Ong...
Ở trước cửa hang, từng luồng khí lưu màu trắng tuôn ra, nhưng bây giờ đã không còn nhiều như mấy ngày trước.
Diệp Tinh khẽ động, đi tới trước cửa hang xem tình hình trước mắt.
Cửa hang hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Nhưng vũ trụ vô cùng kỳ lạ, bao nhiêu bảo vật ra đời đều không tuân theo một quy luật nào, giống như tinh thạch Khắc Vân hoặc là dãy núi Linh Vũ vậy.
Dãy núi kia nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng là sản sinh ra được tinh thạch Khắc Vân! Khí lưu màu trắng này cũng không biết sinh ra do đâu, Diệp Tinh cũng không điều tra được.
Nhưng trong bảy ngày vừa qua hắn đã thu thập được không ít rồi.
Nhìn thấy Âm Cưu vẫn vô cùng cung kính đứng bên cạnh, Diệp Tinh vung tay phải lên, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt hắn.
Âm Cưu sửng sốt một chút: “Hỏa Diệu đại nhân, cái này...”
“Ngươi cầm lấy chiếc nhẫn không gian này.” Diệp Tinh phân phó.
“Vâng, Hỏa Diệu đại nhân!” Âm Cưu nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vội vàng nhận lấy nhẫn không gian.
Diệp Tinh thấy ông ta nhận nhẫn không gian thì tiếp tục phân phó: “Còn hai ngày nữa là sự kiện ở vực Tử Hải, ngươi trở về đi, an tâm chuẩn bị sự kiện. Sau khi trở về, ngươi cứ nói là trốn thoát được khỏi tay ta, không cần bại lộ quan hệ của chúng ta làm gì.”
“A?”
Âm Cưu nghi hoặc nhìn Diệp Tinh, không biết tại sao hắn lại nói như thế.
Nhưng ông ta cũng không dám do dự, vội vàng cung kính gật đầu.
Không cần biết nguyên nhân là gì, Diệp Tinh nói thế nào ông ta làm theo thế đấy là được.
“Đi đi.”
Diệp Tinh dặn dò xong thì nhìn về phía cửa hang, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.
“Chỉ còn hai ngày nữa, không biết có thể thành công hay không?”
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ngày nữa trôi qua.
Trong một khu vực có một cung điện đồ sộ đứng sừng sững, tường thành cao ngất trời, trước cổng có rất nhiều người đang cung kính đứng nghiêm.
“Thủ lĩnh Lâm Mặc đến!”
“Thủ lĩnh Trúc Diêm đến!”
Từng tiếng thông báo không ngừng vang lên.
Cuộc gặp mặt của Võ Hồn Lãnh sắp bắt đầu, toàn bộ mọi thế lực của vực Tử Hải đều đã tới nơi này.
“Ha ha, Lâm Mặc, đã lâu không gặp.”
“Vân Hàng, tinh thần ngươi dạo này cũng không tệ nhỉ, có phải là sau khi bế quan có được thu hoạch gì lớn không? Nói không chừng vực Tử Hải chúng ta lại sắp xuất hiện cường giả Bất Tử cảnh thứ năm đó. Đến lúc đấy đừng quên ta nhé.”
“Nào có nào có.”
Hàng loạt các thế lực đang mỉm cười chào nhau rôm rả.
“Thủ lĩnh Hỏa Diệu đến!”
Bỗng nhiên lại một giọng nói vang lên, mọi người nhất thời không nói chuyện nữa, ánh mắt tập trung về một phía.
“Đó là Hỏa Diệu à?”
“Tên Hỏa Diệu này lai lịch rất thần bí, bỗng nhiên xuất hiện ở đảo Hỏa Vân, giết chết liên tục hai vị thủ lĩnh là Mặc Đồng và Tinh Không, Âm Cưu cũng phải chạy trốn vô cùng chật vật.”
“Ta nghe nói hắn chỉ dùng vài chiêu đã giết chết được Mặc Đồng và Tinh Không.”
Tất cả các thế lực thủ lĩnh đều nhìn về phía con yêu thú bốn chân dữ tợn kia.
“Nhưng lá gan của tên này cũng lớn thật, sau lưng Mặc Đồng là lãnh chúa Xà Côn, thế mà hắn cũng dám động thủ, thậm chí còn dám tới nơi này!”
“Cho dù tùy tiện đánh chết được Mặc Đồng, nhưng muốn đối kháng với cường giả Bất Tử cảnh thì không phải chuyện dễ đâu!”
“Biết đâu sau lưng hắn cũng có một cường giả Bất tử cảnh nào đó thì sao?”
Mọi người không nhịn được bắt đầu bàn tán.
“Sự kiện bắt đầu rồi à?”
Diệp Tinh hít sâu một hơi, nhìn về phía phủ đệ to lớn.
Hắn lại đến nơi này một lần nữa, chẳng qua là dùng một thân phận khác để tới.
“Lãnh chúa Xà Côn đến!” Một giọng nói vang lên, âm thanh thông báo tràn đầy cung kính.
Ngay lúc đó, Diệp Tinh chỉ cảm thấy có một luồng khí tức lạnh lẽo khóa chặt mình lại.
“Hả?” Diệp Tinh cau mày nhìn về nơi đó. Trước mặt hắn là một con yêu thú loại rắn, cả người màu đỏ, thân thể dài đến gần trăm mét, hai con mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
“Lãnh chúa Xà Côn đến!”
Mọi người lập tức ngừng nói chuyện, ai nấy đều nhìn về phía lãnh chúa Xà Côn và Diệp Tinh, trong mắt đầy sự hứng thú.
“Ngươi chính là Hỏa Diệu?” Lãnh chúa Xà Côn nhìn chằm chằm Diệp Tinh, một giọng nói chói tai từ trong hư không vang lên.
Diệp Tinh nhìn cường giả Bất tử cảnh trước mắt, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì?”
Sắc mặt hắn rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra sợ hãi.
“Mặc Đồng là do ngươi giết?” Giọng nói của lãnh chúa Xà Côn lạnh như băng: “Chẳng lẽ ngươi không biết Mặc Đồng là người của ta?”
“Ha ha, chỉ là một con yêu xà thôi mà, giết thì giết.” Diệp Tinh lãnh đạm trả lời.
Xung quanh lập tức yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt đều là sự ngạc nhiên.
“Tên Hỏa Diệu này không sợ lãnh chúa Xà Côn một chút nào?”
“Lãnh chúa Xà Côn là cường giả Bất tử cảnh đó!”
Mọi người mắt tròn mắt dẹt bàn tán.
Diệp Tinh nếu đã dám trả lời như vậy thì có nghĩa là hắn đã quyết định đắc tội với lãnh chúa Xà Côn, không còn chỗ làm hòa nữa rồi.
“Được lắm!” Nghe được câu trả lời của Diệp Tinh, ánh mắt lãnh chúa Xà Côn ngập tràn vẻ lạnh lùng, nhiệt độ xung quanh dường như cũng hạ xuống ngay lập tức.
Mặc dù chỉ có hai chữ, nhưng tất cả những ai nghe thấy đều có thể cảm nhận được sự tức giận và sát khí ẩn chứa trong đó.