Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 29: Quả Độc Nguyên





Chưa chắc Khôn Tường sẽ nghe theo sự sắp xếp? Chu Vũ Huyên nghĩ tới em trai mình, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.
Nói mấy câu, Trần Hải lại nhìn con trai mình, nhíu mày nói: Không tiền đồ, bảo con luyện một chút quyền cước của gia tộc pcn không chịu, giờ chịu thiệt đã sáng mắt ra chưa.
Ba, con cũng vì trút giận cho Vũ Huyên mà.
Trần Dương cắn răng nói: Chàng trai kia tuyệt đối là một người luyện võ.
Đừng nói nhảm, sau này mỗi ngày con bỏ ra mấy tiếng luyện quyền pháp.
Trần Hải trầm giọng nói: Bị bắt nạt, tự mình tìm lại mặt mũi.
Rõ ràng Trần Dương có chút sợ hãi ba mình, đành phải đồng ý!.
Trong núi Trường Bạch, Diệp Tinh đang một thân một mình đi lại.
Tiểu Hắc.
Hắn đi tới một nơi, sau đó trực tiếp kêu một tiếng, nhất thời một con bọ cánh cứng màu đen nhỏ chừng ngón cái bò tới bả vai hắn.
Tiểu Hắc, đây là tên mà hắn đặt cho trùng tầm bảo.
Chít chít!Trùng tầm bảo kêu lên hai tiếng, truyền cho Diệp Tinh một ít tin tức, nó không cảm ứng được bảo vật gì ở xung quanh.
Bắt đầu tìm!Nhìn khu vực mênh mông trước mắt, Diệp Tinh hít sâu một hơi.
Hắn bắt đầu tiến tới một khu vực.
Trùng tầm bảo bây giờ vẫn còn nhỏ, phạm vi tìm kiếm không lớn lắm, hắn cũng chỉ có thể tốn thời gian đi từng nơi một thăm dò!.
Thời gian nháy mắt đã qua hai ngày.

Tronng ba lô của Diệp Tinh hầu như đều là thịt bò khô và thức ăn nhiều năng lượng, đói có thể trực tiếp lấy ra sử dụng.
Hai ngày, vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.
Diệp Tinh nhìn khu vực rộng lớn xung quanh.
Hai ngày, hắn vẫn luôn tìm kiếm không ngừng nghỉ.
Ăn một chút, Diệp Tinh tiếp tục tiến về trước.
Chít chít chít chít!Tới khi đến một địa phương gần đó, trùng tầm bảo bỗng nhiên kêu lên.
Ở phía xa có bảo vật xuất hiện?Trong lòng Diệp Tinh động một cái, nhanh chóng chạy về hướng mà trùng tầm bảo cảm ứng được.
Rất nhanh hắn đã tới một nơi, nơi này có một ít cây cối khô héo, trong bụi rậm còn có một chút cỏ dại phất phơ, trong đó trên ba bụi cây có vài quả nhỏ.
Đây là! quả độc nguyên? Nhìn trái cây, sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Quả độc nguyên cũng là một loại trái cây thông dụng trong thời kì đen tối, bản thân là vật kịch độc, nhưng nếu vận dụng tốt, sẽ là một loại bảo vật giải được bách độc.
Núi Trường Bạch vậy mà lại có quả độc nguyên? Tồn tại trước cả khi thời kì tận thế đen tối giáng xuống ư? trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Kiếp trước, trước khi ngày tận thế đen tối bùng nổ, hắn chỉ là một người bình thường, phương diện tiếp xúc rất nhỏ.
Đến thời kỳ đen tối, hắn mới biết một chút tin tức.
Nhưng khi đó tất cả mọi người đều cho rằng phần lớn bảo vật trên trái đất đều từ bên trong tám cây trụ đen khổng lồ kia mà ra.
Nhưng hiện tại hắn liên tục gặp được linh huyền thảo, trùng tầm bảo, quả độc nguyên, điều này chứng minh bản thân Trái Đất cũng tồn tại những bảo vật này.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, nhưng động tác của Diệp Tinh cũng không ngừng, nhanh chóng tiến về trước, rất nhanh đi tới bên cạnh độc nguyên quả, trực tiếp hái xuống.
Vù!Nhưng mà, vào lúc hắn hái, xa xa một bóng dáng giống một con báo săn, tốc độ nhanh đến doạ người, cũng tiến gần về phía hắn.
Nơi đó thậm chí có tiếng xé gió vang lên.
Tốc độ thật nhanh!sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến, vội vàng hái quả độc nguyên, nhưng lúc hái đến bụi cây thứ ba, người kia cũng đã đến gần, tay phải trực tiếp chộp tới.
Hừ!Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng, tay trái không thay đổi, tiếp tục hái, mà tay phải hắn sớm đã có chuẩn bị, hung hăng đánh về phía trước.
Rầm!Một tiếng nặng nề vang lên, sắc mặt Diệp Tinh chợt biến, hắn cảm thấy sức mạnh khổng lồ tấn công tới, vậy mà cơ thể hắn không chịu nổi, không ngừng lùi về phía sau.
Lùi lại tận mười mấy bước, hắn mới ngừng lại.
Sức mạnh thật lớn.
Một giọng nói trầm trầm vang lên, không xa một đàn ông trung niên mặc đồ rằn ri đang đứng thẳng.
Mà vị trí ông ta đứng cũng là vị trí của quả độc nguyên.
Va chạm vừ rồi, người đnà ông một bước cũng không lùi.
Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, con ngươi hơi co rút một cái.

Chiến hoàng Hoàng Viêm?Hoàng Viêm, ông ta nhanh chóng nổi dậy trong thời kỳ đen tối, thực lực lớn mạnh, sớm đã đạt tới Hoàng Cảnh, hơn nữa còn được công nhận là cường giả thứ hai của Hoa Hạ.
Cho dù khắp trái đất, thực lực cũng có thể xếp vị trí thứ năm!Ông là ai ? Dù trong lòng chấn động, nhưng sắc mặt Diệp Tinh không thay đổi, giả vờ không quen biết hỏi.
Hoàng Viêm.
Người đàn ông trung niên đi tới, mỉm cười nói.
Ta tên Diệp Tinh.
Diệp Tinh bình tĩnh nói, lúc này trong lòng hắn lại có chút kích động.
Kiếp trước mặc dù hắn cũng đạt tới Hoàng Cảnh, nhưng so với chiến hoàng đứng ở đỉnh cao nhất của Hoàng Cảnh cường giả này mà nói, căn bản không thể so sánh.
Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói: Trông sức lực của cậu khá lớn đó, có hứng thú gia nhập quân đội không, tôi có thể khiến cho thực lực của cậu tăng thêm một bậc nữa.
Không cần.
Diệp Tinh cố làm ra vẻ trầm tư, lắc đầu một cái.
Hoàng Viêm là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ, tin tức này kiếp trước rất nhiều người đều biết.
Đáng tiếc.
Thấy Diệp Tinh không đồng ý, Hoàng Viêm than thở, ông ta cũng không nói tiếp đề tài này nữa, mà nhìn về phía quả độc nguyên trong tay Diệp Tinh, nói: Diệp Tinh, trái cây này dối với tôi mà nói có chỗ dùng, không biết có thể bán cho tôi một quả không?Quả độc nguyên đã bị Diệp Tinh lấy được, ông ta còn chưa đến mức ra tay cướp đoạt.
Có thể.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp đưa một quả tới, nói: Tặng ông một quả.
Bây giờ nhu cầu của hắn với quả độc nguyên không lớn, nhưng một quả độc nguyên có thể giải được rất nhiều độc tối, giờ dùng một viên để kết giao với Hoàng Viêm, rất đáng giá.
Vậy tôi từ chối thì bất kính.
Hoàng Viêm hơi do dự một chút, ngay sau đó cười nói.
Ông ta nhận lấy quả độc nguyên, lại lấy ra một cái danh thiếp, đưa cho Diệp Tinh nói: Đây phương thức liên lạc của tôi, nếu như cậu đổi ý muốn nhập quân đội ý, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.
Nơi đó của tôi có cách tăng sức mạnh tốt nhất.

Theo ông ta thấy, sức lực của Diệp Tinh lớn như vậy theo lý nên nhận được đào tạo tốt nhất.
Tôi suy nghĩ một chút.
Diệp Tinh nhận lấy danh thiếp.
Ha ha, vậy tôi sẽ đợi tin tốt của cậu.
Hoàng Viêm cười to nói.
Nói mấy câu, Hoàng Viêm liền sải bước đi về một hướng khác.
Cầm lấy danh thiếp, khóe miệng Diệp Tinh nở một nụ cười.
Hắn gặp được cường giả tiếng tăm lừng lẫy kiếp trước ở nơi này, hơn nữa chiến hoàng còn mời hắn.
Tất nhiên, Diệp Tinh có kinh nghiệm tu luyện của kiếp trước, có khả năng gia nhập bộ đội đặc chủng.
Không biết trong khoảng thời gian tiếp theo mình có thể gặp được cường giả nổi tiếng khác không? Lúc này trong lòng hắn thầm nói, trong mắt còn tản ra một chút ánh sáng.
Sống lại một đời, trong lòng hắn cũng có tự tin, một đời này chưa chắc hắn sẽ yếu hơn Hoàng Viêm!! Rời khỏi nơi này, Diệp Tinh tiếp tục tìm kiếm, lần này khoảng một ngày sau, trùng tầm bảo lại phát hiện ra một nơi tồn tại bảo vật.
Chít chít!Tiểu Hắc vội vàng kêu, thúc giục Diệp Tinh nhanh chóng đi về một nơi khác.
Linh lực nơi này so với những nơi khác hình như nồng đậm hơn nhiều?” Diệp Tinh đi về phía trước, cảm nhận linh lực xung quanh.
Hắn nhanh chóng đi tới một nơi, trước mắt là một núi đá lớn.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.