Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 822: Chương 822




“Tiếc thật, cho dù có chìa khóa, biết được vị trí của cơ duyên thì cũng không có cách nào lấy được.” Diệp Tinh lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Thực lực tổng thể của Thương Lan yêu giới thậm chí còn không thua gì nhân tộc, cho dù là cường giả Đạo chủ cảnh của nhân tộc thì cũng không dám đến đó. Bởi vì có rất nhiều phỏng đoán rằng Thương Lan yêu giới có thể giết chết cường giả Đạo chủ cảnh.
Trừ khi đạt tới cảnh giới của Hiền giả vận mệnh, chân chính đứng trên đỉnh cao của vũ trụ thì mới có thể tùy ý đi tới bất cứ tộc quần nào.
Dựa vào thực lực của Diệp Tinh thì có khi vừa mới tới biên giới yêu tộc thì đã bị đánh chết rồi.
Hắn vung tay một cái, nhanh chóng cất chiếc chìa khóa màu đen vào trong nhẫn không gian.
Cho dù đó là những phần khác của Ma linh thuật, hay là một cơ duyên cường đại hơn, nếu như xác định không lấy được thì Diệp Tinh cũng không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ về nó nữa.
Muốn đến yêu tộc lấy được cơ duyên thì cần phải có thực lực tuyệt đối. Trừ cái này ra thì Diệp Tinh không nghĩ được biện pháp thứ hai.
Hắn lắc đầu một cái, đi ra khỏi phòng.
“Diệp Tinh!” Mặc Uyên đang đứng bên cạnh máy phi hành, nhìn luồng khí lưu hỗn loạn trước mặt, nhìn thấy Diệp Tinh thì mỉm cười.
“Mặc Uyên tiên sinh, bây giờ đã đến đâu rồi?” Diệp Tinh đi tới.
“Đi thêm một chút là thành Thạch Dương rồi.” Mặc Uyên trả lời.

“Thành Thạch Dương?” Diệp Tinh nghe thế thì trong lòng khẽ động một cái.
Lúc trước thất sư huynh Kuiba đã từng nói với hắn, Bất Tử giới ở ngay bên cạnh thành Thạch Dương.
“Mặc Uyên tiên sinh, chúng ta tới Bất Tử giới xem một chút đi!”
Diệp Tinh thực sự rất tò mò với Bất Tử giới.
“Diệp Tinh, Bất Tử giới là một nơi vô cùng nguy hiểm.” Mặc Uyên không nhịn được nói.
Dựa theo những lời Kuiba nói thì cho dù là cường giả Bất tử cảnh đỉnh phong cũng có thể chết ở trong đó.
Nhiệm vụ của ông ta là bảo vệ Diệp Tinh, ông ta không thể để Diệp Tinh rơi vào nguy hiểm.
“Chúng ta chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào một chút thôi.” Diệp Tinh cười.
Trong lòng hắn thầm nghĩ đến một chuyện, Bất Tử giới có quả duyên thọ, đây là lần đầu tiên hắn nghe được nơi xuất hiện của loại quả này, thế nên trong lòng rất háo hức.
Nếu đã đến gần nơi này thì nhất định phải xem một chút.
“Lần này chỉ xem thôi, chờ sau này đủ mạnh thì nhất định phải tới thám hiểm.” Diệp Tinh âm thầm hạ quyết tâm.
...
Những vách đá khổng lồ cao chót vót trong mây.
Dưới vách đã là một mảnh tối om, khí lưu màu đen cuồn cuộn phun trào, hoàn toàn không nhìn rõ được bên trong có gì.
“Vút!”
Một cơn gió thổi qua vực sâu hắc ám, tạo thành những chuỗi âm thanh vô cùng thê lương, khiến người ta sợ hãi.
“Đây chính là khu vực Bất Tử giới sao? Âm thanh kia nghe chói tai quá.”
“Đó chỉ là tiếng gió thôi, không có gì nguy hiểm. Nguy hiểm thực sự là ở bên trong Bất Tử giới, bên trong lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, các vòng xoáy sẽ đột nhiên xuất hiện, cuốn kẻ đột nhập vào đó. Thậm chí, bỗng nhiên cũng có thể xuất hiện những lưỡi kiếm gió, cho dù là cường giả bất tử cảnh nếu không cẩn thận là cũng mất mạng như chơi. Ngoài ra, bên trong đó còn có rất nhiều cường giả lang thang, cũng phải chú ý tới bọn họ, nói không chừng bọn họ có thể đâm sau lưng đấy.” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Hai bóng người bay tới, nhìn chằm chằm vực sâu trước mặt.
Vút!
Sau khi nói xong, hai bóng người trực tiếp bay vào.
Mặc dù có nguy hiểm, nhưng bảo vật ở Bất Tử giới lại nhiều vô kể, lấy được một cái cũng có thể phát tài.
“Kia là Bất Tử giới!” Cách đó không xa, Diệp Tinh bay tới, đứng trên vách đã nhìn xuống vực sâu phía dưới.
“Diệp Tinh, Bất Tử giới có thể là do một vị cường giả cấp cao sau khi chết đưa đến, cũng có thể là một di tích từ bên ngoài đưa đến.” Mặc Uyên nhìn xuống phía dưới, trầm giọng nói.
Diệp Tinh gật đầu.
Bất Tử giới mặc dù có nhiều nguy hiểm nhưng cũng có nhiều cơ duyên, chắc là một di tích do một cường giả nào đó để lại.
“Mặc Uyên tiên sinh, chúng ta đi thôi.” Diệp Tinh nhìn vực sâu một chút rồi nói.
Mặc dù rất khát khao lấy được quả duyên thọ, nhưng đến cả cường giả Bất Tử cảnh cũng có thể chết ở nơi này chứ đừng nói là hắn.
Lượng sức mà làm, Diệp Tinh biết trình độ của mình đến đâu.
Hắn xoay người chuẩn bị rời đi.
“Vút!”

Bỗng nhiên, một âm thanh bén nhọn vang lên, sau đó những luồng khí lưu màu đen lập tức tấn công tới, áp sát Diệp Tinh.
“Hả?” Diệp Tinh vừa tiếp xúc với luồng khí lưu màu đen này thì hơi dừng bước, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hắn xoay người nhìn về phía vực sâu hắc ám, một sức hấp dẫn mãnh liệt đột nhiên truyền tới. Thân thể Diệp Tinh hơi run lên, dường như không nhịn được mà muốn tiến vào bên trong vực sâu hắc ám này ngay lập tức.
“Cái gì vậy?” Diệp Tinh hơi biến sắc.
Nhưng mà một giây sau đó hắn lại không cảm nhận được nữa.
Trong mắt Diệp Tinh đột nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc.
Sức hấp dẫn của vực sâu hắc ám chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
“Vừa rồi đã xảy chuyện gì vậy?” Diệp Tinh khẽ cau mày, hắn nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh: “Mặc Uyên tiên sinh, vừa rồi ông có cảm giác được gì không?”
Mặc Uyên nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút, ông ta không biết tại sao Diệp Tinh lại đột nhiên hỏi như thế. Mặc Uyên lắc đầu.
“Không có cảm giác gì sao?”
Diệp Tinh nhìn về phía vực sâu thăm thẳm, trong mắt hiện lên vẻ nghĩ ngợi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.