Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 199: Điều tra tin tức




Trong thời gian ba tháng, app trị liệu sức khỏe và app hỗ trợ học tập đang phát triển nhanh chóng, số lượng người đăng ký ngày càng nhiều, định giá thị trường cũng không ngừng được cải thiện.
......
Phòng 304 tầng ba tòa nhà 13 tầng của Đại học Thượng Hải, giáo viên đang giảng bài trong lớp, lúc này Diệp Tinh ngồi ở hàng ghế sau, trong lòng yên lặng suy nghĩ sự tình.
"Còn có ba tháng thì hội đấu giá bắt đầu, không biết mình có thể lấy được thanh kiếm Sinh Mệnh kia hay không." Diệp Tinh trong mắt có một tia khát vọng.
Cách tận thế đen tối cũng chỉ còn chín tháng, trong lòng hắn cảm thấy càng ngày càng cấp bách.
Cho dù trọng sinh trở về, trong lòng hắn đối với việc đối mặt với tận thế cũng không có tuyệt đối nắm chắc.
Vì sao cột màu đen lại xuất hiện? Bên trong những cây cột mù đen khổng lồ kia vì sao lại có các loại bảo vật? Khi nào trái đất sẽ có ánh sáng trở lại?
Những chuyện này không có ai biết, cho dù kiếp trước hắn đạt tới hoàng cảnh, cũng không biết nguyên nhân phát sinh của tất cả những chuyện này là gì?
Nếu là có nguyên nhân, hắn có thể nhắm mục tiêu đi tìm giải pháp, thế nhưng không có nguyên nhân, hắn không hề có đầu mối, chỉ có thể bị động đối mặt.
"Diệp Tinh, đứng dậy và trả lời câu hỏi này." Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một đạo thanh âm vang lên.

Nghe vậy, Diệp Tinh ngây ra, có điều nháy mắt hắn đã phản ứng lại, đứng dậy.
Lúc này dường như tất cả ánh mắt của mọi người trên lớp đều đổ dồn về hắn.
“Diệp Tinh!” Bên cạnh, Lâm Tiểu Ngư nhỏ giọng gọi, chỉ câu hỏi trên bảng.
“Thôi, cậu ngồi xuống đi.”
Nhưng, không đợi Diệp Tinh trả lời, giáo viên lại nói.
“Diệp Tinh, học kỳ này tôi điểm danh mười một lần, có năm lần em không ở đây, là vì cảm thấy chương trình học của tôi rất nhàm chán hả?”
Giáo viên trên bục trông có vẻ là một người rất bảo thủ, một giáo sư năm mươi lăm tuổi.
“Đại học là nơi tích lũy nền tảng tốt nhất, bây giờ không học, đợi tới khi ra ngoài xã hội, ai dạy cậu?”
Vị giáo sư này có vẻ rất bất mãn với việc Diệp Tinh trốn học, không nhịn được phê bình.
Diệp Tinh bất đắc dĩ, cũng không thể tranh cãi với giáo sư già trên lớp được, chỉ có thể im lặng không nói câu nào.
“Lá gan của Diệp Tinh lớn quá, đến cả tiết của giáo sư Cổ cũng dám trốn.”
“Ai mà chẳng biết giáo sư Cổ là người bảo thủ, nghiêm khắc nhất, cho dù cậu là ai, chỉ cần trốn tiết, vậy thì sẽ thành thật bị ghi lại.”
“Diệp Tinh ở bên ngoài làm gì vậy? Nhà cậu ta hắn là rất có tiền? Xe cậu ta cũng là xe BMW tám mươi tám vạn.”
“Không rõ, cho dù là phú nhị đại thì sao? Lần trước một phú nhị đại gia sản hơn một triệu, cũng bị giáo sư Cổ trực tiếp phê bình, không cho chút thể diện nào.
...
Người trên lớp nhỏ giọng bàn tán.
Hiện giờ trong lớp Diệp Tinh là người khiêm tốn nhất, câu lạc bộ nào cũng không gia nhập, bất kỳ hoạt động nào của lớp cũng không tham gia, giống như một người vô hình vậy.
Nhưng xe mà hắn lái lại là một chiếc xe tám mươi tám vạn, cả lớp ai ai cũng biết, vậy nên cho dù Diệp Tinh có vô hình thế nào đi nữa, vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong mắt mọi người, Diệp Tinh chính là một phú nhị địa khiêm tốn.
“Các người còn trêu chọc Diệp Tinh? Đợi tới khi biết được tình huống của Diệp Tinh, xem xem các người có biểu tình gì?” Mấy người Hạ Lâm, Chu San là người biết tình hình thực tế của Diệp Tinh, trong lòng thầm nghĩ.
“Reng...”
Nói vài câu, lúc này chuông tan học vang lên, sau đó giáo sư Cổ cũng không nhiều lời nữa, rời khỏi phòng học, trong lớp lập tức trở nên ồn ào.
“Diệp Tinh, cảm giác bị phê bình thế nào?” Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh cười hì hì nói, trên mặt đều là sự chế nhạo.
“Khá tốt.” Diệp Tinh cười.
Mục đích chính hắn đi học là để bù đắp lại sự nuối tiếc của kiếp trước, lúc không có việc gì hắn sẽ tới, nhưng nếu có việc tất nhiên hắn sẽ chẳng tới làm gì.
“Anh còn cười à.” Lâm Tiểu Ngư chế nhạo nói, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng: “Giáo sư Cổ này hình như ghim anh rồi, đoán chừng những tiết tiếp theo đề sẽ chú ý đến anh.”
Diệp Tinh cười nói: “Không sao, nhiều nhất là trừ điểm chuyên cần của anh thôi, chẳng có gì to tát cả.”
Những điều này hắn căn bản không để ý.
“Hôm qua anh thấy bên ngoài trường có một quán bánh ngọt mới mở, anh đưa em đi ăn thử.” Diệp Tinh nhìn cô gái trước mắt, cười nói.
“Được.” Nghe thấy Diệp Tinh nhắc tới ăn, Lâm Tiểu Ngư lập tức gật đầu, trong mắt đầy vẻ mong đợi.

Cô thích nhất là thưởng thức đồ ăn ngon.
...
Ở lại đại học Thượng Hải một lát, sau đó Diệp Tinh tới đầu tư Trần Tinh Nguyên.
Sau đó, Diệp Tinh lại tới công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan Thượng Hải.
“Diệp tổng!” Thấy Diệp Tinh đến, người trong công ty đều cung kính chào hỏi.
Hơn nửa năm trước, cả công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan không khí trầm lặng, không có lấy một chút sức sống nào, nhưng sau khi tới tay Diệp Tinh, theo sự phát hành của APP hỗ trợ học tập, cả công ty như được tiếp thêm sức sống một lần nữa.
Hiện giờ, giá trị của công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan đã vượt qua một trăm năm mươi triệu! Tuyệt đối là một con cá sấu lớn trong ngành mạng máy tính và truyền thông.
Diệp Tinh gật đầu với bọn họ, sau đó liền rời đi.
Hắn không chú ý tới, lúc này đang có một người cầm điện thoại trông như vô ý nhắm về phía này.
Đây là một chàng trai tóc đầu đinh, trong mắt anh ta tràn ngập sự vui mừng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.