Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 155: Cũng là vài tỷ đi!




Diệp Trần lắc đầu, khẽ cười nói:
"Những thế lực này cho dù rất mạnh, thế nhưng lại có quan hệ như thế nào với Vạn gia các ngươi?"
Vạn Cảnh Vân lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
"Nói thật không sợ nói cho ngươi biết, Vô Tướng pháp sư của Phạm Âm Tự, từng có giao tình với ông của ta!"
"Vô Tướng pháp sư?"
Diệp Trần nghe được cái tên này, lập tức cảm thấy có chút quen tai, ngay sau đó trong đầu, nhảy ra bóng dáng của một tên hòa thượng mập lùn.
Một trong ba người lúc trước bị nhốt ở trong không gian cấm chế tầng thứ bảy của tiên mộ, tên đại hòa thượng kia trong ngoài không đồng đều, muốn phối hợp với Quỷ Âm Tuyệt ăn thịt hắn, hình như cũng gọi là Vô Tướng pháp sư...
Nghĩ tới đây, Diệp Trần cố ý cười lạnh nói:
"Vô Tướng pháp sư sao? Theo như ta được biết, hắn bị vây ở trong tiên mộ, chỉ sợ sớm đã chết rồi chứ?"
Vạn Cảnh Vân nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng một cái,
"Ngay cả chuyện bí mật như thế thế mà ngươi cũng biết? Tuy nhiên ngươi chắc chắn không biết, một tháng trước Vô Tướng pháp sư đã trở lại Phạm Âm Tự, nếu như ngươi dám giết ta, lão nhân gia ông ta khẳng định sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Quả nhiên là hắn!"
Diệp Trần âm thầm cười lạnh,
"Nếu như cái lão lừa trọc kia chính là chỗ dựa của ngươi, vậy ta có thể nói cho ngươi biết rõ, ta thích giết hắn thì chỉ như giết chó mà thôi!"
"Không! Không có khả năng! Người hồ..."
Vạn Cảnh Vân còn muốn nhiều lời, Diêp Trần dùng lực dưới chân một chút,
"Bành!"
Cả người nhất thời giống như bọt biển, vậy mà trực tiếp rõ ràng bị giẫm bạo!
Cùng lúc này, bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát, Diệp Trần không muốn rắc rối, lập tức khẽ vươn tay nắm eo nhỏ nhắn của Sở Phi Yên, sau đó thân thể nhoáng một cái, hai người đã biến mất ở trong hội trường không tìm thấy dấu vết.
...
Trên đường trở về Vân Châu,
Sau khi nghe Diệp Trần giải thích một phen, cùng với hồi ức trước đó của Sở Phi Yên, rốt cuộc hiểu rõ chân tướng chuyện này.
"Ta cảm thấy mấy ngày này giống như gặp một cơn ác mộng, nhờ có Diệp tiên sinh kịp thời chạy tới, bằng không mà nói, chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy đáng sợ rồi!"
Sở Phi Yên vỗ bộ ngực cao vút trong mây, hoảng sợ một trận nói.
Diệp Trần cũng không thể không thở dài một hơi nói:
"Thật ra thì Chu Tự Đạo kia, cùng lắm chỉ là muốn biết, tu vi của cô vì sao tiến bộ nhanh như vậy, cô cứ nói cho hắn biết tình hình thực tế là được rồi, nếu hắn còn dám đến tìm ta gây rắc rồi, vừa lúc có thể để cho ta thu thập hắn, cô cần gì phải giấu diếm? Cô nói xem cô có phải ngốc hay không?"
Sở Phi Yên bị Diệp Trần dạy dỗ một trận, lập tức cúi đầu xuống, giống như là một đứa bé gái phạm phải sai lầm, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì nói:
"Người ta không phải là không muốn gây thêm rắc rối cho ngài sao..."
Diệp Trần thấy dáng vẻ này của Sở Phi Yên, không thể không âm thầm buồn cười, nhịn không được xoa xoa đầu Sở Phi Yên, thở dài:
"Thật là một nha đầu ngốc!"
Khuôn mặt của Sở Phi Yên lập tức đỏ lên, sau đó giống như lại nghĩ tới chuyện gì, mũi ngọc tinh xảo không thể không hơi chíu lại, nói:
"Người nào đó giống như còn nhỏ hơn ta mấy tuổi lận! Nói lời này cũng không cảm thấy xấu hổ a!"
Diệp Trần lập tức im lặng như gà mắc tóc,
Trong thân thể của hắn có ký ức của tám trăm năm, nhiều khi hay quên mất, chính mình vào lúc này vẫn là một thiếu niên còn chưa tới mười tám tuổi...
Sở Phi Yên thấy Diệp Trần không lên tiếng, còn tưởng rằng hắn đang tức giận, lúc này mới nghĩ tới thân phận của đối phương, vội vàng thè lưỡi, nói:
"Thực xin lỗi, Diệp tiên sinh, ta...ta nói sai lời rồi á..."
Diệp Trần thấy Sở Phi Yên tạo ra vẻ mặt sợ hãi, không thể không cười ha ha một tiếng,
"Cô không có nói sai! Tuổi của tá xác thực nhỏ hơn so với cô, sau này cô cũng không cần lại cứ phải gọi ta là Diệp tiên sinh dài Diệp tiên sinh nhắn, ta coi cô là bạn, cô trực tiếp gọi Diệp Trần là được rồi!"
"Thật sao?"
Sở Phi Yên trông rất vui mừng, trong đôi mắt đều nhanh chóng lóe ra ngôi sao nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô ta từ lúc quen biết Diệp Trần cho đến nay, thời gian dài như vậy, đối phương mới đối với cô nói ra lời như vậy, tâm hồn thiếu nữ lập tức mừng thầm một hồi.
Cô ta lại làm sao biết được rằng, tuy rằng trước đó Diệp Trần đối với cô chiếu cố có thừa, nhưng đây cùng lắm là hướng về thể diện của Cổ Thuần Dương, thế nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, Sở Phi Yên thà để mình bị tổn thương, cũng không muốn bán đứng hắn, vì điều này làm cho đáy lòng của Diệp Trần, mới thực sự tiếp nhận người bạn như cô ta.
"Đúng rồi, Phi Yên, có chuyện, không biết cô có thể giúp ta hay không?"
Diệp Trần bỗng nhiên lại mở miệng nói.
Sở Phi Yên đang mừng thầm, vội vàng nói:
"Diệp tiên sinh...Diệp Trần, anh nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp được cho anh, đều không thành vấn đề!"
Diệp Trần cười nói:
"Tôi không muốn nói quá nhiều! Là như thế này, tôi đã đăng ký một công ty, bây giờ tôi cần một người đáng tin cậy để giúp tôi quản lý công ty, tôi biết rằng cô có kinh nghiệm quản lý công ty, không biết liệu cô có dám tiếp nhận thử thách đó một chút không?"
Sở Phi Yên nghĩ thầm, đó không phải là bà chủ sao? Vừa nghĩ tới đây, gương mặt xinh đẹp lập tức lại đỏ lên, sau đó nói ngay:
"Đương nhiên không thành vấn đề! Không biết công ty kia của anh, chủ yếu là làm về nghiệp vụ gì? Ích lợi một năm đại khái là bao nhiêu?"
Lần này ngược lại lại hỏi khó Diệp Trần, chuyện của công ty, trước đó Diệp Trần đều để cho mấy người Đường Nghiệp làm giúp, hắn không bao giờ hỏi kỹ, nên hắn thực sự không biết công việc kinh doanh chính của công ty là gì, hơn nữa bản thân hắn với việc kinh doanh công ty một chút cũng không hiểu.
Diệp Trần suy nghĩ một chút,
"Có vẻ như không có kinh doanh, nếu nói tới thu nhập hàng năm, cũng là vài tỷ đi..."
Sở Phi Yên lập tức tròn xoe hai mắt, suýt chút nữa thì ngất đi vì choáng váng.
Kinh doanh Cổ Nguyệt trai nhiều năm như vậy, tổng tài sản cũng chỉ vài trăm triệu mà thôi, bây giờ Diệp Trần thế mà để cho cô ta tiếp nhận, quản lý một công ty lớn như thế, lợi nhuận hàng năm vài tỷ nhiều như vậy, cô ta có chút thiếu tự tin.
Theo bản năng Sở Phi Yên muốn từ chối, thế nhưng nghĩ lại, Diệp Trần thế mà giao cho mình quản lý một công ty lớn như vậy, đây là cần phải rất tin tưởng vào chính mình a!
Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Phi Yên nhất thời đắc ý, lập tức ưỡn bộ ngực đày đặn của cô ta lên, ra vẻ tùy ý nói:
"Không phải chỉ là vài tỷ thôi sao, chuyện nhỏ!"
Diệp Trần tròn xoe mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm...
...
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã về tới Vân Châu.
Sau khi về tới Vân Châu, về trước biệt thự một chuyến, Diệp Trần lấy tư liệu có liên quan tới tập đoàn Tô Diệp, toàn bộ giao cho Sở Phi Yên, để cô ta sau này có toàn quyền xử lý chuyện công việc của công ty.
Dùng người thì không nghi người, nghi người thì đã không dùng người, hơn nữa Diệp Trần căn bản đối với tài phú thế tục này cũng không có hứng thú, đã quyết định giao cho Sở Phi Yên quản lý, hắn sẽ không can thiệp vào.
Sau khi trao đổi về chuyện của công ty xong, Diệp Trần lại tự mình đưa Sở Phi Yên về Cổ Nguyệt trai, lúc này đã là buổi chiều.
Nữ nhân viên cửa hàng của Cổ Nguyệt trai kia, nhìn thấy Diệp Trần vậy mà thực sự mang theo Sở Phi Yên toàn thân mặc đồ cười trở về, lập tức trố mắt ra, nhìn như sắp phải rớt xuống, không thể không hướng về phía Diệp Trần đang ngồi ở trên ghế lái xe, giơ ngón tay cái lên, "Anh chàng đẹp trai, có thể từ trong tay thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh, cướp Sở tổng trở về, ngươi thực trâu!"
...
Đợi đến khi Diệp Trần quay trở về biệt thự, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới lại có một vị khách mới, hóa ra người này chính là Dịch Sơn Hà tổng tham mưu Thần Long vệ.
Cùng đi theo Dịch Sơn Hà tới đây, ngoài Đường Minh Phi ra, Trần Kỳ Phong tư lệnh quân đội thành phố ra, còn có hai tên đại tá, hơn nữa trong tay hai người nâng lấy một bộ quân trang, quân hàm thiếu tướng, các loại vật dụng khác.
Rất rõ ràng, điều kiện mà Diệp Trần trước đó nói, xem ra quân đội đã chấp nhận.
Và điều này cũng có nghĩa rằng, Diệp Trần chẳng những chính thức trở thành cung phụng của Thần Long vệ Hoa Hạ, hơn nữa, địa vị cũng ngang vai ngang vế với Diệp Thiên Ca.
P/S: Ta thích nào......ai có kim phiếu mà thích truyện này thì để dành kim phiếu đầu tháng chín vứt vào đây nha....vì trong quá trình đợi tác giả ra chương của truyện Hệ Thống Chưởng Môn - có chương nào mới sẽ dịch chương đó ngay, còn bây giờ toàn lực dịch truyện Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thi, mà chỉ có cá nhân tôi dịch, đâm ra mong mọi người ủng hộ nha, một ngày thấp nhất là 5 chương, còn nhiều hơn thì phụ thuộc vào tình hình công việc của bản thân, đã có lúc dịch nhiều nhất khoảng 15 chương 1 ngày. Truyện này tác giả đang ra tới 700 chương, và một ngày ít nhất hắn viết 2 chương, tạm thời đang đều đặn ổn định, khả năng tới 1k chương mới quay trở lại Tu Chân giới, với cả truyện này tình tiết gọn gàng, câu chữ súc tích, không loằng ngoằng quá nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.