Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 217: Sự thù hận của Liễu Mộ Bạch




Đám người chia nhau chỗ ở, tự mình sắp xếp lại, lúc này cũng đã tới buổi tối.
Đường Thanh Nhã triệu tập mọi người tới một chỗ, sau khi trao đổi vạch ra kế hoạch tham quan vào ngày mai, thì đã hơn tám giờ tối.
Tuy rằng ở trong khách sạn cũng có rất nhiều hạng mục có thể đi tham quan nhưng mọi người bộ đi đường một ngày đều mệt không chịu được, căn bản không có ai hứng thú đi chơi, thế là trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Còn về Liễu Mộ Bạch, lúc chia phòng, cũng không biết đã đi nơi nào mà chưa từng thấy xuất hiện.
Mọi người đương nhiên không biết, Liễu Mộ Bạch vởi vì chuyện lúc trước, thực sự cảm thấy không còn mặt mũi ở lại đây, vào lúc này sớm đã lặng lẽ quay trở về Liễu gia.
...
Cùng lúc đó, tại Liễu gia ở thành phố Thiên Hải, "Cái gì, Cha, cha bảo con từ bỏ theo đuổi Đường Thanh Nhã sao? Thế nhưng trước đó, rõ ràng chính cha không phải là ép con đi tới trường trung học số một Vân Châu hơn nữa còn ra lệnh cho con nhất định phải cua nàng vào tay, làm sau bây giờ lại..."
Liễu Mộ Bạch nhìn qua một người đàn ông trung niên có khí thế uy nghiêm, vẻ mặt khó hiểu nói.
Nếu như Diệp Trần ở chỗ này, nhất định có thể liếc mắt nhận ra người đàn ông trung niên này, hóa ra chính là Liễu Chính Long gia chủ của Liễu gia!
Vẻ mặt của Liễu Chính Long vô cùng nghiêm túc nói:
"Mỗi thời mỗi khác! Lúc trước Diệp tiên sinh ở Vân Châu như mặt trời ban trưa, mà Đường Nghiệp kia lại là phụ tá đắc lực cho Diệp tiên sinh, thậm chí luận địa vị còn cao hơn Tào Khôn một chút!"
"Nếu như con có thể nắm vào tay cháu gái mà hắn thương yêu nhất, như vậy đối với sự phát triển của Liễu gia chúng ta sau này, tự nhiên là có lợi ích rất lớn..."
Nói đến đây, Liễu Chính Long dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Thế nhưng, tình thế bây giờ lại khác hẳn, nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, vị Diệp tiên sinh ở Vân Châu kia cũng đã không còn sống được mấy ngày..."
"Nếu như Diệp tiên sinh ở Vân Châu vừa chết, Đường gia tất nhiên sẽ rơi vào sự trả thù điên cuồng của Vũ gia, cho nên kế hoạch này tự nhiên phải theo đó mà thay đổi một chút!"
Hóa ra, sở dĩ Liễu Mộ Bạch đột nhiên từ Thiên Hải chuyển tới trường trung học số một Vân Châu, hơn nữa còn vào học cùng lớp với Diệp Trần, đều là do hai cha con bọn họ cố tình tạo ra.
Liễu Mộ Bạch theo đuổi Đường Thanh Nhã cũng là nghe theo mệnh lệnh của cha hắn Liễu Chính Long!
Mà bây giờ, Liễu Chính Long lại để cho con trai mình từ bỏ theo đuổi Đường Thanh Nhã, cũng bởi vì hắn mấy ngày trước nhận được tin tức, Diệp tiên sinh ở Vân Châu cùng với Tần Đạp Thiên lão tổ Tần gia ở Kinh Đô ước chiến sinh tử.
Hơn nữa hắn còn biết được từ một vị cao nhân nào đó, vị lão tổ Tần gia kia từ mấy chục năm trước đã được tôn làm thần của võ đạo!
Dưới sự so sánh, vị Diệp tiên sinh ở Vân Châu kia gần như không có phần thắng!
Diệp tiên sinh ở Vân Châu nếu như vừa chết, Đường gia tất nhiên sẽ gặp phải rủi ro, hắn tự nhiên không thể để cho con trai nhà mình có bất kỳ quan hệ gì với Đường gia.
...
Sau khi nghe xong lời giải thích của Liễu Chính Long, trên mặt Liễu Mộ Bạch lập tức hiện ra vẻ không cam lòng, "Cha, bây giờ quyết chiến của hai người kia còn chưa có bắt đầu, Liễu gia chúng ta bây giờ nóng lòng đứng đội, có phải là quá sớm một chút hay không? Nhỡ đâu vị Diệp tiên sinh ở Vân Châu kia lại thắng thì sao đây?"
Không nghĩ tới, Liễu Chính Long lập tức nghiêm sắc mặt, "Ngu xuẩn! Vị cao nhân này là nhân vật cấp bậc Thái Sơn Bắc Đẩu ở võ đạo giới Hoa Hạ, làm sao lại nói sai?"
"Hơn nữa, trước đó chúng ta đã phản bội qua Vũ gia một lần, nếu như bây giờ còn lề mề không theo, chờ đến lúc Diệp tiên sinh vừa chết, chắc chắn sẽ lọt vào danh sách mà Vũ gia muốn tính sổ thu về, đến lúc đó coi như muốn thay đổi thì cũng đã muộn rồi!"
Liễu Chính Long nói tới đây, đột nhiên nhướng mày, "Làm sao? Không phải con đã thật sự thích nha đầu Đường gia kia rồi sao?"
Liễu Mộ Bạch cười lạnh, "Đương nhiên không có! Trên đời này còn chưa có người con gái nào khiến cho Liễu Mộ Bạch con phải động tâm, chẳng qua chỉ là có chút không cam lòng mà thôi!"
Liễu Chính Long nghe được điều này, lông mày lập tức nhíu lại, cười nói:
"Tiểu tử thúi, con ngày bình thường không phải thường xuyên tự xưng là không có đứa con gái nào mà con không giải quyết được sao? Làm sao? Lần này thua sao?"
Sắc mặt Liễu Mộ Bạch lập tức có chút không được tự nhiên, nói:
"Lúc đầu mọi chuyện đều tiến triển rất thuận lợi, thế nhưng lại bị một tên tiểu tử thối ở lớp con làm hỏng chuyện!"
Đề cập tới Diệp Trần, Liễu Mộ Bạch bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc chiều, thế là vội vàng nói:
"Đúng rồi! Cha, tiểu tử thúi kia hôm nay ở khách sạn, thế mà có thể lấy ra được một tấm thẻ vàng kim màu đen, cha có biết ở Vân Châu người có thể có được loại thẻ này gồm những ai không?"
Liễu Chính Long lắc đầu nói:
"Chẳng qua chỉ là một tấm thẻ mà thôi, ta cần gì phải nghe ngóng cái chuyện nhỏ nhoi này, Tuy nhiên..."
Liễu Chính Long nói đến đây, trầm ngâm một lát sau, mới nói:
"Tấm thẻ vàng kim này, người bình thường này có thể không xin được, ở loại địa phương nhỏ như Vân Châu kia, người có đủ tư cách để xin, chẳng qua cũng chỉ có ba người thôi!"
Liễu Mộ Bạch lập tức vui mừng, vội vàng hỏi tiếp:
"Là ba người nào?"
Liễu Chính Long nói:
"Đường gia lão gia tử Đường Nghiệp, Tào Khôn Vân Châu, còn có Lâm Thế Kiêu gia chủ Lâm gia.
"Ở Vân Châu ngoại trừ ba người này ra, những người khác chắc là đều không có tư cách xin!"
Nói đến đây, Liễu Chính Long có phần tò mò nên hỏi thêm một câu, "Đúng rồi, người mà con vừa nói, cái người bạn học cùng lớp lấy ra tấm thẻ đó, hắn có họ gì?"
Liễu Mộ Bạch vội vàng nói:
"Hắn họ Diệp, gọi Diệp Trần!"
"Cái gì! Họ Diệp?"
Sắc mặt của Liễu Chính Long lập tức hơi đổi một chút, sau đó lại lắc đầu, "Không có khả năng, không thể nào là người kia...tuy rằng người kia đã có tư cách xin, thế nhưng cũng không thể nhanh như vậy..."
"Cha vừa rồi không phải nói, đứa cháu gái mà Đường Nghiệp hết mực yêu quý sao? Hơn phân nửa chắc là cô ta đưa cho tiểu tử kia dùng a!"
Liễu Mộ Bạch nghe được điều này, lập tức vỗ đầu một cái, "Đúng thế! Tại sao ta lại không nghĩ tới? Cái con tiện nhân Đường Thanh Nhã này! Thế mà cho tiểu tử thúi kia thứ quý giá như thế, thực sự đáng ghét!"
Sau khi nghe Liễu Chính Long nhắc nhở một câu như vậy, Liễu Mộ Bạch lập tức càng nghĩ càng không cam tâm, trên mặt không tự chủ được hiện ra sự hận ý nồng đậm, "Đường Thanh Nhã a Đường Thanh Nhã! Bất kể nói thế nào, ngươi thế nhưng là người con gái đầu tiên từ trước đến nay mà Liễu Mộ Bạch ta nghiêm túc theo đuổi."
"Không nghĩ tới ngươi có mắt không tròng, thế mà hết lần này tới lần khác đi thích cái tên tiểu tử thối đó!"
"Dù sao ta bây giờ cũng không cần phải kiêng kị gì, nếu là thứ mà ta không có được thì người khác cũng đừng mơ mà chiếm được!"
...
Thời gian một đêm, vội vàng mà qua,
Ở ngày thứ hai, không khí lạnh đột nhiên đến, thời tiết ở đây vốn đã rất lạnh, thế mà lại hạ nhiệt độ xuống thêm một lần nữa.
Mọi người thi nhau mặc vào áo long thật dày, duy chỉ có Diệp Trần vẫn mặc bộ quần áo thô sơ giản dị bình thường.
Mà đêm qua không hiểu vì sao mà Liễu Mộ Bạch biến mất, vậy mà không biết từ lúc nào đã quay trở về rồi.
Sau khi mọi người ăn sáng xong thì rời khỏi khách sạn, bắt đầu chuẩn bị xuất phát tới mục tiêu thứ nhất.
Tối hôm qua lúc mọi người thảo luận đường đi du lịch, Diệp Trần cũng không có tham dự trong đó, hơn nữa đối với hắn mà nói, đi chỗ nào cũng được, cho nên cũng không có hỏi nhiều.
Một mực đợi đến lúc đi theo cả lớp tới mục tiêu, lúc này Diệp Trần mới dở khóc dở cười phát hiện ra, đây là nơi mà hắn đã từng tới!
Hóa ra, đây đúng là một tòa đạo quán, Bạch Long Quan!
Nhớ lại lúc trước, hắn chính là ở nơi này giết chết Bạch Long chân nhân và Mạc Trường Vân.
Không nghĩ tới, hôm nay lại quay trở lại chỗ này...
P/S: Chương thứ năm....ĐỀ CỬ 90 - 100 nha các đạo hữu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.