Vút! Vút! Vút!
Cự kiểm tản ra, từng thanh từng thanh không ngừng bay lượn, giống như một dòng nước lũ chảy về phía trước, sau đó hoàn toàn nhấn chìm người sắt khổng lồ.
Mười giây sau, tất cả trường kiếm được thu lại, lúc này người sắt khổng lồ đã biến mất.
“Thành công rồi!” mặt Diệp Tinh lộ ra sự vui mừng.
Ong...
Bỗng nhiên, trong không gian lóe lên dao động, sau đó bóng của người sắt khổng lồ lại ngưng tụ lại một lần nữa.
“Chúc mừng ngươi, đã vượt qua tầng thứ tư của Tháp Đăng Thiên, nhận được một cơ hội truyền thừa của tháp đại đạo Tam Thiên.”
Người sắt khổng lồ nhìn Diệp Tinh, nói: “Đây là cánh cửa lên tầng thứ năm, bây giờ ngươi có thể tiến vào, lần sau tiến vào trong Tháp Đăng Thiên có thể trực tiến lên tầng thứ năm.”
Bên cạnh người sắt khổng lồ, một cánh cửa màu đen khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện.
“Tầng thứ năm sao?”
Trong mắt Diệp Tinh lộ ra ý chí chiến đấu, nhanh chóng bước vào trong.
...
Trên quảng trường rộng lớn, sau khi thông tin của Diệp Tinh thay đổi, những thiên tài này liền đợi Diệp Tinh ra ngoài, nhưng mấy phút đã trôi qua căn bản không thấy bóng dáng Diệp Tinh bước ra.
“Chuyện gì vậy? Sao Diệp Tinh vẫn chưa ra ngoài?”
“Không thể ở lại trong không gian chiến đấu của Tháp Đăng Thiên, thất bại sẽ nhanh chóng bị đưa loại.”
“Lẽ nào Diệp Tinh đang chiến đấu với cường giả tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên?”
...
Mọi người nghi ngờ, sau đó trong mắt xuất hiện vẻ khó mà tin được.
Bây giờ Diệp Tinh vẫn chưa ra ngoài, vậy thì chỉ có một khả năng.
Ong...
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên bảng xếp hạng Tháp Đăng Thiên trước mặt lại tản ra dao động kì lạ.
“Bảng xếp hạng lại thay đổi rồi!”
Nhất thời, ánh mắt các thiên tài đổ dồn về phía bảng xếp hạng.
Trong tầm mắt bọn họ, thông tin hàng thứ ba bỗng nhiên sinh ra dao động.
“Là Diệp Tinh!”
Trong mắt những thiên tài này lộ ra vẻ khiếp sợ.
Sau khi dòng thông tin thứ ba sinh ra dao động, lập tức tiến về phía trước, trực tiếp tiến lên vị trí phía trước, sau đó dừng lại ở vị trí thứ hai.
Dao động biến mất, một dòng thông tin hiện lên trước mắt mọi người.
Hạng 2: Diệp Tinh (Ngũ trọng thiên) thành tích: Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên.
“Tầng thứ tư! Trời ạ, Diệp Tinh hắn xông qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên rồi!”
“Sao có thế?”
...
Ánh mắt mọi người trên quảng trường đầy sự khiếp sợ, giống như nhìn thấy một việc gì đó không thể tưởng tượng nổi vậy.
“Lục trọng thiên chỉ có Đồng Mục Sâm xông lên được tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên, hơn nữa cũng chỉ vừa mới đây thôi.”
‘Vô Ngân, Lư Vân Đạt vẫn còn đang ở tầng thứ hai đó.”
“Giờ đây Diệp Tinh hoàn toàn vượt qua bọn họ rồi!”
“Điên rồi! Điên rồi! Mới được mấy năm cơ chứ?”
“Mười năm trước ta từng chiến đấu với Diệp Tinh, thực lực của hắn ta với ta không hơn kém nhau nhiều lắm, mà bây giờ ta mới vượt qua được tầng thứ nhất Tháp Đăng Thiên.”
...
Đám thiên tài đơn giản là không dám tin vào những gì mình thấy.
“Diệp Tinh còn chưa ra ngoài!”
“Chắc chắn bây giờ hắn ta đang ở trong không gian tầng thứ năm của Tháp Đăng Thiên, không biết có thể vượt qua không?”
...
Ánh mặt mọi người chăm chú nhìn bảng xếp hạng.
“Mười năm rồi, lứa thiên tài này cuối cùng cũng có một người nữa tới không gian này, xem ra chất lượng của lứa thiên tài này khá cao đó.” Vừa bước vào trong không gian, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Diệp Tinh nhìn qua, đó là một người đàn ông mặc áo trắng đang đứng một bên.
Người đàn ông cứ đứng ở đó như vậy, trong tay không có bất cứ binh khí gì.
Mặc dù như vậy, Diệp Tinh nhìn người đàn ông này, lại thấy có một cảm giác tim đập rất nhanh, trong cảm nhận của hắn, người đàn ông trước mắt này mặc dù là hình người, nhưng lại giống như một thanh kiếm, tản ra dao động cực kì mạnh mẽ.
“Người tu luyện kiếm đạo?” Diệp Tinh trầm giọng nói.
“Không tệ, vậy mà có thể nhìn ra được.” người đàn ông mặc áo trắng gật đầu.
Thực tế, mặc dù Diệp Tinh lĩnh ngộ Đạo Tắc Không Gian, Đạo Tắc Sinh Mệnh, nhưng tu luyện chủ yếu vẫn là tấn công giống như người luyện kiếm, vậy nên hiểu khá rõ.
Kiếm tu, tấn công vô cùng mạnh mẽ, thẳng tiến không lùi.
“Được rồi, ta xuất chiêu đây.” Người đàn ông mặc áo trắng bình tĩnh nói, tay phải ông ta giơ ra.
Vút!
Bỗng nhiên từ đầu ngón tay của ông ta bay ra một đạo kiếm quang.
“Đi!” lúc người đàn ông mặc áo trắng tấn công, Diệp Tinh cũng phát động chiêu tấn công mạnh nhất của mình trong nháy mắt.
Oành!
Thúc giục hoàn toàn lĩnh vực Hắc Diệu, sau đó hơn chín trăm thanh trường kiếm hợp lại thành một thế, biến thành một tấm lá chắn mạnh nhất.
Oành!
Kiếm quang của người đàn ông mặc áo trắng đánh tới, hai bên va chạm vào nhau trong hư không.
“Đùng đùng đoàng!”
Chỉ một đạo kiếm quang nhỏ bé lại như một ngọn núi khổng lồ đè xuống, hư không rung động, dường như không chịu nổi dao động này, từng luồng dao động mạnh mẽ cuồn cuộn chảy ra xung quanh.
“Lực tấn công mạnh quá!” Sẽ mặt Diệp Tinh khẽ thay đổi, hắn gầm nhẹ một tiếng: “Chặn lại cho ta!”
Trên tấm lá chắn bằng trường kiếm ánh sáng màu trắng không ngừng xoay chuyển.
Đạo Tắc Sinh Mệnh, chảy dài không thôi, cuồn cuộn không ngừng nâng cao lực tấn công, kết hợp với Đạo Tắc Không Gian không có chút cảm giác không hài hòa nào.