Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 211: Tô Lam chấn động




Chẳng những Trần Tu Minh trợn tròn mắt, mọi người cũng kinh ngạc tới ngây người!
Trần Kỳ Phong từ trước tới nay thế nhưng là có cái tiếng hay bao che khuyết điểm, con trai hắn bị người khác phế đi một cái chân, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao?
Cho dù đối phương thật sự là một vị công tử ca của một gia tộc lớn nào đó, cũng không thể sợ hãi đến tình trạng như thế chứ?
Chỉ có những người ở phía sau, các vị đại lão ở Vân Châu đã từ tầng hai chậm rãi đi xuống, trong lòng của bọn họ mới hiểu rõ.
Trần Kỳ Phong nhìn qua là đang trừng phạt con trai bảo bối của mình, kỳ thực lại là đang cứu hắn, nếu như cái tên này tiếp tục tùy ý nói hươu nói vượn nữa, đừng nói là Trần Kỳ Phong không bảo vệ nổi hắn, coi như Thiên Vương lão tử cũng không cứu nổi hắn!
Dù sao, vị trước mắt này thế nhưng ngay cả tồn tại như Thần Long Tứ Quân cũng dám nói giết là giết!
Phải biết, Thần Long Tứ Quân kia bản thân là cung phụng của Thần Long vệ, chẳng những có quân hàm Thiếu tướng, địa vị cũng rất cao quý, chỉ cần một vị trong đó đi ra đều có thể ném Trần Kỳ Phong Tư lệnh quân đội ở nơi này ra xa mười con phố!
Ngay cả nhân vật lớn như vậy Diệp Trần cũng đám giết, hơn nữa sau khi giết chết tất cả, quân đội còn không có truy cứu chứ đừng nói chỉ là một cái Trần Kỳ Phong nho nhỏ như hắn?
Sau khi Trần Kỳ Phong đầu tiên là đuổi con của mình đi, lo lắng bất an nhìn về phía Diệp Trần, thấy vẻ mặt bình thản của hắn, dường như cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sự là sợ Diệp Trần dưới cơn nóng giận lấy đi tính mạng con trai bảo bối của hắn, nếu thật sự là như vậy chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn!
Thế nhưng, tuy rằng tạm thời có thể giữ lại cái mạng nhỏ của con trai mình, Trần Kỳ Phong vẫn còn chút không quá yên tâm, lúc này đang chuẩn bị muốn tiến lên nhận lỗi với Diệp Trần.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại hướng hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, đã chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Hôm nay, dừng lại ở đây đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp đi về phía Tô Lam và Sở Phi Yên đang đứng ở tầng hai.
Ngay sau đó, mọi người ở tầng một thấy được cảnh tượng mà cả đời chính mình khó quên!
Chỉ thấy, mười mấy đại lão trong thành phố Vân Châu và các thành khố khác, lúc này còn đang ngăn ở phía trước.
Nhưng vị thiếu niên thần bí này đang từ từ đi tới trước mặt bọn hắn, những đại lão có danh chấn một phương này thế mà nhao nhao tự động tránh ra một con đường!
Hơn nữa tất cả đều hơi khom người, vẻ mặt vô cùng cúng kính trang nghiêm!
Oanh!
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên triệt để nổ tung, mọi người đều có loại cảm giác giống như gặp quỷ!
Trước đó một câu nói của Diệp Trần để Trần Kỳ Phong chịu thua là đã hoang toàn ở ngoài dự liệu của mọi người, đã cảm thấy không thể tin nổi rồi.
Bây giờ, thế nhưng ngay cả mười mấy tên đại lão đang ở trước mắt này, vậy mà mọi người đều cúi đầu trước người hắn!
Mà thiếu niên kia chỉ hướng về phía mọi người khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi, sau đó trực tiếp đi qua hai hàng người kia, như thể những người nỳ đều chỉ là thần tử của hắn!
Vào lúc này, hai tay của hắn chắp sau lưng, đã bắt đầu đi lên bậc thang.
Những vị đại lão các nơi ở sau lưng kia, nhưng không có bất kỳ một ai có biểu hiện không hài lòng dù chỉ một chút nào, giống như tất cả chuyện này đều là đương nhiên...
Mọi người đều thấy cảnh tượng này, đột nhiên từng người như một con vịt bị kẻ nào đó bóp lấy cổ, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Thế nhưng ở trong lòng mỗi người sớm đã dời sông lấp biển, nhấc lên một cơn sóng lớn kinh thiên.
Phải biết, nhóm những đại lão trước mắt này, nếu như liên thủ với nhau cũng đủ sức để phá vỡ nền kinh tế của một tỉnh, cho dù là người đứng đầu tỉnh Thiên Nam đích thân tới đây, chỉ sợ cũng không được cho thể diện lớn như thế a?
Thiếu niên này đến cùng là có thân phận lớn chừng nào? Thế mà so với người đứng đầu tỉnh Thiên Nam còn có giá đỡ lớn hơn!
Còn về Lý Vân Phi kia, mắt thấy mọi chuyện xảy ra ở trước mắt, vào lúc này hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân hắn vọt tới đỉnh đầu, mồ hôi lạnh ứa ra ở trên lưng, đều bị dọa cho sợ sắp ngất đi, trong lòng lặp đi lặp lại chỉ có một cái ý nghĩ, "Đây là Diệp Trần mà ta biết sao? Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?"
...
Ở trên tầng hai, Tô Lam và Sở Phi Yên sánh đôi đứng cùng một chỗ, hôm nay hai người mặc sườn xám, dáng người gợi cảm nhưng không mất đi vẻ cao quý, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.
Diệp Trần từ từ đi về phía trước của hai người, nhìn thấy tình cảnh hai người còn đang trợn mắt há hốc mồm, hiện tại Tô Lam còn đang bị sốc trước cảnh tượng vừa rồi chưa lấy lại được tinh thần, nhếch miệng cười một tiếng:
"Dì Lam, không có ý tứ a, cháu tới muộn!"
Tô Lam sững sờ được một lúc và cô không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên cô mừng tới phát khóc, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Uyển Dung, chị thấy được không? Tiểu Trần lớn rồi, đã có tiền đồ rồi! Chị ở dưới cửu tuyền cũng có thể được yên nghỉ!"
Tuy rằng, sau khi trải qua chuyện lần trước ở khách sạn Vân Hải, Tô Lam loáng thoáng đã biết, Diệp Trần bây giờ đã xưa đâu bằng nay, thế nhưng bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà đạt tới mức độ kinh khủng như thế!
Đối với Tô Lam mà nói, mấy ngày vừa qua sự vui mừng và ngạc nhiên mà cô ta nhận được, thật đúng như liên tiếp từng cơn sóng, khến cô ta cảm thấy quả thực giống như nằm mơ.
Trước đó, Diệp Trần nói muốn giúp cô ta mở một nhà hàng tốt nhất toàn bộ Vân Châu, lúc ấy cô ta còn cảm thấy như chuyện nghìn lẻ một đêm, không nghĩ chỉ mới có thời gian ngắn ngủi mấy ngày, thế mà thật sự đã làm được!
Không những như thế, hôm nay nhà hàng khai trương, toàn bộ các đại lão ở Vân Châu đều đến, thậm chí trong số những nười này đều là đại lão bản mà Tô Lam phải ngưỡng vọng từ ngày xưa!
Càng hơn thế nữa, ngay cả những nhân vật cấp bá chủ ở các thành phố khác cũng thi nhau đến đây để chúc mừng!
Vốn Tô Lam còn tưởng rằng, những người này chẳng qua là cho Đường lão gia tử thể diện, cho tới lúc này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Tô Lam mới biết tất cả những thứ này, tất cả đều bởi vì một người Diệp Trần mà thôi!
...
Tuy nhiên, nghe được lời này của Tô Lam, Diệp Trần đầu tiên là khẽ thở dài, trong đôi mắt chợt hiện lên một vệt sắc bén, thấp giọng nói:
"Không! Dì Lam, cháu còn chưa có đi tới Diệp gia, tìm cái người phụ tình kia để tìm lại công đạo thuộc về mẹ cháu! Còn chưa có giết chết con tiện nhân họ Tần kia để báo thù cho mẹ cháu, mẹ cháu làm sao có thể nghỉ ngơi được?"
Tô Lam đột nhiên trì trệ lại, trong đôi mặt hiện ra vẻ kinh hãi, sau đó vươn tay lên bắt lấy cổ tay Diệp Trần, vuốt đi nước mắt nói:
"Tiểu Trần, dì không biết cháu làm sao biết được những chuyện này, nhưng chuyện năm đó không phải như cháu nghĩ! Ít ra cha của cháu cũng không có tệ như cháu nghĩ..."
Nói đến đây, Tô Lam dừng một chút sau đó lại nói tiếp:
"Thật ra thì năm đó trước khi me chúa qua đời, đã từng cố ý dặn dò với dì, bảo dì đừng nói thân thế của cháu ra, không hi vọng cháu bị cuốn vào trong tranh đấu thị phi của gia tộc kia..."
"Chẳng qua hiện này, cháu đã biết về thân thế của mình, dì tiếp tục giấu diếm cháu thì cũng không có bất kỳ cái ý nghĩa gì, dì sẽ nói cho cháu những gì mà dì biết đi!"
Diệp Trần nghe đượ điều này, tự nhiên là cầu còn không được, lập tức lôi Tô Lam đi sang phòng khách vip ở một bên, đồng thời đối mặt với Sở Phi Yên nói:
"Phi Yên, ta có chuyện quan trọng muốn trao đổi với dì Lam, chuyện tiếp theo giao cho cô đến xử lý!"
Sở Phi Yên lập tức gật đầu nói vâng.
...
Một cuộc trò chuyện này của hai người chính là hơn nửa ngày, ước chừng hơn ba giờ đồng hồ lúc này mới từ trong phòng khách VIP đi ra.
Mà lúc này, tiệc sớm đã kết thúc, ngoài Đường Nghiệp và Tào Khôn ra, tất cả các đại lão các nơi khác đều đã rời đi.
P/S: Ta thích nào. Chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.