Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 712: Tặng bảo vật




Anh ta nhìn Diệp Tinh, trầm giọng nói: "Diệp Tinh, ngươi không dám đấu với ta thì ta cũng không miễn cưỡng, nhưng mà ta muốn ngươi phải nói ra câu ngươi không dám đấu với ta thì mới được đi."
- Làm càn! Diệp Tinh còn chưa nói gì, Mặc Uyên nhất thời tiến lên một bước, hừ lạnh nói: "Diệp Tinh thân phận như thế nào chứ, ngươi là cái thá gì mà muốn khiêu chiến liền khiêu chiến sao?"
Lúc này Mặc Uyên truyền âm với Diệp Tinh nói: "Diệp Tinh, 10 năm này Mặc Hồn cũng tiến vào nơi truyền thừa công kích của tộc Không Nguyên, có lẽ thực lực cũng tiến bộ không ít, chúng ta không cần để ý tới cậu ta."
Dù sao Diệp Tinh cũng đột phá đến hư không cảnh trong thời gian ngắn.
Còn Mặc Hồn thiên phú cường đại, lại sớm đột phá đến hư không cảnh, dựa theo phán đoán của Mặc Uyên, Mặc Hồn này dễ dàng thông qua tầng thứ mười tháp Đăng Thiên.
Nếu là thiên tài tầm thường bại thì không sao, thế nhưng Diệp Tinh được ca ngợi là thiên tài tuyệt thế mấy trăm triệu năm mới xuất hiện của nhân tộc, nếu như thất bại ở chỗ này cũng sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng.
- Mặc Hồn, lui ra! Diêm Ma cũng đi ra, nhìn Mặc Hồn quát nhẹ.
Chỉ là Mặc Hồn lại không lùi chút nào, trong mắt tràn đầy tức giận nhìn Diệp Tinh.
"Mặc Hồn?" Diệp Tinh nhìn thanh niên đang nổi giận đùng đùng trước mắt, bình tĩnh nói: "Anh vẫn luôn muốn đấu với tôi, thậm chí còn trả rất nhiều điểm Không Nguyên trân quý của mình, nhưng anh cảm thấy tôi thiếu mấy cái bí tịch tu luyện cùng bảo vật sao? Nếu thắng tôi chỉ được một vài điểm Không Nguyên vô dụng của anh mà thôi, còn nếu thua tôi tổn thất rất lớn, thế thì vì sao tôi phải đấu với anh?"
Thực tế, Diệp Tinh thực sự không quan tâm đến điểm Không Nguyên.

Nếu nói về bí tịch tu luyện, nhân tộc tuyệt đối nhiều hơn tộc Không Nguyên rất nhiều.
Nếu nói về bảo vật, nhân tộc chiếm một mảng lớn lãnh thổ, có được vô số bảo vật, mà tộc Không Nguyên chỉ là co đầu trong một hằng tinh này, lại càng không thể so sánh.
Kỳ thật còn có một nguyên nhân khác, giống như Mặc Uyên nói, lúc trước Diệp Tinh cũng là bởi vì không có bao nhiêu nắm chắc nên mới không ứng chiến. Tôi biết tôi không thể thắng thì tại sao tôi phải đấu? Ngu gì!
Đương nhiên, Diệp Tinh cũng không có khả năng nói ra mấy lời này ở trước mặt những người tộc Không Nguyên.
“Hóa ra nhân tộc cảm thấy điểm Không Nguyên không có tác dụng với mình nên mới không muốn chiến đấu!”
"Hừ! Lấy cớ mà thôi, hắn chính là không dám chiến đấu!"
Mọi người vây xem truyền âm nghị luận. Một số người trên mặt lộ ra vẻ hóa ra là vậy, còn có một số người lại có khinh thường trong mắt.
"Điểm Không Nguyên?" Mặc Hồn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Tinh, sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó anh ta nhìn về phía Nham Hành cách đó không xa, trầm giọng nói: "Nham Hành, ngươi đem danh ngạch điện truyền thừa công kích nhường cho ta, món bảo vật kia ta có thể cho ngươi!"
Nham Hành trầm tư một giây, sau đó gật gật đầu, nói: "Được."
Tay phải anh ta vung lên, sau đó một lệnh bài kỳ dị màu đen trong tay bay ra.
"Diệp Tinh."
Mặc Hồn nhận được lệnh bài, anh ta nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói: "Đây là lệnh bài điện truyền thừa công kích, có lệnh bài này là có thể tiến vào trong điện truyền thừa công kích của tộc ta. Điện truyền thừa công kích là một trong những truyền thừa đứng đầu tộc ta. Chỉ cần ngươi thắng ta, lệnh bài này sẽ thuộc về ngươi! Diệp Tinh, ngươi không coi trọng điểm Không Nguyên của tộc ta. Thế danh ngạch này ngươi cũng không đến mức còn chướng mắt chứ?”
Ánh mắt Mặc Hồn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tinh, chờ câu trả lời của Diệp Tinh.
- Là danh ngạch điện truyện thừa công kích!
"Danh ngạch này rất khó đạt được, hiện tại thiên tài hư không cảnh tộc ta cũng chỉ có không tới 10 người đạt được mà thôi, vậy mà Mặc Hồn lại lấy ra làm vật chiến thắng bại."
"Hừ! Nhân tộc Diệp Tinh chướng mắt điểm Không Nguyên của tộc ta. Hiện tại danh ngạch điện truyền thừa công kích đang ở ngay trước mắt, xem hắn còn có thể nói cái gì nữa!”

......
Những người khác cũng đều đang nhìn Diệp Tinh, trong mắt một số người còn có bộ dáng xem kịch hay.
Trong mắt bọn họ, Diệp Tinh căn bản không dám đấu, mấy lời nói lúc trước chỉ là lấy cớ mà thôi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Tinh nhìn lệnh bài màu đen, trong lòng lại khẽ động.
- Được, tôi đáp ứng khiêu chiến của anh! Diệp Tinh gật đầu.
Lúc trước hắn nhìn thấy điện truyền thừa công kích đã muốn đi vào một chuyến rồi. Đương nhiên tộc Không Nguyên không có khả năng cho hắn danh ngạch truyền thừa này. Hiện tại Mặc Hồn lại lấy ra lệnh bài truyền thừa đang cho hắn. Quá hời!
"Đáp ứng rồi?"
"Diệp tinh này..."
Sau khi Diệp Tinh đồng ý, tất cả mọi người chung quanh đều sửng sốt, theo bọn họ thấy, kế tiếp Diệp Tinh hẳn là còn có thể tìm đủ loại lý do từ chối, bọn họ còn chuẩn bị xem kịch hay đây.
- Diệp Tinh! Mặc Uyên truyền âm muốn nói cái gì đó.
"Mặc Uyên tiên sinh không cần lo lắng." Diệp Tinh truyền âm nói.
Có thể trước khi tiến vào không gian truyền thừa hắn không có gì nắm chắc có thể đánh bại Mặc Hồn, dù sao lúc đó thời gian hắn đột phá đến hư không cảnh quá ngắn.

- Được! Mặc Hồn thấy Diệp Tinh đồng ý, trong mắt lóe ra một tia sáng: "Vậy chúng ta liền đi tới chỗ bia tinh không!"
"Được thôi." Diệp Tinh gật đầu.
Nói xong, hai người đều bay đi.
“Đi, đi đến bia tinh không xem một chút!”
"Diệp Tinh lại dám ứng chiến, hắn chẳng lẽ thật sự có thể đánh bại Mặc Hồn?"
"Hừ! Không đời nào! Hắn chỉ là vì không có lý do gì nữa mà thôi!"
“Đi xem thực lực của hắn rốt cuộc như thế nào!"
Mọi người cũng đều cấp tốc hướng về bia tinh không.
......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.