“Thật là khủng bố” Diệp Tinh trốn trong đất lẩm bẩm nói.
Về việc giết Mạc Hằng, hắn không có chút gánh nặng nào.
Mạc Hằng thân là thiên tài đỉnh cấp yêu tộc, nếu thật sự báo cáo lên trên, chắc chắn hắn sẽ được nhân tộc ban thưởng.
Đương nhiên Diệp Tinh không thể làm như vậy, nếu thật sự để đạo chủ Xích Côn biết được Mạc Hằng là do hắn giết, hắn cũng chẳng biết đạo chủ Xích Côn sẽ làm ra việc điên cuồng gì.
“Có điều giết mh3 đã khiến cho lá bài tẩy trên người mình hao tổn hết.” Diệp Tinh bất đắc dĩ.
Quả Tử Lăng, quả Thất độc, hai linh quả quý báu sử dụng một lần trên người hắn đã dùng hết, hơn nữa còn sử dụng một phần sương mù màu trắng, thậm chí thiết cầu bạo phá gần đạt tới đẳng cấp đại đạo chi chủ cuối cùng cũng đã sử dụng.
Thiết cầu bạo phá này là lá bài tẩy lớn nhất trên người hắn, cơ bản không có bất cứ cường giả Bất Tử Cảnh nào có thể ngăn cản được.
Trước đây vì tức giận, xúc động hắn đã sử dụng một quả trước cung của đạo chủ Quang Huyên.
Quả thứ hai này Diệp Tinh vẫn luôn coi là lá bài tẩy cuối cùng, căn bản không nỡ sử dụng.
Giờ đây hai thiết cầu tương đương với một đạo công kích của đại đạo chi chủ đã dùng hết.
“Phòng ngự trên người Mạc Hằng này mạnh thật, nếu không phải Canh Kim trùng, căn bản là mình sẽ chẳng làm gì được anh ta!” Diệp Tinh nhớ lại trận chiến lúc này.
Cho dù mạnh mẽ nghênh tiếp công kích của thiết cầu bạo phá gần đạt tới đại đạo chi chủ, Mạc Hằng cũng không chết ngay, thậm chí còn nuốt linh quả quý hiếm, chuẩn bị nhanh chóng hồi phục.
Nhưng những con Canh Kim trùng đó điên cuồng cắn nuốt sinh mệnh, cuối cùng Mạc Hằng không còn sức phản kháng.
Nói ra thì, Mạc Hằng chết cũng có chút nghẹn khuất, dựa vào lá bài tẩy trên người anh ta, cho dù đối mặt với cường giả đẳng cấp Huyền Long cũng có thể kiên trì được một lát, sẽ không chết trong một thời gian ngắn, thậm chí còn có thể kiên trì được cho tới khi cha mình tới.
Nhưng dưới sự phối hợp của thiết cầu bạo phá và Canh Kim trùng, nhất là trong tình huống bị thương nặng, đối mặt với loại côn trùng viễn cổ hung ác Canh Kim trùng này, Mạc Hằng không thể hồi phục được, chỉ có thể chờ chết.
Chỉ cần đủ Canh Kim trùng, thậm chí có thể tạo thành uy hiếp cho đại đạo chi chủ, cho dù có ăn tất cả, Mạc Hằng bị thương nặng sao có thể chống đỡ nổi?
Diệp Tinh vẫn luôn ở dưới đất không động đậy, cảm nhận uy áp khủng bố.
Thời gian trôi đi, rất nhanh đã qua một tiếng, lúc này hư không trên mặt đất đã khôi phục hoàn toàn.
“Đạo chủ Xích Côn đã rời đi chưa?” Diệp Tinh thầm lẩm bẩm.
Có điều tất nhiên hắn sẽ không lựa chọn ra ngoài lúc này.
“Mình bò, mình bò.” Trong đất, một con sâu róm nhỏ đang không ngừng bò sâu vào trong đất.
Bò mãi tới ba tiếng sau, sâu róm mới dừng lại.
“Vị trí này cho dù là đạo chủ Xích Côn chắc cũng không thể tra ra?” trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ vui mừng.
Dò xét linh hồn trong tình huống có thực vật sẽ có ngăn cản rất lớn.
Giống như một vài dãy núi sinh ra bảo vật quý báu, nhưng cường giả đỉnh caaso rất khó để tra ra, bởi vì linh hồn của bọn họ không xâm nhập được vào khoảng cách xa tới vậy.
“Xem một chút xem nhẫn không gia có gì?”
Yên tâm rồi, Diệp Tinh nhìn bảo vật,
Hắn nhìn một mảnh vỡ màu hổ phách, có điều tạm thời không động đến nó.
“Hửm? Còn có một quả Tử Lăng?” bỗng nhiên mặt Diệp Tinh trở nên mừng rỡ.
Trong nhẫn không gian của Mạc Hằng, có một quả Tử Lăng đang lặng lẽ nằm đó.
Trước đây Mạc Hằng đã nuốt một quả, giờ vẫn còn một quả, điều này chứng minh trên người Mạc Hằng có tổng cộng hai quả.
“Còn có hoa Mặc Tâm.” Diệp Tinh nhìn bông hoa năm cánh màu đen.
Thậm chí hoa Mặc Tâm có thể gặm nhấm linh hồn, là một loại bảo vật khiến cho phần lớn Bất Tử Cảnh cảm thấy sợ hãi.
Bình thường một khi độc tố xâm nhập vào trong cơ thể, nhưng hoa Mặc Tâm là độc tố có thể ăn mòn linh hồn, rất quý giá, giá trị còn cao hơn quả Thất Độc một chút.
Linh hồn của con người quan trọng tới mức nào? Chỉ ăn mòn một chút thôi, sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới bản thân.
“Đây là nước hồ Lãm Nguyệt?” Diệp Tinh lại nhìn về phía một ao nước, sắc mặt mừng rỡ.
Nước hồ Lãm Nguyệt rất quý, có tác dụng rất lớn đối với việc luyện chế binh khí đẳng cấp Bất Tử Cảnh, thậm chí giá trị đạt tới mức dùng cân để đo đơn vị.
Số nước hồ Lãm Nguyệt trước mắt, ít nhất cũng phải đáng giá mấy chục nghìn tỷ điểm Thời Không.
Không ngừng xem xét, trên mặt Diệp Tinh tràn ngập sự vui mừng.
“Thu hoạch lớn, chắc chắn là thu hoạch lớn!”
Hắn ước chừng tất cả bảo vật một chút, giá trị gần hai trăm nghìn tỷ điểm Thời Không.
“Có điểu so với thiết cầu bạo phá gần đạt tới đẳng cấp đại đạo chi chủ, mình vẫn thiệt một chút.” Diệp Tinh lắc đầu.
Bảo vật đẳng cấp đó hoàn toàn là gặp được nhưng không lấy được
Nếu có thể, Diệp Tinh nguyện dùng tất cả số bảo vật này đổi lấy một đòn công kích của ssc.
“Xem thử viên đá màu đen này!”
Cuối cùng, ánh mắt Diệp Tinh dừng lại trên viên đá màu đen đó. Cả viên đá là một hình dạng bất quy tắc, nếu vứt trong đống đá vụn, đoán chừng sẽ chẳng thu hút được sự chú ý của ai.
Nhưng lúc này viên đá đó lại cho Diệp Tinh một cảm giác rất kỳ diệu.
“Loại cảm giác này là?” trong lòng Diệp Tinh lặng lẽ suy nghĩ.
Trên viên đá màu đen này lóe lên dao động kì lạ, nhưng ngoài điều đó ra chẳng có biến hóa nào khác.
Vút!
Linh hồn của Diệp Tinh tản ra, chạm tới viên đá màu đen này.