Những con Canh Kim trùng sau khi cắn chết hai vị Bất tử cảnh thì nhanh chóng bay tới bên cạnh Diệp Tinh. Bọn chúng vây quanh hắn trông vô cùng gần gũi, sau đó tất cả bay vào trong nhẫn không gian.
Diệp Tinh nhanh chóng thu hồi những bảo vật trên người Khảm Bồi và Long Nguyên Mạc rồi xử lý thi thể của bọn họ.
“Ta cũng chẳng trông mong Huyền Long sẽ bỏ qua cho mình.”
Bóng người hắn khẽ lay động, nhanh chóng bay về hướng bên kia.
Diệp Tinh vừa bay, thân thể vừa không ngừng biến hóa. Chưa tới một giây sau, hắn đã biến thành hình dáng của một con yêu thú khác.
Hắn là nhân tộc, ra tay đánh chết những con yêu tộc này cũng chẳng có gì quá đáng.
Nhân tộc và yêu tộc tranh đấu bao nhiêu năm, đã sớm bất hòa rồi.
...
Trong phủ đệ của đạo chủ Xích Côn lúc này có một bóng dáng tương tự như nhân tộc, nhưng nửa người lại phủ đầy vảy màu tím, trên lưng có những chiếc gai nhọn vô cùng dữ tợn, một yêu thú có chiếc đầu giống như đầu cá sấu đang đứng đó.
Ở trước mặt người này còn có một người đàn ông giao long có hai chiếc sừng trên đầu.
“Đạo chủ Xích Côn!” Huyền Long đứng trước mặt Xích Côn, cung kính chào hỏi.
Huyền Long hơi cung kính.
Cho dù thực lực của ông ta mạnh mẽ đến mức nào, nhưng vẫn không thể so sánh được với đại đạo chi chủ cao cao tại thượng.
“Đạo chủ Xích Côn, Ma Lăng bỗng nhiên bóp nát ấn ký, chuyện này chỉ xảy ra khi gặp phải tình huống khẩn cấp, Ma Lăng nhất định đã gặp phải chuyện gì đó.” Huyền Long vội vàng trình báo.
“Hơn nữa tất cả những tin tức mà ta gửi đi đều giống như đá chìm xuống đáy biển, không có bất kỳ hồi âm nào.”
Người đàn ông có vảy màu tím hơi trầm ngâm, ông ta tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Ma Lăng chỉ bóp nát ấn ký chứ không gửi thêm bất cứ tin tức gì, nhất định là biết không kịp gửi tin tức nữa. Nếu như đối mặt với Bất tử cảnh thì sẽ không có chuyện như vậy, thế nên, rất có thể là đại đạo chi chủ của nhân tộc ra tay.”
“Đại đại chi chủ?” Sắc mặt Huyền Long hơi biến hóa: “Đại đạo chi chủ của nhân tộc phát hiện ra thân phận của Ma Lăng?”
“Đây chính là điểm mấu chốt!” Đạo chủ Xích Côn lạnh lùng nói: “Nếu như đại đạo chi chủ của nhân tộc xuất hiện thì rất có thể bọn họ đã biết thân phận thực sự của Ma Lăng, thế nên mới trực tiếp điều động đại đạo chi chủ ra tay như thế, Ma Lăng đã bị bại lộ.”
“Bại lộ?” Huyền Long nghe thế thì nhíu mày lại.
Ông ta biết điều đó có nghĩa là gì.
Sắc mặt của đạo chủ Xích Côn cũng không tốt đẹp hơn: “Ma Lăng là một trong những người quan trọng nhất mà yêu tộc chúng ta cử tới nhân tộc nằm vùng, nếu như ông ta bị phát hiện thì không nói làm gì, nhưng tại sao bị phát hiện mới là chuyện quan trọng lúc này. Nếu như chúng ta không làm rõ ràng nguyên nhân thì rất có thể những người khác của chúng ta cũng sẽ bị bại lộ. Nếu thực sự như thế thì thế lực mà chúng ta hao tâm tổn sức để ẩn núp ở nhân tộc có thể sẽ bị nhổ cỏ tận gốc.”
“Huyền Long, từ trước đến nay ngươi một mực phụ trách chuyện ám sát, Ma Lăng cũng là thuộc hạ của ngươi, trong quá trình này có phải đã xảy ra vấn đề gì?”
Đạo chủ Xích Côn nhìn Huyền Long, trầm giọng nói.
Huyền Long khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ. Ông ta bỗng nhiên ngẩn người, dường như đã nhớ đến chuyện gì.
Nhưng ông ta không nói ra, mà trả lời: “Đạo chủ Xích Côn, để ta đi điều tra một chút, như thế mới biết vấn đề nằm ở đâu.”
Ông ta nghĩ tới chuyện thu nhận Huyết Kiếm làm thuộc hạ, nhưng mà thực lực của Huyết Kiếm không đủ để uy hiếp tới ông ta, thế nên ông ta cũng không để ý.
Chính vì không để ý, nên tin tức kia mới trực tiếp để công khai.
“Chẳng lẽ là Huyết Kiếm?” Huyền Long hơi trầm ngâm.
Nếu như đúng là hắn... Thì sự việc nghiêm trọng rồi.
“Ừ.” Đạo chủ Xích Côn gật đầu một cái.
Huyền Long nói xong thì rời đi, bên trong cung điện chỉ còn lại một mình đạo chủ Xích Côn. Lúc này, ông ta khẽ nhíu mày, sắc mặt âm trầm, dường như đang nghĩ đến chuyện gì.
Vút!
Bỗng nhiên, có một người từ bên ngoài bay vào, người này nhìn dáng người và tướng mạo tương tự như đạo chủ Xích Côn.
“Cha.” Mạc Hằng nhìn đạo chủ Xích Côn, nhanh chóng chào hỏi.
“Mạc Hằng.” Đạo chủ Xích Côn nhìn thấy con trai mình thì vẻ âm trầm trên mặt lập tức biến mất, nhanh chóng nở nụ cười.
Ông ta nhìn về phía Mạc Hằng, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
Ông ta là thần thú Yêu tộc, huyết mạch đặc thù, muốn có con rất khó. Lúc trước khó khăn lắm ông ta mới có được một đứa con trai, nhưng thời điểm đột phá Chân linh cảnh đã không may bỏ mạng. Điều này khiến ông ta bi thương không dứt, trong lòng vô cùng áy náy vì đã không bảo vệ tốt cho con trai mình.
Bây giờ vất vả lắm mới có được đứa con trai thứ hai là Mạc Hằng.
Mạc Hằng có thiên phú rất mạnh, tu luyện mấy chục ngàn năm đã đột phá đến Bất tử cảnh. Đối với Mạc Hằng, ông ta không những có sự quan tâm của cha dành cho con mà còn đặt tất cả sự áy náy với đứa con trước lên trên người Mạc Hằng, thế nên vô cùng chiều chuộng anh ta.
“Cha, con đã luyện hóa xong bảo vật kia rồi, bây giờ con muốn đi ra ngoài xông xáo một chút.” Mạc Hằng cười.
“Đi ra ngoài xông xáo?” Xích Côn nhìn con trai mình, gật đầu một cái: “Dựa vào thực lực hiện tại của con thì ra ngoài cũng không vấn đề gì. Con cũng có không ít bảo vật, cho dù gặp phải cường giả Bất tử cảnh đỉnh cấp thì cũng không lo đến chuyện bị thương.”
“Nhưng mà, Mạc Hằng, con vẫn chưa thực sự hiểu sâu về bảo vật đó, nên sau này vẫn nhớ phải dành nhiều thời gian cho nó.” Đạo chủ Xích Côn dặn dò.
Không trải qua khổ luyện thì khó mà lớn lên, nhưng trên người Mạc Hằng có rất nhiều con át chủ bài, chỉ cần cẩn thận một chút thì xác suất tử vong sẽ rất thấp.
“Cha, con biết rồi.” Mạc Hằng mỉm cười gật đầu.
Sau đó, anh ta rời đi.
Xoẹt...