Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 120: Lục Thiếu Khanh tức đến nổ phổi




Đêm khuya,
Du thuyền to lớn từ từ chạy về hướng đông, mà lúc này ở trên nơi cao nhất của du thuyền, ở trên một cái sân thượng rộng lớn như một cái sân bón, say múa hát ca, rất náo nhiệt, giống như là một tiệc rượu cỡ lớn.
Tuy rằng đại lão của mười thành phố đã đến đông đủ, nhưng dù sao đây cũng là đại hội võ lâm việc trọng đại ít có của toàn bộ tỉnh Thiên Nam, tự nhiên không có khả năng vội vàng bắt đầu như thế.
"Tô Mạn tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh mời cô đến nhảy một điệu nhảy hay không?"
Lục Thiếu Khanh thay đổi một thân lễ phục dạ hộih, trông giống như vương tử trong truyện cổ tích, từ từ đi tới trước mặt Tô Mạn, hướng cô ta xòe bàn tay ra, trên gương mặt đẹp trai, hiện ra nụ cười mê người.
Xung quanh có không ít cô gái trẻ thấy cảnh này, lập tức thi nhau quăng tới ánh mắt ước ao ghen tị.
Tô Mạn cũng không thể không cảm thấy mừng thầm, vẻ mặt thẹn thùng nhẹ gật đầu, đang muốn đứng dậy nhận lời mời nhảy của Lục Thiếu Khanh.
Diệp Trần thấy thế, không thể không khẽ nhíu mày, trực tiếp đưa ngón tay cong ngón búng ra!
Lục Thiếu Khanh lập tức cảm thấy bụng dưới của mình, đột nhiên đau đơn một trận, cũng không biết vì sao, suýt chút nữa thì không kiềm chế nổi mà phóng uế!
"Mạn Mạn, thật không tiện, bụng ta có chút..."
Lục Thiếu Khanh đã có chút không kiềm chế nổi, cũng không lo được chuyện mời Tô Mạn khiêu vũ, thậm chí còn không kịp giải thích, lập tức ôm bụng, chạy thật nhanh về hướng nhà vệ sinh.
Kịch bản đảo ngược quả thực rất nhanh, sau khi mọi người kịp phản ứng, thi nhau cười nhạo, mà Tô Mạn đứng ở nơi đó, lập tức rất là xấu hổ, trong lòng đối với hành vi vừa rồi của Lục Thiếu Khanh, ít nhiều có chút bực mình.
Ngay khi Tô Mạn cực kỳ bực mình, vào lúc đang chuẩn bị ngồi xuống lần nữa, Diệp Trần ở một bên đứng dậy, vươn tay một cái nắm chặt lấy tay ngọc thon dài của cô, trên mặt nở ra nụ cười xấu xa, nói:
"Tô Mạn tiểu thư, không bằng em đến mời chị nhảy một điệu đi!"
Nói xong, không nói thêm lời gì nữa, đã kéo Tô Mạn đi vào trong sàn nhảy.
Sau khi Tô Mạn kịp phản ứng, đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại,
"Tiểu tử xấu xa, em lại nghịch ngợm cái gì đấy! Làm sao chị không biết em còn biết khiêu vũ?"
Diệp Trần cười hắc hắc, cố ý ghé vào bên tai Tô Mạn, nói:
"Chuyện chị không biết còn nhiều lắm!"
Tuy rằng Diệp Trần chưa bao giờ từng học vũ đạo gì đó, nhưng tiêu chuẩn quốc gia cơ bản nhất vẫn còn biết một chút, hơn nữa Tô Mạn cũng giống vậy, chỉ biết một chút bề ngoài mà thôi, hai người ngược lại là ngang nhau.
"Chị giá, em cảm thấy con người Lục Thiếu Khanh này, có mưu đồ không tốt với chị!"
Đang khiêu vũ, Diệp Trần mở miệng nói.
Không nghĩ tới, Tô Mạn trực tiếp trừng mắt, tức giận nói:
"Làm thế nào mà chị cảm giác em có thành kiến đối với hắn đây? Con người của Lục học trưởng rất tốt a, không có xấu xa như em nghĩ đâu!"
Diệp Trần lúc này thấy Tô Mạn bảo vệ Lực Thiếu Khanh như thế, không thể không ngầm cười khổ, sợ nói quá nhiều, ngược lại, sẽ gây ra tâm lý nổi loạn của cô, tuy nhiên trong lòng hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng không thể để cho hai người tới gần với nhau.
Chỉ chốc lát sau, Lục Thiếu Khanh đi mà quay lại, nhìn thấy hai người có cử động thân mật như vậy, ở phía sâu trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ căm hận.
Lúc này, Đổng Lực ở một bên, dường như cũng để ý tới vẻ mặt của Lục Thiếu Khanh thay đổi, thế là lặng lẽ tiến tới,
"Lục thiếu, vừa rồi tôi mới hỏi bạn gái của tôi, hóa ra tiểu tử này và Tô Mạn căn bản không phải là chị em ruột, cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào!"
"Ừm?"
Nghe được tin tức này, Lục Thiếu Khanh lập tức càng thêm tức giận, trong đôi mắt dường như muốn phun ra lửa,
"Vừa rồi tôi nói hai chị em này làm sao lại thân mật như vậy, vốn tôi còn tưởng là tôi nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, hừ!!"
Thực ra thì Đổng Lực cũng đã sớm nhìn Diệp Trần không vừa mắt, bây giờ thấy đã thành công khơi mào lửa giận của Lục Thiếu Khanh, trong lòng lập tức vui mừng, lập tức tiếp tục châm ngòi thổi gió nói:
"Tôi phải nói, Tô Mạn này cũng không có trong sạch như bề ngoài nhìn qua như vậy, nghe Khả Hân nói, chị em bọn họ khi còn ở chung nhà, đều là ngủ chung một cái giường, nói không chừng bọn họ sớm đã..."
"Câm miệng!"
Lục Thiếu Khanh nghe được điều này, trực tiếp quát khẽ một tiếng, hai mắt đều đã có chút đỏ, tức giận đến sùi bọt mép.
Không thể không nói, những lời nói này của Đổng Lực thực sự khiến Lục Thiếu Khanh đau lòng, tuy rằng Lục Thiếu Khanh không muốn nghe Đổng Lực nói hết, trực tiếp khẽ quát câm miệng, nhưng suy nghĩ ma quỷ trong lòng của Lục Thiếu Khanh, đã được gợi lên thành công, trong ánh mắt của hắn nhìn về phía Tô Mạn và Diệp Trần, đã bắt đầu hiện ra vẻ hận thù điên rồ,
"Được một đôi cẩu nam nữ! Vốn ta còn tưởng rằng cô ta không giống như những đứa con gái khác, bây giờ xem ra, là ta đã nghĩ sai rồi!"
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đầu trọc từ bên cạnh đi ngang qua,
"Lục thiếu, đã lâu không gặp a!"
Lục Thiếu Khanh nhìn thấy người trước mắt này, vội vàng chào, "Từ lão đại khỏe chứ!"
Hóa ra người đàn ông trung niên đầu trọc này, bỗng nhiên chính là Từ Báo đại lão của thành phố Hải Châu!
Lục Thiếu Khanh là cháu trai gia chủ Vũ gia, bản thân cũng là giàu có quyền thế, hơn nữa Hải Châu và Thiên Hải ngay gần kề nhau, cho nên trước đó hai người đã gặp mặt nhau vài lần.
Từ Báo cười ha ha một tiếng, trực tiếp ôm đầu vài Lục Thiếu Khanh, phóng khoáng nói:
"Lục thiếu quá khách khí! Tôi làm sao được tính là lão đại, chẳng qua chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, nếu như Lực thiếu không chê, gọi tôi một tiếng Báo ca là được rồi!"
Nếu như hai người luận về địa vị giang hồ, Lục Thiếu Khanh tự nhiên còn kém Từ Báo rất xa, sở dĩ Từ Báo nói như vậy, thế nhưng cũng chỉ là cho Vũ gia thể diện mà thôi.
Hai người nói chuyên một lúc, Lục Thiếu Khanh nhìn qua hai người Diệp Trần và Tô Mạn còn đang không ngừng nhảu múa ở trong sàn nhảy, đột nhiên hơi suy nghĩ, đã nghĩ ra được một kế.
"Báo ca, tiểu đệ có chuyện, muốn xin ngài ra tay giúp đỡ!"
Từ Báo nghe vậy, lập tức vung tay lên,
"Thiếu Khanh cứ mở miệng, chỉ cần lão ca ta có thể giúp được, chắc chắn không chối từ!"
Lục Thiếu khanh chờ chính là câu nói này, lập tức hết sức vui mừng, chỉ vào Diệp Trần ở trong sàn nhảy, nói:
"Lão ca nhìn thấy tiểu tử kia không? Hắn ta thế mà cũng dám có ý định với bạn gái của tiểu đệ, tiểu đệ muốn lão ca giúp tiểu đệ dạy bảo hắn thật tốt một chút!"
Từ Báo nghe được điều này, lập tức sững sờ, cũng không có lập tức đáp ứng.
Dù sao, người có thể leo lên chiếc thuyền này, đều không phải người bình thường, ai không phải là người có một chút bối cảnh?
"Thiếu Khanh, tiểu tử kia có lai lịch gì?"
Không đợi Lục Thiếu Khanh mở miệng, Đổng Lực ở một bên chen lời nói:
"Hắn chẳng qua chỉ là một cái tiểu ma cà bông tới từ Vân Châu mà thôi, không có bối cảnh gì! Nhưng lá gan lại rất lớn, cũng dám đối nghịch với Lục thiếu của chúng ta, chẳng qua tiểu tử này và bạn gái của Lục thiếu quen biết, cho nên Lục thiếu không tốt ra mặt dạy bảo hắn mà thôi!"
Từ Báo nghe được lời này của Đổng Lực, không thể không quan sát ở trên người Diệp Trần một lúc, nhận ra hắn cũng chỉ là mặc quần áo loại mua ở vỉa hè, hoàn toàn chính xác không giống với người có bối cảnh gì, hơn nữa ở phía sau Lục Thiếu Khanh là Vũ gia, ở trên chiếc thuyền này, chắc là không có người nào dám đắc tội Vũ gia.
Vừa nghĩ tới đây, Từ Báo lập tức cười ha ha một tiếng, vỗ ngực, nói:
"Chuyện này rất nhỏ! Thiếu khanh muốn lão ca dạy bảo hắn như thế nào? Gãy tay gãy chân? Hay là trực tiếp..."
Nói đến đây, Từ Báo trực tiếp làm một cái động tác tay cắt cổ.
Lục Thiếu Khanh trầm ngâm một lúc, mới chậm rãi nói:
"Người này dù sao cũng là em trai của bạn gái tiểu đệ, xuất thủ quá nặng cũng không tốt lắm, để hắn nằm viện mấy tháng là được rồi!"
Từ Báo lập tức gật đầu đáp ứng.
Cùng lúc đó, đối thoại của ba người đã hoàn toàn chui vào trong tai của Diệp Trần, khóe miệng không thể không lộ ra nụ cười lạnh.
P/S: Ta thích nào....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.