Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 350: Giết chóc bắt đầu!




Toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh, Tỉnh Thượng Hòa Ngạn danh chấn toàn bộ khu vực Quan Đông, thậm chí phóng tầm mắt toàn bộ Đảo quốc đều là cường giả có tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà cứ như vậy chết rồi?
Hơn nữa chết ở dưới tay thiếu niên kia, dường như không có một chút sức phản kháng nào!
Cái bàn tay khổng lồ vừa rồi kia lại là cái gì?
Chẳng lẽ người này thật là thần linh hạ phàm hay sao?
Phù phù! Phù phù!
Mọi người của Sơn Bản gia nhìn qua thiến niên như thần tiên trước mắt này, lập tức từng người bị dọa đến đều té quỵ trên đất, rốt cuộc không sinh ra bất luận một ý niệm phản kháng nào.
Nhất là Sơn Bản Cao Viễn, giờ phút này càng là dọa đến toàn thân phát run, trong lòng kinh hãi vạn phần, "Không có khả năng! Điều này không có khả năng! Trên tư liệu không phải nói Lâm gia chỉ là tiểu gia tộc tam lưu tứ lưu của Hoa Hạ thôi sao, làm sao lại có cường giả cấp bậc như thế này!"
Tuy nhiên, sự thật bày ở trước mắt, lại không phải do hắn không tin, "Đại nhân tôn kính! Ta nguyện ý dâng hiến toàn bộ tài sản toàn tộc cho ngài, cầu xin ngài bỏ qua tính mạng của chúng ta!"
Sơn Bản Cao Viễn quỳ cúi xuống trên mặt đất, run lẩy bẩy cầu xin.
Đáng tiếc, Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn một cái trực tiếp cong ngón búng ra.
Phốc!
Một đạo kiếm khí phát ra, trực tiếp chém Sơn Bản Cao Viễn làm thành hai đoạn!
"A!!"
Những người khác của Sơn Bản gia tộc lập tức phát ra từng tiếng thét chói tai, bắt đầu liều mạng chạy ra phía cửa, muốn chạy thoát khỏi bàn tay ác ma trước mắt này.
Tuy nhiên, tốc độ của bọn họ ở trong mắt Diệp Trần so với con rùa thì không khác nhau là mấy.
"Chết đi!"
Diệp Trần tiện tay vung lên, một đao kiếm quang màu đỏ kinh người từ trên không trung xẹt qua, giống như lưỡi hái của tử thần, trong nháy mắt thu sạch tính mệnh các cao tầng của Sơn Bản gia!
Nếu như nói giết người ở trong nước, Diệp Trần còn có chút thu liễm, đến nước ngoài thì không cố kỵ chút nào, nhất là hắn vẫn luôn không thích Đảo quốc, thấy ngứa mắt, giết là được!
Tiện tay tàn sát Sơn Bản gia, mấy người Lâm Cương ở một bên, lúc này từng người đều là từng cái vẻ mặt trắng bệch, sợ thiếu niên như ma quỷ trước mắt này ngay cả bọn hắn cũng giết nốt.
"Anh Diệp Trần..."
Lâm Tiêu Tiêu nhịn không được khẽ gọi một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy người anh họ của chính mình này lại xa lạ như thế, đều có phần không dám nhận hắn.
Diệp Trần nhìn qua vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Tiêu Tiêu, không thể không khẽ thở dài một tiếng, nói:
"Tiêu Tiêu, ta còn có chút chuyện muốn làm, các ngươi lập tức trở về Hoa Hạ ngay trong đêm!"
Nói đến đây, ánh mắt Diệp Trần lại chuyển dời đến trên người Lâm Cương, lạnh lùng nói:
"Gia nghiệp Lâm gia các ngươi muốn chuyển dời ra nước ngoài, ta không thèm quản, thế nhưng các ngươi sau này, nếu còn dám coi Tiêu Tiêu là thẻ đánh bạc, hay là thông gia lừa bịp gì thì ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi! Đường tưởng rằng cùng ta dính chút huyết mạch ta sẽ không giết người!"
Lâm Cương nghe được điều này, lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng nói:
"Vâng vâng! Ta cũng không dám nữa!"
Lâm Tiêu Tiêu nghe được lời này của Diệp Trần, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, trước đó đối với Diệp Trần sợ hãi, bây giờ thì biến mất không thấy hình bóng đâu, trong lòng lại vui vẻ nói:
"Mặc kệ hắn biến thành dạng người gì? Mãi mãi vẫn là anh họ Diệp Trần của ta..."
Mà Lâm Nhược Nhiên thì lập tức dâng lên một cỗ ghen ghét đố kỵ khó mà hình dung, sau đó chính là vô cùng hối hận.
Vốn là, cô ta có thể được hưởng đãi ngộ giống với Lâm Tiêu Tiêu, đáng tiếc tự chính cô ta đã bỏ qua.
...
Hơn nửa giờ sau, Diệp Trần dùng một chiếc xe Hummer của Sơn Bản gia, đưa Lâm Tiêu Tiêu và mọi người tới sân bay quốc tế ở Kinh Đô của Đảo quốc.
Trước khi đám người vào trong sân bay, Diệp Trần từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một pháp khí hộ thân được chế tạo từ một khối mỹ ngọc cực phẩm, bảo Lâm Tiêu Tiêu đeo ở trên người, lúc này mới yên tâm rời khỏi.
Sau khi Diệp Trần rời đi, Lâm Cương nhịn không được hướng Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
"Tiêu Tiêu, hắn có nói với cháu hắn đến Đảo quốc đến cùng là muốn làm chuyện gì hay không?"
Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, "Cháu cũng không biết, anh Diệp Trần nói, hắn muốn làm một chuyện rất quan trọng!"
Lâm Hạo Nhiên ở một bên, lòng vẫn mang sợ hãi nhìn một cái về nơi mà Diệp Trần rời đi, mới nói:
"Cha, chúng ta làm sao bây giờ? Thật cứ trở về như vậy sao? Không có Sơn Bản gia duy trì, kế hoạch Lâm gia chúng ta chuyển dời tới Đảo quốc sẽ hoàn toàn ngâm nước nóng, và có lẽ chuyện này có thể dẫn đến toàn bộ gia tộc bị phá sản!
Lâm Cương thở dài nói:
"Chuyện này làm sao cha lại không biết, nhưng bây giờ Sơn Bản gia tộc bị giết sạch, nói không chừng chúng ta cũng bị hiềm nghi, nhất định phải ngay lập tức rời khỏi nơi thị phi này!"
Lâm Hạo Nhiên nhịn không được phàn nàn nói:
"Con thấy hắn chính là nhằm vào Lâm gia chúng ta, cứ phải cố ý chỉnh cho Lâm gia chúng ta sụp đổ thì hắn mới vui vẻ sao!"
Lâm Cương nghe được điều này, lập tức giật mình, ngay lập tức chính là một bàn tay vung lên, "Câm miệng! Nếu như ngươi không muốn chết thì sau này đừng có nói lời như vậy nữa, nếu hắn thật sự muốn cho Lâm gia chúng ta xong đời mà nói, ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có thể đứng được ở chỗ này nói chuyện hay sao?"
Lâm Hạo Nhiên há to miệng, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng vừa mới xảy ra ở Sơn Bản gia kia, cuối cùng không dám nói thêm gì nữa.
...
Sau khi rời khỏi sân bay, Diệp Trần thông qua ký ức của Tỉnh Thượng Hòa Ngạn, đi thẳng tới cứ điểm của tổ chức Sam Khẩu ở khu vực Quan Đông.
Khoảng hai mươi phút sau, đi tới một nơi vắng vẻ ở trong nội thành Kinh Đô Đảo quốc.
"Chính là chỗ này!"
Căn cứ ký ức của Tỉnh Thượng Hòa Ngạn, nơi này chính cứ điểm phân đà ở khu vực Quan Đông của tổ chức Sam Khẩu.
"Giết chóc bắt đầu từ nơi này đi!"
Sau khi thấp giọng lẩm bẩm một câu, Diệp Trần hướng cứ điểm phân đà của tổ chức Sam Khẩu, từ từ đi tới.
Nhưng mà vào đúng lúc này, ở trong một ngõ hẻm nhỏ bỗng nhiên truyền tới một tiếng cầu cứu.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Rất nhanh, ba tên thanh niên trên người đầy hình xăm có bộ dáng hung hãn từ trong ngõ hẻm nhỏ đi tới.
Một người còn đang khiêng một cô gái gầy yếu so với Lâm Tiêu Tiêu còn nhỏ hơn một chút ở trên đầu vai hắn.
Thanh niên hung hãn hùng hùng hổ hổ, dường như là bởi vì cô gái nhỏ này đánh lén họ từ phía sau, bị bọn họ bắt lại, chuẩn bị mang về tổng bộ tiến hành trừng phạt đối với cô.
Cô gái gầy yếu liều mạng giãy dụa, đáng tiếc lực lượng so với đối phương cách xa quá mức, căn bản không có cách nào tránh thoát, chợt thấy Diệp Trần ở xa xa thì lập tức phát ra tiếng kêu cứu một lần nữa, "Cứu mạng! Mau cứu ta!"
Diệp Trần khẽ chau mày, cũng không có vội vàng ra tay, bởi vì ngay tại vừa rồi, hắn ngạc nhiên phát hiện, cô gái nhỏ này lại là có Huyên Âm chi thể mà vạn người may lắm mới có được một!
Loại thể chất này, cho dù là ở Tu Chân giới có thiên tài nhiều vô số kễ cũng tương tự đó là thuộc về một loại thiên phú thượng đẳng!
"Có ý tứ!"
Khóe miệng Diệp Trần không thể không nhếch lên, chậm rãi đi tới.
"Tiểu tử! Tổ chức Sam Khẩu làm việc! Nhanh nhanh cút đi! Bằng không ta sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi!"
Ba tên lưu manh khốn kiếp kia, vốn cũng không có để Diệp Trần vào trong mắt, thấy hắn lại dám đi tới thì một người trong đó trực tiếp nổi giận quát.
Diệp Trần chẳng quan tâm, tiếp tục từ từ đi về phía trước, "Muốn chết!"
Ba tên thành viên tổ chức Sam Khẩu lập tức giận dữ, một người trong đó trực tiếp đánh về phía Diệp Trần.
Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra, một đạo kiếm khí bay xẹt qua.
Phốc!
Đầu của người kia, lập tức từ trên cổ bay ra ngoài!
P/S: Chương thứ 10 a...hôm nay vậy thôi... mệt thật, h còn phải dịch cả Hệ Thống Chưởng Môn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.