Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 562: Tám chết một tổn thương




Hắn thế mà giết chết Thập Bát hoàng tử!
Tất cả mọi người thấy cảnh này, tất cả đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Hách Liên Thiết Thụ, trong thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng.
Những người còn lại tất cả mọi người mặt mũi đầy vẻ kinh hãi, quả thực không thể tin được, chuyện vừa xảy ra trước mắt là thật, sau đó trong lòng cùng lúc toát ra một đạo suy nghĩ, "Cái tên này điên thật rồi!"
Không nói trước, nới này là địa bàn của thương hội A Lí, hắn động thủ ở trên đấu giá hội thì chính là kẻ địch của thương hội A Lí.
Giết chết đương kim Thập Bát hoàng tử, càng là kẻ địch của toàn bộ Ma Hoàng thành!
Lại thêm khoản nợ Hách Liên Phi Bằng kia, cũng đã không chết không thôi với phủ Hách Liên tướng quân!
Vậy mà một hơi đắc tội tam đại thế lực đỉnh cấp ở Ma giới!
Mỗi một thế lực này đều đủ để cho hắn có thể chết một ngàn lần! Một vạn lần!
Tên điên!
Hắn chính là một người điên!
Trong lúc nhất thời, trong lòng tất cả mọi người cũng đều sinh ra hàn ý, một số kẻ có thực lực yếu càng là hận không thể lập tức chạy ra xa khỏi chỗ này. Cao thủ cũng không đáng sợ, nhưng lại giống như người điên, cao thủ không có bất kỳ cố kỵ nào vậy thì thật sự là rất đáng sợ!
"Các hạ cũng dám giết người ở phòng đấu giá Vạn Tượng chúng ta, ngươi đây là không để thương hội A Lí vào mắt sao?"
Sau khi A Bố Đa phản ứng lại, trong đôi mắt già nua vốn đục ngầu vậy mà phát ra một vệt tia sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, trầm giọng mở miệng nói.
Thập Bát hoàng tử bị giết ở trên địa bàn của hắn, việc này hắn cũng khó thoát phải chịu tội, thậm chí sẽ liên lụy tới toàn bộ thương hội A Lí!
Điều này làm cho A Bố Đa làm sao có thể không tức giận cho được?
Oanh!
A Bố Đá vừa nói ra lời này xong thì khí thế cả người bỗng nhiên nhảy lên tới cực điểm, giống như một con mãnh hổ đột nhiên nổi giận!
"Tiểu tử! Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, để lão phu giao ngươi cho Ma Hoàng đại nhân xử tội, bằng không đừng trách lão phu vô tình đối với ngươi!"
A Bố Đa này lại có thực lực cảnh giới Ngự Không đỉnh phong, cách xa cảnh giới Trùng Tiêu cũng chỉ còn một bước nữa mà thôi.
Đáng tiếc người đứng trước mặt lão là Diệp Trần thì lão chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi lớn hơn một chút mà thôi, "Lão đầu, ta không có ý đối địch với ngươi, nhanh chóng lui lại! Có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
A Bố Đa này là người bảo thủ kiên trì với nguyên tắc, ngược lại thật đúng là hợp khẩu vị với Diệp Trần, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn giết người này.
"Ngông cuồng!"
A Bố Đa nghe được lời nói này của Diệp Trần thì lập tức hét lớn một tiếng, lập tức giơ lên một quyền đập về phía Diệp Trần.
Ầm ầm!
Quyền phong cuồn cuộn hướng Diệp Trần điên cuồng mà tới.
Mà cùng lúc đó, một đám cận vệ của Thập Bát hoàng tử, sau khi cũng kịp phản ứng lại thì lập tức từ trên lầu ba thi nhau nhảy xuống, hướng Diệp Trần bay nhào mà đi qua, hơn nữa tất cả đều là cao thủ cảnh giới Ngự Không!
"Dám can đảm giết chết Thập Bát hoàng tử, ngươi phải bị tội gì?"
"Nhận lấy cái chết!"
A Bố Đa cảnh giới Ngự Không đỉnh phong cộng thêm tám tên cao thủ cảnh giới Ngự Không, đồng thời hướng Diệp Trần vây công mà tới.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau thở dài một hơi, "Đội hình như thế, chính là cảnh giới Trùng Tiêu lão tổ chỉ sợ cũng không thể không cẩn thận a!"
"Lần này chắc là xong!"
"Tên điên như vậy nên giết chết ngay tại chỗ!"
...
Tại mọi người thi nhau kêu gào giống như đã thấy cảnh tượng Diệp Trần bị chín đại cao thủ liên hợp với nhau giết chết.
Tuy nhiên, ngay sau đó lại phát sinh một màn lại khiến cho tất cả bọn họ đều phải trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy, hai mắt Diệp Trần buông xuống, đứng ở giữa bàn đấu giá, đối mặt với chín đại cao thủ vây công, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút nào!
"Một bầy kiến hôi!"
Oanh!
Tay trái Diệp Trần đánh ra một quyền, nghênh tiếp A Bố Đa, hai cỗ quyền kình mênh mông va chạm vào nhau, không gian xung quanh giống như lắc lư một trận, toàn bộ phòng đấu giá đều chấn động dữ dội, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Sau đó, dưới ánh mắt bất khả tư nghị của mọi người, A Bố Đa giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ngược mà ra, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề bay ra đằng sau ngã xuống phía dưới bàn đấu giá.
Mà cùng lúc đó, tay phải Diệp Trần cong ngón bắn ra:
Sưu sưu sưu!
Từng đạo kiếm mang màu tím bay xẹt qau ở trên không trung:
Bành bành bành!
Tám tên cao thủ cảnh giới Ngự Không vậy mà gần như cùng một lúc bị kiếm mang màu tím kia làm nổ tung đầu!
"Cái gì!"
Khán giả xung quanh, toàn bộ mọi người lập tức kinh ngạc tới ngây người, đến lúc này mới phát hiện thực lực của cái tên điên này vậy mà cường đại như thế!
A Bố Đa cảnh giới Ngự Không đỉnh phong, cộng thêm tám tên cao thủ cảnh giới Ngự Không, vậy mà không đỡ nổi một chiêu của kẻ địch trước mắt này!
Chín đại cao thủ, trong nháy mắt tám chết một bị thương!
Chẳng lẽ hắn đúng là một vị...Trùng Tiêu lão tổ?
Tuy nhiên, bọn họ không biết là đối với A Bố Đa, Diệp Trần cũng không có thống hạ sát thủ, vào lúc cuối cùng đó thu lại mấy phần thực lực, bằng không chín đại cao thủ lúc này đã toàn quân bị diệt.
Hời hợt giải quyết những người này, tay trái Diệp Trần ấn ở phía trên Vạn Niên Huyền Băng, thôi động Càn Khôn Trạc ở trên cổ tay, "Thu!"
Trong nháy mắt Vạn Niên Huyền Băng biến mất không thấy gì nữa, đã được thu vào bên trong Càn Khôn Trạc.
Hô!
Diệp Trần cũng thở dài một hơi, bất kể nói như thế nào nhục thân của Mân Côi cuối cùng cũng đã đạt được.
Sau đó chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh cứu cô ta sống lại, cũng giảm bớt một nỗi lo của Diệp Trần.
Chỉ có điều sau khi cứu Mân Côi sống lại, nên thu xếp cho cô ta như thế nào, lại quả thực là một chuyện nhức đầu.
Kiếp trước, hắn và Mân Côi đã là người yêu của nhau cùng nhau trải qua khó khăn trắc trở.
Thế nhưng là kiếp này, hai người gặp nhau cũng không nhiều!
Hơn nữa, trải qua hai đời chìm nổi, trong lòng của hắn bây giờ chỉ có một người đó là Hi Nguyệt, tự nhiên không có khả năng lại phát sinh cùng Mân Côi ra cái chuyện gì.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, "Tiểu tử! Không thể không nói, ta đích xác xem nhẹ ngươi!"
Đông đông đông!
Sau khi giọng nói này rơi xuống, một đạo thân ảnh to lớn cao gần tới ba mét, từ chỗ lối vào của phòng bán đấu giá, từng bước từng bước hướng về phương hướng Diệp Trần mà đi tới.
Người này không phải ai khác tự nhiên chính là Hách Liên Thiết Thụ!
Hách Liên Thiết Thu mỗi một bước bước ra thì mặt đất liền thùng thùng rung động, giống như xảy ra một cơn địa chấn.
Hơn nữa khí thế cả người cũng theo bước chân mà tăng lên liên tục!
Chiến bào trên người không gió mà bây phấp phới, từng sợi tóc dựng ngược lên giống như bị sét đánh, một cỗ khí tràng cường đại phóng ra bốn phương tám hướng.
"Chạy mau! Chạy a!"
Toàn bộ khách ở trong phòng bán đấu giá, cũng đều ý thức được, nơi này sắp xảy ra một trận đại chiến kinh thiên, lập tức thi nhua chạy trốn ra phía ngoài.
Nạp Lan Nhu Nhiên vốn còn muốn ở lại quan sát thì lại bị Đái An Na cưỡng ép kéo đi.
Thời gian chỉ trong nháy mắt, ở phạm vi mấy ngàn mét trong phòng đấu giá chỉ còn lại hai người là Diệp Trần và Hách Liên Thiết Thụ.
"Tiểu tử! Hách Liên Thiết Thụ ta không giết hạng người vô danh, xưng tên ra đi!"
Hách Liên Thiết thụ từng bước một đi đến trên đài đấu giá, toàn bộ phòng bán đấu giá cũng đã bị hắn giẫm thành một vùng phế tích, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói.
Tuy nhiên, sắc mặt Diệp Trần lại chưa từng có một chút biến hóa nào, vẫn rất bình tĩnh như trước, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc qua Hách Liên Thiết Thụ, "Ngươi còn chưa xứng để biết được tên của ta!"
Oanh!
Hách Liên Thiết Thụ nghe được điều này thì lập tức nộ khí trùng thiên, khí thế trên người lập tức phòng thích ra ngoài không giữ lại một chút nào:
Răng rắc răng rắc ~
Lấy Hách Liên Thiết Thụ làm trung tâm, toàn bộ bàn đấu giá trong nháy mắt rạn nứt ra, thậm chí tính cả toàn bộ phòng đấu giá đều chấn động một trận!
"Tiểu tử! Ngươi thật đúng là đủ cuồng!"
"Đã như vậy, đây cũng không còn gì đáng nói, ngươi chịu chết đi cho ta!"
P/S: Ta thích nào...chương thứ 4 nhé, Kim Phiếu nha:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.