Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 247: Cứu sống Đường Thanh Nhã




Mười mấy phút sau, Diệp Trần cùng với Đường Nghiệp, đi tới bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu. Khi hai người đến phòng bệnh VIP nơi Đường Thanh Nhã nằm, thấy mọi người Đường gia đang khóc thút thít, lập tức ý thức được tình huống xấu. Tại thời điểm này, một bác sĩ trung niên mặc một chiếc áo khoác trắng và đeo kính, thở dài nặng nề một hơi nói:
"Công bố kết quả là tử vong đi!"
Đường Nghiệp vừa mới đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, nghe thấy điều này và đột nhiên lảo đảo một cái suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Mẹ của Đường Thanh Nhã, ghé vào trên giường bệnh bắt đầu gào khóc. Tại thời điểm này, Diệp Trần trực tiếp đi qua, lạnh lùng nói:
"Người còn chưa có chết! Đã muốn công bố tử vong, bệnh viện của các ngươi quá thiếu năng lực đi!"
Bác sĩ trung niên kia nghe thấy điều này và nhìn sang theo hướng nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy người nói chuyện là một thiếu niên trên người mặc quần áo bình thường thì lập tức nhướng mày, muỗn răn dạy hắn một phen thế nhưng lại nghĩ tới, nói không chừng đối phương là người của Đường gia, hắn đắc tội không nổi thế là vẻ mặt bất thiện giải thích nói:
"Mặc dù bộ não còn chưa chết, thế nhưng tâm lực đã suy kiệt nghiêm trọng, mạch đập gần như đỉnh chỉ, cách tử vong chẳng qua chỉ là một hai phút mà thôi!"
Diệp Trần rảo nhanh bước chân tiến tới, đồng thời cười lạnh nói: "Coi như y thuật của các ngươi không giỏi thế những vẫn nên cố gắng hết sức cứu chữa mỗi một người bệnh đến giây phút cuối cùng, người còn chưa chết ngươi đã từ bỏ cấp cứu, cũng xứng đáng làm bác sĩ sao? Tránh ra!"
Sau khi nói điều này, Diệp Trần đã đi ngang qua bác sĩ trung niên kia và đi thẳng tới trước mặt Đường Thanh Nhã đang nằm trên giường bệnh rồi nhanh chóng vươn tay ra và ép vào trên ngực trái của cô... Mấy người Đường gia ở xung quanh, đều biết Diệp Trần, đột nhiên trở nên vui mừng, biết rằng vị Diệp tiên sinh này không chỉ võ công cường đại mà y thuật càng thêm kinh người. Mẹ của Đường Thanh Nhã thì chưa từng gặp mặt Diệp Trần, thấy hắn đưa tay đặt ở trên ngực con gái của mình thì lập tức phát hỏa, "Cậu muốn làm gì? Bỏ bàn tay thối của cậu ra!"
Nói xong đã muốn tiên lên đẩy ra, đáng tiếc còn chưa có chạm vào người Diệp Trần thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ngược trở về lập tức lùi lại liên tục. Lòng bàn tay của Diệp Trần vẫn đặt ở trên bộ ngực sung mãn của Đường Thanh Nhã, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ta đang cứu người, tất cả các ngươi tốt nhất nên im lặng một chút cho ta"
"Cứu người? Chỉ bằng cậu?"
Mẹ của Đường Thanh Nhã còn muốn tiến lên để tranh luận với Diệp Trần thì lại bị Đường Thanh Sơn ở một bên kéo lại thấp giọng nói:
"Mẹ, vị này là Diệp tiên sinh! Có lẽ ngài ấy có thể chữa được bệnh cho Thanh Nhã!"
"Diệp tiên sinh? Cậu ta chính là người mà Thanh Nhã luôn quan tâm luôn nhắc tới sao..."
Mẹ của Đường Thanh Nhã sau khi biết được thân phận của Diệp Trần, ngay lập tức không còn dám nói thêm lời nào nữa, thế nhưng trên mặt hiện ra vẻ oán hận, thấp giọng nói: "Con gái đáng thương của ta, còn không phải là bởi vì cậu ta sao!"
Mà bác sĩ trung niên ở bên cạnh, hắn làm sao biết được Diệp tiên sinh là ai, nghe được Diệp Trần nói muốn cứu người, lập tức cười lạnh liên tục. "Cứu người? Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Ngay cả mạch đập cũng đã biến mất, tâm lực cũng đã khô kiệt, nếu như ngươi có thể cứu sống thì Chu Thiệu Hồng ta sẽ đọc ngược tên mình!"
"Người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là không biết mùi vị gì, thật coi chính mình là thần tiên...Cái gì!"
Chu Thiệu Hồng còn chưa nói xong, lập tức nhìn thấy dụng cụ đo đạc cơ thể sống của Đường Thanh Nhã ở một bên, số liệu vốn đều đã thành một đường thẳng, bây giờ lại lập tức nhảy tưng tưng lên!
"Không có khả năng! Đây tuyệt đối không thể nào! Chắc chắn là dụng cụ đã xảy ra vấn đề!"
Chu Thiệu Hồng không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, đang định tiến lên kiểm tra dụng cụ một chút. Nhưng mà một cảnh tượng còn quỷ dị hơn lại xuất hiện. Chỉ thấy, Đường Thanh Nhã trước đó vỗn đã hôn mê không còn bất cứ cảm giác gì, đột nhiên ho khan mấy tiếng. Sau đó, thì chậm rãi mở hai mắt ra.
Sống? Vậy mà cô ta thật sự sống lại!
Ngay lập tức, Chu Thiêu Hồng đột nhiên cảm thấy rằng nhận thức trước đây của hắn đã hoàn toàn bị đảo ngược. Hắn luôn tự cho mình là bác sĩ khoa tim mạch tốt nhất toàn thành phố Vân Châu này, thế nhưng hôm nay bệnh nhân mà ngay cả hắn cũng không cứu được lại được một thiếu niên mới chỉ có mười mấy tuổi cứu sống, vả lại tên thiếu niên ấy chỉ cần nhấn hai lần vào ngực của bệnh nhân thế mà thật sự cứu sống lại?
Nhìn thấy Đường Thanh Nhã tỉnh dậy, mọi người Đường gia cũng rất vui mừng, Đường Thanh Sơn càng là nhịn không được hướng về phía Chu Thiệu Hồng ở một bên giễu cợt nói: "Chu Thiệu Hồng nếu mà đọc ngược lại tên của ngươi, vậy chính là thịt heo kho tàu, hay là sau này ngươi nên đổi nghề làm đầy bếp là được rồi, dùng cái tên này sau đó làm ăn khẳng định sẽ phát đạt a! Ha ha ha!"
Chu Thiệu Hồng bị Đường Thanh Sơn chế nhạo, lập tức xấu hổ cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng, chẳng qua đối mặt với vị công tử ca của Đường gia này, hắn làm sao có dũng khí để phản bác? Đành phải một mặt xấu hổ lui ra ngoài.
...
Sau khi Đường Thanh Nhã tỉnh lại, lại mơ mơ màng mang một lúc lâu mới thấy rõ người trước mắt mình là Diệp Trần, lập tức nở ra một nụ cười tươi, khẽ nói: "Tôi đây là lên tới thiên đường rồi sao? Không nghĩ tới lại gặp được anh nhanh như vậy a~"
Diệp Trần mỉm cười, đưa tay lên nhẹ nhàng bóp lên cái mũi ngọc tinh xảo của Đường Thanh Nhã, nói: "Đồ ngốc, có tôi ở đây, làm sao lại để cho cô chết được chứ? Cô bây giờ đang sống tốt, hơn nữa ngay lập tức muốn nhảy thì có thể nhảy, ăn được ngủ được, sống lâu trăm tuổi! A, không đúng, coi như sống trên một ngàn tuổi, một vạn tuổi đi nữa cũng không phải là chuyện không có khả năng!!"
"Phốc phốc ~ "
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, lập tức cười càng thêm lợi hại hơn, "Một ngàn năm, một vạn năm, vậy chẳng phải tôi là con rùa sao?"
Diệp Trần nghiêm túc nói: "Chỉ cần cô muốn, tôi cam đoan con rùa cũng không sống lâu được bằng cô!"
...
Diệp Trần vừa nói chuyện với Đường Thanh Nhã, vừa dùng chân nguyên tiếp tục điều trị kinh mạch, chữa trị từng bộ phận trong cơ thể cô ấy. Mọi người của Đường gia thấy thể lập tức đều thi nhau lui ra ngoài, mẹ của Đường Thanh Nhã vốn muốn tiến lên cũng bị Đường Thanh Sơn trực tiếp cứng rắn kéo ra ngoài. Chẳng mấy chốc, cơ thể của Đường Thanh Nhã được Diệp Trần rót chân nguyên vào đã bắt đầu nhanh chóng khôi phục, khuôn mặt vốn tiều tụy tái nhợt rất nhiều cũng bắt đầu trở nên hồng nhuận sáng bóng, thậm chí khí sắc so với trước đây còn tốt hơn. Mà Đường Thanh Nhã ngay từ đầu còn có chút mơ hồ, thần trí dần dần cũng bắt đầu tỉnh táo, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng chính mình không có chết, Diệp Trần cũng không có chết, lập tức ngồi dậy oa oa khóc lớn.
Diệp Trần thấy thế lập tức hiểu ra một chút, vội vàng ngồi ở đầu giường đang chuẩn bị an ủi cô ta một phen, nhưng không ngờ cô nàng này, thế mà trực tiếp vùi đầu nhào vào trong ngực của hắn, lên tiếng khóc nức nở. Sau khi khóc được một lúc, Đường Thanh Nhã lúc này mới đẩy ngực của Diệp Trần ra, hai mắt đỏ bừng vung nắm tay nhỏ lên, đập liên tiếp trên lồng ngực của Diệp Trần mấy cái, vẻ mặt u oán nói:
"Anh đã không chết, làm sao lại không trở về? Để cho tôi uổng công vì anh mà thương tâm!"
Diệp Trần cười khổ nói: "Tôi có chuyện quan trọng phải đi làm, hơn nữa tôi làm sao biết được lúc đó cô cũng ở chỗ đó?"
Nói xong lời này, Diệp Trần theo bản năng cúi đầu xuống, ngay lập tức suýt chút nữa thì phọt máu mũi ra!
Hóa ra, bởi vì Đường Thanh Nhã bị bệnh nặng, chỉ mặc một bộ quần áo rộng rãi của bệnh nhân, hơn nữa bên trong còn không có mặc nội y a, ở đó trắng bóng một mảnh, lập tức trong lúc vô thức nhìn một cái không còn sót mảnh nào...
Ngay sau đó, Diệp Trần lại nghĩ tới trước đó, chính mình còn đặt tay ở cái chỗ kia tới hẳn mấy phút...
"Không nghĩ tới nha đầu này tuổi chưa lớn lắm thế mà cũng biết cách chăm sóc đi à nha!"
Cũng không biết tại sao, trong đầu Diệp Trần bỗng nhiên lại bay ra một đoạn suy nghĩ như vậy, lập tức mặt mo đỏ ửng.
P/S: Ta thích nào..... mặt mo đỏ ửng a, các đạo hữu mặt mo đỏ ửng ủng hộ nha.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.