Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 118: Sóng ngầm cuồn cuộn!




Qua một lúc lâu, vẻ mặt của Trương Uy vẫn khó có thể tin, nhịn không được hoài nghi nói:
"Cảnh giới ở trên tông sư Hóa Kình, hơn nữa tuổi tác còn nhỏ hơn với chúng ta sao? Trên đời này tại sao lại có thể có người biến thái tới như vậy chứ? Không phải là nghe nhầm phải tin đồn bậy chứ?"
Lục Thiếu Khanh lần nữa nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, buồn bã nói:
"Lúc đầu tôi cũng như ông là không tin, thế nhưng nghe anh họ của tôi nói, người này ở một tháng trước đã từng dùng một quyền đấm chết một cường giả Hóa Kình đại thành, hơn nữa việc này đã được chứng thực, cho nên trên cơ bản có thể kết luận, người này ít nhất cũng là nửa bước Thánh Cảnh! Coi như thực lực so ra kém với Vũ Trường Không ông ngoại của tôi, nhưng cũng không kém bao nhiêu!"
Nói đến đây, Lục Thiếu Khanh dừng lại một chút, lại nói:
"Căn cứ theo suy đoán của cậu tôi, người này có thể giống với Lý Nguyên Bá nhân vật thời cổ đại, chẳng những trời sinh thần lực, mà còn là thiên tài võ đạo tuyệt đỉnh, mới có thể ở chừng đó tuổi, đã có thực lực mạnh như thế!"
Sau khi nghe Lục Thiếu Khanh giải thích một phen, hai người Trương Uy và Đổng Lực lập tức thổn thức không thôi, Trương Uy nhịn không được thốt ra, nói:
"Còn trẻ như vậy, đã có thực lực như thế, tương lai chẳng phải là sẽ lấn át Vũ gia sao?"
Sau khi Trương Uy nói xong lời này, lập tức đã ý thức được mình nói lỡ lời, nhưng lúc này rút lại lời nói đó đã không kịp, không thể không len lén liếc mắt nhìn Lục Thiếu Khanh
Quả nhiên, khi Lục Thiếu Khanh nghe được lời này, vẻ mặt lập tức thay đổi, thế nhưng sau đó lại cười lạnh lùng nói:
"Hắn chỉ có một người mà mạnh hơn sao, muốn lấn át Vũ gia? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Không nói trước đây Vũ gia kinh doanh mấy chục năm trên tỉnh Thiên Nam, sớm đã có lực ảnh hưởng rất nặng khó có thể thay đổi, cho dù chỉ là so đấu vũ lực, vị Diệp tiên sinh kia cũng khẳng định không phải là đối thủ của cụ ngoại tôi!"
Trương Uy và Đổng Lực vội vàng gật đầu,
"Đúng thế, chính là như vậy! Ở giới võ đạo của Hoa Hạ, có người nào không biết Vũ lão gia năm đó, có hành động vĩ đại, một người độc chiến tứ đại chiến thần của Đảo quốc?"
"Vũ gia chính là gia tộc đệ nhất của tỉnh Thiên Nam chúng ta, thế lực trải rộng tới khắp mọi ngõ ngách, sức của một người làm sao có khả năng thách thức?"
Lục Thiếu Khanh khoát tay áo, lại nói:
"Cũng không thể nói như vậy! Lấy thiên phú của người này, nếu như ẩn giấu tài năng, kinh doanh mấy chục năm, nói không chừng thực sự có cơ hội tách ra vật tay với Vũ gia, đáng tiếc a! Người này quá cuồng ngạo...hừ hừ!"
Lục Tiếu Khan nói ra một nửa, lại đột nhiên cười lạnh, dường như có có ý riêng.
Hai mắt của Trương Uy và Đổng Lực lập tức sáng lên, vội vàng lấy rượu rót cho Lục Thiếu Khanh, cười làm lành nói:
"Chắc là Lục thiếu biết một chút chuyện bí mật mới nào đó hay sao?"
"Nói cho anh em nghe một chút thôi a!"
Lục Thiếu Khanh uống không ít rượu vàng, vào lúc này đã có chút tây tây, khóe miệng nhếch lên,
"Thực ra thì cũng không phải chuyện bí mật gì, nói cho các ông biết cũng không sao! Trước đây môt thời gian, Mạc Trường Vân nhị công tử của Mạc gia mất tích một cách không bình thường, việc này chắc là các ngươi đều đã từng nghe qua rồi chứ? Nghe nói chính là bị người này giết chết!"
"Còn có ở lầu Vọng Giang, một quyền của hắn giết Vu Thành Hùng cao thủ Hóa Kình ở nước ngoài, mà sư huynh của Vu Thành Hùng này tên là Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, năm đó gần như là quét ngang toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ!"
"Tên kia tuy rằng kỳ tài ngút trời, thế nhưng làm người thực sự quá cuồng ngạo bá đạo, có thể vượt qua cửa này hay không, chỉ sợ còn chưa biết được..."
Trương Uy và Đổng Lực còn đang muốn hỏi thêm, nhưng mà đúng vào lúc này,
"Ầm ~~ "
Ở trên xông phía xa, đột nhiên truyền tới một tiếng nổ vang rền,
Ngay sau đó, đã thấy một chiếc du thuyền to lớn, từ phía tây chậm rãi lao tới.
Nhìn thấy du thuyền kia xuất hiện, Lục Thiếu Khanh đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng nói:
"Đến rồi! Xem ra đại hội võ lâm năm năm một lần, lập tức chuẩn bị bắt đầu rồi!"
Mấy người Trương Uy, cũng thi nhau mừng rỡ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu như bọn họ có thể tận mắt nhìn, khẳng định chuyến đi này không tệ.
Sau một lúc, du thuyền vạn tấn này đã dừng lại ở chỗ bến cảng,
Lục Thiếu Khanh nói với mọi người:
"Tôi đi trước tới đó xem tình huống một chút, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ông cậu của tôi khẳng định ở trên thuyền, mọi người trước tiên ở đây chờ một chút, chờ sau khi tôi sắp xếp xong xuôi, lại tới đón mọi người lên thuyền!"
Nói xong lời này, Lục Thiếu Khanh trực tiếp đi về phía du thuyền kia.
Diệp Trần thừa dịp mấy người đang bị du thuyền đột nhiên mới xuất hiện này hấp dẫn, kéo Tô Mạn sang một bên, trực tiếp nói ngay vào điểm chính:
"Chị, trước đây ta vẫn luôn không có cơ hội hỏi, tại sao chị lại đi chung một chỗ với Lục Thiếu Khanh? Em cảm thấy con người của hắn không tốt, chị tốt nhất nên cách xa hắn một chút!"
Không nghĩ tới, hai mắt Tô Mạn trực tiếp trợn trừng lên, dậm chân, nói:
"Em nói cái gì đấy! Cái gì gọi là chị với hắn...cái gì mà một chỗ a? Chị là được Khả Hân rủ đi chơi, trùng hợp gặp Lục học trưởng, hơn nữa chị cảm thấy con người của Lục học trưởng cũng rất tốt mà!"
Diệp Trần không còn gì để nói,
"Ta nói bà chị của ta, chị có phải ngốc hay không? Lục Thiếu Khanh kia rõ ràng là lợi dụng quan hệ của Triệu Khả Hân, cố gắng tiếp cận chị, không phải ngay cả điểm này chị cũng không nhìn ra sao?"
Tô Mạn nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp ngược lại đỏ lên một chút, trong đôi mắt hiện ra vẻ mừng thầm, nói:
"Coi như thực sự là như vậy, vậy cũng không phải là chuyện rất bình thường sao? Huống hồ hắn chưa có làm chuyện xấu gì đối với chị..."
Diệp Trần thấy thế, lập tức âm thầm cảm thán,
Không thể không nói, loại sức mạnh của vận mệnh này hoàn toàn chính xác rất mạnh mẽ, hắn tin tưởng, theo tình huống phát triển trước mắt này, nếu như không có hắn nhúng tay vào, hai người nhất định sẽ vẫn đến với nhau.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Trần đã âm thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải tách hai người ra, thậm chí nếu như thực sự không tách được, vậy chỉ còn nước trực tiếp giết chết Lục Thiếu Khanh như vậy là được rồi!
"Bây giờ hắn không có làm chuyện gì đối với chị, cũng không có đại biểu sau này sẽ không làm! Nếu như chị lên thuyền cùng hắn, đến lúc đó coi như chị như con cá nằm trong thớt rồi! Với cả ở nơi này cũng không phải là nơi chị nên tới, chị nên tranh thủ thời gian về trường học đi thôi!"
Thực ra thì lấy lòng dạ của Lục Thiếu Khanh đến xem, chắc cũng không phải loại người hạ lưu đến mức dùng thủ đoạn lưu manh kia, nhưng Diệp Trần cố ý nói chuyện giật gân, hiển nhiên muốn Tô Mạn biết khó mà lui.
Nghe được điều này, Tô Mạn quả nhiên hiện ra vẻ do dự, tuy nhiên rất nhanh, vẻ mặt lại đột nhiên nghiêm túc lên,
"Được rồi! Chị còn chưa có để ý tới em, em ngược lại còn quản lý dậy bảo chị của em trước rồi! Vậy em nói chị nghe một chút, tại sao em lại tới chỗ này?"
Diệp Trần lập tức nghẹn lời, đang muốn thuận miệng chém gió ra một cái lý do, đúng lúc này, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, là Tào Khôn gọi tới.
Diệp Trần lập tức nhướng mày,
Bình thường mà nói, nếu không phải có chuyện khẩn cấp gì, Tào Khôn không dám tùy tiện quấy rầy hắn.
Đành phải bật nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của Tào Khôn,
"Diệp tiên sinh, xảy ra chuyện lớn!"
Diệp Trần vẫn bình tĩnh,
"Có chuyện gì?"
Tào Khôn nói:
"Tôi vừa mới nhận được tin tức, Hà Tiến ở đoạn thời gian trước biến mất không thấy dấu vết, bây giờ cũng xuất hiện ở thị trấn Thái Bình, hơn nữa bên người dường như còn có một vị tông sư Hóa Kình! Vừa rồi Hà Tiến đã để cho người của hắn tới truyền lời cho tôi, nói muốn giải quyết chuyện địa bàn với tôi, để cho tôi chuẩn bị sẵn sàng!"
Nghe xong báo cáo của Tào Khôn, Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày,
Đối phương đã biết rõ thực lực của hắn, thế mà còn dám trực tiếp nói như vậy, rất rõ ràng là đang rất có lòng tin, không phải là Bạch Thiên Hành kia, vì báo thù có sư đệ của mình, thậm chí không tiếc vi phạm lời thề, đặt cân vào bên trong cảnh nội Hoa Hạ.
P/S: Ta thích nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.