Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 452: Bốn vị cảnh giới Tiên Nhân




Ầm ầm!
Diệp Trần đám một nhát chết tươi Phong Bạo Thần An Na, hai vị Hồng y đại giáo chủ may mắn mà né tránh được một kích này, ngay lập tức đều có vẻ mặt trắng bệch.
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ! Ngươi chắc chắn muốn làm đối đầu làm địch với Giáo Đình chúng ta sao? Ngươi có biết hậu quả của việc này không!"
Ngải Bối Nhĩ nộ khí trùng thiên, ánh sáng trắng trên người càng tỏa ra sáng chói, nhìn chòng chọc vào thiếu niên kinh khủng ở phía dưới, mở miệng lạnh lùng nói lần nữa.
Thực lực của hắn nhiều nhất cũng chỉ so với Lôi Thần Trụ Tư cao hơn một bậc, đối phương ngay cả Trụ Tư đều có thể dễ dàng đuổi giết, tự nhiên cũng có thể giết chết hắn.
Cho dù hắn liên thủ với Khắc La Tư thì chỉ sợ vẫn không phải là đối thủ của thiếu niên người Hoa Hạ này!
Nếu không phải như thế, hắn há lại sẽ ở chỗ này nói nhảm với Diệp Trần, còn vác ra núi dựa lớn Giáo Đình này.
Đáng tiếc, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, đối phương thế mà không để Giáo Đình vào mắt một chút nào.
"Ồn ào!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, đã nắm khí thành kiếm, trên tay đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang màu đỏ dài hơn trăm mét!
Đồng thời dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, cả người bay lên trời sau đó bổ về phía Bối Nhĩ!
"Đây chính là thực lực chân chính của Diệp Cuồng Tiên sao?"
"Quả nhiên kinh khủng a!"
"Không phải hắn thật sự có dự định giết chết hai vị Hồng y đại giáo chru của Giáo Đình này chứ?"
...
Mọi người xung quanh thấy cảnh này thì ngay lập tức kinh hô lên lần nữa, "Đại Quang Minh thuật!"
Đối mặt với đạo kiếm quang kinh người này của Diệp Trần, Ngải Bối Nhĩ vội vàng hét lớn một tiếng, quanh thân bộc phát ra ánh sáng trắng càng thêm chói mắt, giống như mặt trời trong đêm tối, thắp sáng hơn một nửa hòn đảo Lang Vương.
Ầm!
Kiếm khí của Diệp Trần hung hăng chém xuống trên ánh sáng trắng chói mắt kia.
Vượt qua ngoài sự dự liệu của Diệp Trần, phòng ngự của ánh sáng trắng đó vậy mà cực mạnh, một kiếm này của hắn đã sử dụng được bảy tám phần công lực, thế mà không thể phá vỡ hoàn toàn chùm sáng màu trắng kia.
"Thánh khí phòng ngự sao?"
Thần niệm Diệp Trần hơi quét qua, rất nhanh đã phát hiện ra nguyên nhân.
Ở trong cổ Ngải Bỗi Nhĩ có đeo một cái Thập Tự Giá màu bạc, thứ này thế mà lại là một kiện Thánh khí!
Mặc dù Ngải Bối Nhĩ có lẽ còn chưa thể chưởng khống hoàn toàn, thế nhưng ở dưới tình huống không sử dụng Thảo Trĩ Kiếm, hắn muốn phá vỡ một kiện Thánh khí phòng ngự thì sợ rằng phải phí đi rất nhiều khí lực.
"Chặn?"
Không hổ là người thừa kế chức vị Giáo Hoàng đời tiếp theo!
"Xem ra đại giáo chủ Ngải Bối Nhĩ với Diệp Cuồng Tiên này cũng chưa chắc không có lực đánh một trận!"
...
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức đều chấn động.
Cho dù bọn họ không ở cùng một chiến tuyến với Ngải Bối Nhĩ, thế nhưng để mà so sánh thì Diệp Cuồng Tiên đối với bọn hắn thì có uy hiếp càng lớn hơn, cho nên trong lòng bọn họ tự nhiên càng có khuynh hướng nghiêng về phía Ngải Bối Nhĩ.
Đáng tiếc, còn chưa đợi mọi người cao hứng trở lại thì cả người Ngải Bối Nhĩ đã bắn ra ngoài, trực tiếp đâm vào một trên một tòa sông băng ở phía sau.
Ầm ầm!
Cả tòa sông băng cao tới gần trăm mét này trong nháy mắt bị Ngải Bối Nhĩ va vào mà vỡ nát.
Tuy nhiên lúc để cho mọi người cảm thấy vui mừng, tuy Ngải Bối Nhĩ bị một kiếm của Diệp Trần chém bay, thế nhưng ánh sáng màu trắng bao chùm xung quanh người không có bị phá vỡ, đạo ánh sáng chói mắt kia vẫn đang bảo phủ thân thể của hắn.
Mà đổi thành một bên Khắc La Tư cũng lựa chọn xuất thủ, chỉ thấy hắn giơ quyền trượng trong tay lên, thấp giọng ngâm nga một lát, bỗng nhiên hô lớn một tiếng chỉ vào Diệp Trần,
"Chúa toàn năng, mời ban ánh sáng cho thế giới này!"
Ầm!
Sau khi giọng ngâm nga này rơi xuống, trên thanh quyền trượng kia lập tức bộc phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó giống như một cái lưỡi dao to lớn màu trắng, hướng Diệp Trần ở trên không trung hung hăng chém tới!
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, kiếm khí trong tay lại vung lên lần nữa.
Ầm!
Cái lưỡi dao to lớn màu trắng kia trong nháy mắt bị kiếm khí của Diệp Trần nuốt mất!
Hơn nữa thế đi không giảm, lại tiếp tục hướng chém về phía Khắc La Tư mà đi!
"Cái gì!"
Lúc này Khắc La Tư cực kỳ hoảng sợ, ngay lập tức giơ quyền trượng trong tay mình lên ngăn cản.
Quyền trượng này của Khắc La Tư cũng không biết được chế tạo từ chất liệu gì, thế mà đỡ được kiếm khí của Diệp Trần.
Tuy nhiên, hắn có thể miễn cưỡng ngăn lại, thế nhưng cả người căn bản không thể thừa nhận được lực lượng chân nguyên cường hãn kia, lập tức cũng bị đánh cho bay ra ngoài, hai tay tê dại một hồi, suýt chút nữa thì quyền trượng trong tay cũng có chút cầm không nổi.
"Lực lượng thật mạnh!"
Sau khi ba người giao thủ nhanh như chớp một lần, hai người Ngải Bối Nhĩ và Khắc La Tư lúc này mới chân chính cảm nhận được tu vi của thiếu niên Hoa Hạ trước mắt này đến cùng là mạnh cỡ nào!
Tuy rằng nhìn hai người như chỉ là hơi rơi vào thế hạ phong một chút, thế nhưng hai người bản thân là người trong cuộc thì lại rất hiểu, đối phương căn bản còn chưa có sử dụng toàn lực mà bọn họ cũng đã phải cố gắng ngăn cản!
"Thực lực của người này chỉ sợ không kém hơn so với lão Gião Hoàng! Cũng không biết hắn vì sao tuổi còn nhỏ như vậy mà làm được như thế nào!"
Hai người cảm thán trong lòng một câu, đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau, bảo trì khoảng cách an toàn với Diệp Trần.
"Lai Đức thân vương! Khải Đặc thân vương! Hai vị còn muốn xem kịch tới lúc nào? Nếu như hai người chúng ta chết rồi thì chỉ bằng vào hai người các ngươi, đối phó được cái tên này sao?"
Sai khi Ngải Bối Nhĩ lùi về phía sau được khoảng cách xa thì bỗng nhiên không hiểu ra sao gào to một tiếng.
"Khặc khặc!"
Sau khi giọng nói của Ngãi Bối Nhĩ rơi xuống, trong đám người xung quanh lập tức vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo mà khàn khàn.
"Ngải Bối Nhĩ! Khắc La Tư! Chúng ta cũng coi là đối thủ cũ! Bản thân vương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người các ngươi có bộ dáng chật vật như thế! Không thể không phải đứng nhìn một lúc, kiệt kiệt kiệt!"
Kèm theo giọng nói âm u lạnh lẽo mà khàn khàn này vang lên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, trực tiếp đạp không mà đi, chậm rãi đi vào bên trong chiến trường.
Diệp Trần cũng không có lập tức đuổi bắt hai tên Hồng y đại giáo chủ, quay đầu hướng hai người đột nhiên xuất hiện kia nhìn một cái, chỉ thấy đâu là hai người đàn ông trung niên da trắng, làn da rất nhợt nhạt, giống như quỷ bệnh lao nhưng hai mắt đỏ ngầu, trên thân lộ ra một cỗ nồng nặc mùi máu tanh!
"Huyết tộc sao?"
Mọi người vây xem ở phía xa xung quanh, lần nữa thi nhau kinh hô nghị luận:
"Hai vị này chắc là hai vị thân vương có địa vị cao nhất Huyết tộc kia sao?"
"Không sai! Bên trái vị có thân cao kia là Lai Đức thân vương, còn bên phải chính là Khải Đặc thân vương!"
"Cao thủ đỉnh cấp của Huyết tộc! Đây chính là tồn tại rất khó gặp a!"
"Đúng vậy! Ngàn năm trước, Huyết tộc và Giáo Đình có sự tồn tại đối lập lẫn nhau, tranh đoạt mấy trăm năm, cuối cùng Giáo Đình thắng thảm mà két thúc, cũng chính kể từ lúc đó, Huyết tộc tuân thủ ước định chiến bại, bắt đầu ở ẩn, rất hiếm khi hiện thân công khai ở đại lục Âu châu! "
...
Kèm theo lấy tiếng nghị luận của mọi người, hai vị thân vương của Huyết tộc cũng đã bước vào trong vòng chiến, vừa vặn cùng hai người Ngải Bối Nhĩ và Khắc La Tư phân biệt chiếm cứ một góc, vây quanh Diệp Trần vào trong đó.
"Nếu như đối thủ không phải Diệp Cuồng Tiên thì hai người huynh đệ chúng ta thật đúng là không muốn liên thủ với Giáo Đình các ngươi!"
Lai Đức thân vương của Huyết tộc liếc qua hai người đối diện, một mặt không tình nguyện mở miệng nói.
"Cũng vậy!"
Ngải Bối Nhĩ cũng không cam chịu yếu thế.
"Chờ chúng ta giải quyết Diệp Cuồng Tiên trước đã rồi lại thương lượng về chuyện giữa chúng ta, có được không?"
"Một lời đã định!"
Ở trong dăm ba câu, bốn người đã đạt thành một liên minh.
Mà mọi người thì lại xôn xao thêm lần nữa, đây chính là bốn vị cường giả cảnh giới Tiên Nhân, bây giờ lại muốn cùng nhau đối phó với Diệp Cuồng Tiên!
P/S: Ta thích nào...chuowng2- Đề cử nha mọi người ơi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.