Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 271: Đổng gia chật vật




Cô nhìn người đàn ông đầu trọc kia, trong mắt lại có một tia tuyệt vọng, trong lòng đã làm tốt một quyết định.
"Anh Cường, phía trước có một căn nhà." Bỗng nhiên, lão Dư lái xe hưng phấn nói.
"Được, dừng lại ở đó." Người đàn ông đầu trọc vội vàng nói.
Ông ta nhìn cô gái trên xe,tâm tình nóng nảy.
Ông ta là người lười biếng ở nông thôn, kiếm chút tiền tự mình tiêu, sau khi tiêu xong lại đi kiếm, đều gần bốn mươi tuổi, vẫn là lão độc thân.
Vốn tưởng rằng cả đời này cứ như vậy trôi qua, không nghĩ tới thế giới này bỗng nhiên đại biến, mà ông ta còn chiếm được hai đạo quang đoàn, một đạo tu luyện công pháp, còn một đạo có một gốc thảo dược.
Bằng vào hai thứ này, ông ta tu luyện ra một vài thứ.
Trên đường đi, ông ta gặp ba người, cô gái trông giống như một minh tinh, ông ta mới chỉ nhìn thấy người đẹp như vậy trên TV thôi.
Cô gái kia lại nói nguyện ý ở cùng ông ta, chỉ cần ông ta đưa ba người đến Tây An.
Vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, người đàn ông đầu trọc liền rất kích động.
Xe dừng lại, một đoàn năm người đi ra.

"Thơm quá, anh Cường, bên trong có người đang ăn, còn có mùi thịt! Tuyệt đối là thịt lợn!" Lão Dư kích động nói.
Lão Dư là một người hai mươi tuổi, rất gầy, giống như một con khỉ, là người một ngôi làng với tên đàn ông đầu trọc kia.
- Mẹ nó, lão tử đã gần một ngày qua không ăn, vừa lúc có đồ đưa tới cửa! Người đàn ông đầu trực tiếp đi về phía trước.
- Tiểu Nguyệt! Nhìn bóng lưng người đàn ông đầu trọc, ba và ông nội của cô gái kia đều nhịn không được nói, kéo cánh tay cô gái không cho cô đi vào.
Cô gái lắc đầu, di chuyển bước chân của mình.
Nhớ tới mấy ngày trước mình còn khinh thường người ta một chút, hiện tại chỉ cảm thấy mình rất buồn cười.
Ngôi nhà mở ra, năm người bước vào.
"Ừm?" Diệp Tinh nhìn năm người này, cũng là sửng sốt.
Ba người kia cũng kinh ngạc nhìn Diệp Tinh.
"Thịt kho tàu, cà tím, rau xanh, còn có cơm, mẹ kiếp! Ăn ngon như vậy?" Người đàn ông đầu trọc vừa vào phòng liền nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, trong mắt lộ ra dục vọng mãnh liệt.
Ông ta nhìn Diệp Tinh còn có hai đứa nhỏ, gõ gõ bàn, dữ tợn cười nói: "Ranh con, mang theo hai đứa nhỏ này lăn xa một chút, còn có đem toàn bộ thức ăn trong phòng lấy ra, nếu không, hôm nay ta sẽ đem đầu ngươi đập nát ở chỗ này."
Trước mắt chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, còn có hai tiểu hài tử, theo ông ta thấy tuyệt đối không có thực lực gì.
"Anh Cường, không cần cùng thằng ranh này nói nhảm nữa, giải quyết nó luôn đi, nơi này hết thảy đều là của chúng ta." Lão Dư nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, nuốt nước bọt một chút.
"Cũng đúng." Người đàn ông đầu trọc gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Ầm ầm!
Đang nói xong, bỗng nhiên thanh niên trên bàn đứng dậy, sau đó hai tay trực tiếp nắm lấy.
Dưới tốc độ này, người đàn ông đầu trọc cùng lão Dư thế nhưng ngăn cản không được, toàn bộ bị nắm được cổ họng.
"Rắc rắc!"
Hai tiếng giòn vang, toàn bộ cổ họng bọn họ bị Diệp Tinh bóp nát!

Sau đó Diệp Tinh nắm lấy thi thể hai người, trực tiếp ném ra ngoài cửa.
Khi hắn ra tay, cả ba người còn lại đều nhìn hắn mà không nói bất cứ điều gì.
Đem thi thể hai người này ném ra ngoài, Diệp Tinh lại đi vào, nhìn ba người trước mắt, nói: "Đổng lão gia tử, giám đốc Đổng, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ này."
Ba người trước mắt là Đổng gia Đổng Đại Chí, Đổng Minh Viễn, cô gái thì là Đổng Nguyệt vẫn luôn nhìn Diệp Tinh không vừa mắt.
Đổng Đại Chí nhìn Diệp Tinh, muốn nói cái gì, thế nhưng cuối cùng lại thở dài nói.
"Cậu Diệp, tôi hối hận tại sao lại không nghe lời cậu chứ."
Bên cạnh, Đổng Minh Viễn, Đổng Nguyệt cũng như thế.
Lúc trước Diệp Tinh gửi tin nhắn cho bọn họ, nói có sắp có tận thế, nếu như muốn tránh né liền trực tiếp đi Tây An.
Nhưng họ lại coi đó là một trò đùa.
Bây giờ lại rơi vào tình trạng như hiện tại.
Đổng Nguyệt nhìn Diệp Tinh, tâm tình phức tạp.
Vừa rồi trong lòng cô đều đã tiếp nhận tuyệt vọng, nhưng hai người kia lại dứt khoát lưu loát bị giải quyết trong tay Diệp Tinh.
Không biết vì cái gì, nhìn thấy Diệp Tinh ở chỗ này, trong lòng cô lập tức yên ổn lại, dường như có Diệp Tinh ở chỗ này, cái gì nguy hiểm cũng không cần lo lắng nữa.

"Sư phụ, con ăn no rồi." Hứa Tiểu Kỳ đứng lên, kéo cánh tay Diệp Tinh nói.
Bụng nhỏ của cô đã phồng lên rồi.
"Sư phụ, con cũng ăn no." Hứa Quân cũng vậy.
Có Diệp Tinh ở chỗ này, bọn họ cũng không sợ đám người Đổng Đại Chí.
Diệp Tinh gật gật đầu, sau đó nhìn về phía ba người Đổng Đại Chí thoạt nhìn rất chật vật, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, nói: "Còn dư lại chút đồ ăn, nếu không mấy người Đổng lão gia tử ăn một chút?"
Hắn cũng ăn gần như no rồi.
"Cái này..." Đổng Đại Chí nhìn một chút, vốn trong lòng có ngượng ngùng, nhưng trong bụng thật sự là đói đến khó chịu.
Họ đã chuẩn bị thức ăn, nhưng tất cả đều bị mất trên đường.
"Cậu Diệp... vậy chúng tôi cảm ơn cậu.." Đổng Đại Chí cười gượng hai tiếng, ngồi xuống.
Bọn họ múc nửa chén cơm, ăn một miếng, động tác trong tay liền không dừng lại được.
Thân là người chèo lái tập đoàn chục tỷ, bọn họ có thứ gì ngon mà chưa từng ăn qua chứ? Hiện tại đối với mấy món ăn nhỏ này lại ăn như hổ đói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.