Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 317: Trái đất tinh cầu thất lạc 1




"Dưới bóng tối tận thế, chân chính không sợ hãi chỉ có một bộ phận rất ít người mà thôi, đại bộ phận người giống như đám người Hạ Lâm, Chu San ở trong tận thế này chỉ có thể kéo dài hơi tàn." Đi trên đường, Diệp Tinh lắc đầu nói.
Hắn mấy năm trước ở kiếp trước cũng là như thế, đi theo bộ đội, đi tới từng nơi, nhìn đám người bên người không ngừng chết đi.
Lâm Tiểu Ngư trầm mặc một chút, nói: "Tình huống này không cách nào thay đổi sao? Sau này chúng ta sẽ sống trong bóng tối mãi như vậy sao?"
Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Lâm, Chu San, nhìn chân trời vĩnh viễn tối tăm, trong lòng Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên có một cảm giác áp lực.
Kiếp trước cô trải qua rất nhiều, nhưng kiếp này lại thuận buồm xuôi gió, đối với tận thế không có cảm giác trực quan nào.
"Không biết." Diệp Tinh lắc lắc đầu thở dài một tiếng.
Tám cây cột khổng lồ kia rốt cuộc là sinh ra như thế nào, không có ai biết, kiếp trước vẫn duy trì như thế trong suốt tám năm.
Cho dù tương lai nó như thế nào cũng không ai biết.
Mỗi người đều có vận mệnh của mỗi người, Diệp Tinh hắn cũng chỉ là một người mà thôi, hắn chỉ có thể thay đổi vận mệnh của người bên cạnh, để cho bọn họ sống tốt hơn một chút, những người khác liền không cách nào thay đổi.

"Đối với người bình thường mà nói, tận thế đen tối này chính là nguy cơ lớn nhất. Mà chỉ có mình biết, ngoại trừ tận thế đen tối, uy hiếp đến từ cường giả ngoại lai mới là khủng bố nhất!" Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.
Vị cường giả kia bỗng nhiên xuất hiện, khả năng cũng không thèm để ý đến sự tồn tại của hắn, hắn liền bị giết chết một lần, cái loại cảm giác nghẹn khuất, vô lực giống như đối mặt với bầu trời, giống như một ngọn núi đè ở trong lòng hắn.
Hắn thậm chí còn không biết rốt cuộc là cái tận thế này đến vì cái gì.
Cột khổng lồ xuất hiện, sinh mệnh ngoài không gian tựa hồ cũng đang xuất hiện. Nguy cơ đến từ dị thú, uy hiếp từ sinh mệnh ngoài không gian, tận thế bây giờ so với kiếp trước còn hung hiểm hơn.
"Diệp Tinh."
Bên tai truyền đến thanh âm của Lâm Tiểu Ngư, cô tựa hồ phát hiện Diệp Tinh có sự khác thường, hô vài tiếng mà Diệp Tinh cũng không có phản ứng.
"Anh không sao." Diệp Tinh lắc đầu, nhìn cô gái trước mắt, trong lòng thở ra một hơi, đem rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong lòng thu liễm lại.
Tình cảnh kiếp trước phảng phất phát sinh ở trước mắt, hiện tại trong đầu còn có thể hiện ra rõ ràng. Bi kịch tựa như cơn ác mộng, giống như ác ma đang gặm nhấm trái tim hắn.
Vô luận tình huống kiếp này có tồi tệ hơn nữa thì so với kiếp trước cũng tốt hơn rất nhiều, ba mẹ, Lâm Tiểu Ngư đều ở bên cạnh hắn, không có ai rời đi!
- Vô luận như thế nào, mình đều sẽ bảo vệ người bên cạnh mình,tận thế đen tối, sinh mệnh ngoài không gian, ai cũng không thể tổn thương đến bọn họ, trừ phi mình chết! Diệp Tinh trong lòng yên lặng phát ra lời thề này.
......
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại trôi qua một ngày.
Lúc này xung quanh nơi đĩa bay rơi xuống Tây An đã hoàn toàn bị cách ly, nghiêm cấm người không liên quan tới gần.
- Diệp Tinh!

Nhìn thấy Diệp Tinh, Hoàng Viêm nhanh chóng đi tới.
"Thế nào rồi?" Diệp Tinh hỏi.
Hoàng Viêm lắc đầu, sắc mặt hơi ngưng trọng nói: "Tạm thời còn chưa có phát hiện gì, chất liệu của cái đĩa bay này quá cứng rắn, cái gì cũng không làm ra được."
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Tinh nói: "Cô gái ngoài hành tinh kia thế nào rồi?"
"Còn không nói tiếng trái đất, lúc hỏi cô ta liền nói những lời cổ quái nghe không hiểu." Diệp Tinh lắc đầu.
"Anh Diệp, cô gái kia ngu ngốc như vậy sao? Trước đây tôi đã đọc hồ sơ thí nghiệm, những đứa trẻ này thông qua phương pháp học tập này có thể nhanh chóng nắm bắt được kiến thức. "Bên cạnh, Lân Pha tò mò nói.
- Nói hẳn ra là sinh mệnh ngoại lai này quá ngu ngốc đi! Vương Tam Đại cười nói.
- Nhất định là vậy! Thư Lạc Y gật đầu.
"Ngu ngốc thì để cho cô ta học thêm vài ngày." Diệp Tinh cười nói.
Âm thanh của bọn họ rất lớn, hơn nữa còn cố ý áp sát Thôn Phệ Đỉnh.
"Ah ah!!! Các ngươi đều câm miệng cho ta!" Diệp Tinh dứt lời, bỗng nhiên một âm thanh nổi giận truyền đến.

"Ừm?" Diệp Tinh nhìn về phía Thôn Phệ Đỉnh, âm thanh này cũng là từ trong Thôn Phệ đỉnh truyền đến.
Đem linh lực vào trong đó dò xét, lại nhìn thấy cô gái ngoài hành tinh kia đang nắm nắm tay, oa oa kêu loạn.
"Cô có thể nói chuyện?" Diệp Tinh ngạc nhiên nói.
Hắn liếc mắt nhìn mấy người Lân Pha, khẽ gật đầu, trong mắt có một tia hưng phấn.
Bọn họ lúc trước đã thỏa thuận xong, vừa rồi là cố ý nói như vậy, vốn định mỗi ngày đều kích động như vậy một lần, như thế khi cô ta có thể nghe hiểu phỏng chừng sẽ không lựa chọn trầm mặc nữa.
Không nghĩ tới còn chưa kích được quá hai câu, cô gái này liền nói chuyện.
"Hừ! Ngôn ngữ của tinh cầu thất lạc của ngươi có gì khó học?" Cô gái hừ lạnh một tiếng.
"Tinh cầu thất lạc?" Nghe vậy, đám người Diệp Tinh, Hoàng Viêm nhất thời liếc nhau một cái, bọn họ bắt được tin tức mấu chốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.