mặt lạnh nhạt liếc qua trên thân của mỗi người, lạnh lùng nói:
"Chỉ bằng đám rác rưởi như các ngươi mà cũng muốn giết ta sao? Ta không muốn đả thương người vô tội, các ngươi nếu là có gan thì ra ngoài thành chịu chết đi!"
Quẳng xuống câu nói này, Diệp Trần quay người rời đi, thắng đến đi ra ngoài Thái Sơ thành.
Nhiều cường giả hai mặt lập tức nhìn nhau, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, "Cái tên này chạy như thế nào?"
"Phô trương thanh thế! Tha thấy hắn tám thành là muốn chạy trốn!"
"Đuổi theo! Tuyệt đối không thể để cho hắn trốn thoát!"
...
Mọi người giống như là đã thăm dò rõ ràng thực lực của Diệp Trần, nghe được lời này của hắn, làm sao còn có thể ngồi vững tại đó cho được, lập tức thi nhau phóng lên trời hướng hắn đuổi theo.
Dù sao bây giờ, Diệp Trần đã là kẻ địch chung của toàn bộ Bồng Lai Tiên giới, nếu như ai có thể giết hắn, đó chính là công lao to lớn, chính là đại công thần của toàn bộ Bồng Lai Tiên giới.
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, đám gia hỏa này lại dễ bị lừa tới như vậy, vừa giả bộ như hốt hoảng chạy trốn, vừa âm thâm lưu ý động tĩnh ở đằng sau.
"Chúng ta đi!"
Một bên khác, sau khi Chúc Minh Phi nhìn thấy Diệp Trần dụ mọi người rời đi, ngay lập tức dẫn theo Chúc Tiểu Bạch và Tô Mạn, thân thể nhoáng một cái cũng đã leo lên đài Truyền Tống trận.
Đến giờ này khắc này, cường giả bốn đại tông môn Nguyên Anh cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, "Không tốt! Chúc ta trúng kế!"
Có người ngay lập tức hô to, tuy nhiên rất nhanh lại có người nói:
"Đó chẳng qua chỉ là ba tên tiểu lâu la không quan trọng, không cần phải để ý!"
"Không sai! Trước tiên giết chết tiểu tử này mới là quan trọng!"
...
Mọi người hô to, tiếp tục đuổi theo truy sát Diệp Trần mà đi, cũng không quay đầu lại ngăn cản ba người Chúc Minh Phi.
Tô Mạn nhìn qua phương hướng Diệp Trần biến mất, mặt mũi đầy vẻ lo lắng, "Chúng ta có phải hai không..."
Chúc Minh Phi nói:
"Không được! Chúng ta ở lại chỉ làm liên lụy tới Diệp huynh đệ, dựa theo kế hoạch đã vạch ra mà làm, trước tiên rời khỏi nơi này lại nói!"
Nói xong lời này, Chúc Minh Phi trực tiếp lôi kéo Tô Mạn và Chúc Tiểu Bạch xông vào bên trong Truyền Tống trận kia.
Soạt!
Rất nhanh, ba người đã biến mất ở bên trong trận pháp, hoàn toàn không thấy nữa.
Mà đổi thành ra ở một bên khác, sau khi Diệp Trần dụ đám người này ra tới bên ngoài thành thì lại hướng về phía trước vọt ra hơn mười dặm, phía trước thế mà xuất hiện một khu rừng tràn ngập sương mù dày đặc.
Diệp Trần lập tức tâm niệm vừa động, nơi đây ngược lại là rất thích hợp để mai phục!
Thôn Thiên thần công của hắn bây giờ đã tấn thăng đến tầng thứ ba, có thể thôn phệ luyện hóa chân nguyên của người khác cho bản thân sử dụng, những tên cao thủ Nguyên Anh trước mắt này, vừa đúng là lương thực không tệ!
Tuy rằng loại thủ đoạn này từ trước đến nay làm chính đạo có chỗ khinh thường, thế nhưng đối với Diệp Trần mà nói lại chẳng thèm quan tâm những thứ này.
Sau khi hạ quyết tâm, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái liền trực tiếp chui vào trong rừng.
"Tiểu tử này tiến vào Mê Lâm cốc!"
"Mê Lâm cốc này có địa hình phức tạp, mọi người hành sự nhất định phải cẩn thận!"
"không bằng trước tiên chúng ta thiết hạ cấm chế ở xung quanh trước, sau đó tới bắt con rùa trong hũ a!"
Không biết là ai nói ra lời đề nghị này, lập tức đều nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.
Cho nên một nhóm mười ba người bọn họ, cộng đồng cùng nhau thiết hạ mấy đạo cấm chế ở xung quanh Mê Lâm cốc.
Cho dù Diệp Trần có thể đột phá cấm chế thoát đi, thì bọn họ cũng có thể biết được.
Sau khi làm xong mọi thứ, đám người thi nhau hiện ra vẻ mặt vui mừng, lại cùng nhau tiến vào bên trong Mê Lâm cốc.
...
Lại nói Diệp Trần vừa mới tiến vào trong cốc thì đã ẩn giấu khí tức của mình đi, làm đối phương không có cách nào tìm thấy vị trí của hắn.
Mọi người tìm một lúc lại không thu hoạch được gì, lập tức có chút bực bội.
"Mọi người chia ra tìm kiếm từ ngoài vào trong, một khi phát hiện hành tung của tiểu tử kia thì lập tức cảnh báo, hợp lại ở vị trí trung tâm, ta cũng không tin không tìm thấy được hắn!"
Môt lão giả tóc trắng cầm đầu nhóm cao thủ này bỗng nhiên mở miệng đề nghị.
Hóa ra, lão già này tên là Đoạn Kinh Thiên, ở bên trong mọi người có uy vọng tối cao.
Những người còn lại nghe được điều này thì cũng lập tức thi nhau biểu thị đồng ý.
Toàn bộ Mê Lâm cốc cũng không lớn, cũng chỉ có phạm vi hơn mười dặm mà thôi, xung quanh lại còn được bọn họ thiết hạ tầng tầng cấm chế, chỉ cần triển khai phương thức lục soát dàn trải thì chắc chắn có thể bắt được người.
Cuối cùng, mười ba người tác ra bốn phương tám hướng trong Mê Lâm cốc, lục soát từng chút chút một.
Tuy nhiên, sau một lúc:
"A!!"
Một một hướng nào trong đó bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, những người còn lại ngay lập tức thi nhau chạy tới.
Nhưng chờ khi mấy người Đoạn Kinh Thiên dẫn đầu chạy tới lại nhìn thấy ở trên mặt đất chỉ để lại một cỗ thi thể.
"Là Nam Cung trưởng lão!"
"Hắn giống như là bị tiểu tử kia tập kích!"
"Nam Cung trưởng lão dù sao cũng có thực lực cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, vậy mà làm sao lại không có một chút sức phản kháng nào?"
"Chờ một chút! Các ngươi nhanh nhìn, đan điền của Nam Cung trưởng lão giống như bị người khác làm hỏng đan điền!"
"Cái tên này thật là độc ác!"
Lúc mọi người ở đây đang bàn tán.
"A!"
Nơi xa lại truyền tới một tiếng kêu thảm thiết!
P/S: Ta thích nào...chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.