Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 174: Cơn ác mộng 2




Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, trong mắt mang theo một tia khinh thường: "Diệp Tinh,cậu bây giờ có tư cách gì ra mệnh lệnh cho tôi?"
Nhìn con gấu lôi điện khổng lồ kia càng ngày càng đến gần, cô đem Diệp Tinh đặt trên mặt đất, nhanh chóng trở về, bắt đầu phản kích.
- Gào! Gấu khổng lồ gầm thét, từng đạo lôi điện chớp động, nhưng tất cả đều bị băng sương ngăn cản.
Sau khi công kích không có kết quả, bỗng nhiên con gấu lôi điện khổng lồ bạo phát ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh. Dị thú có trí tuệ, hơn nữa còn không thua kém gì con người, nó có thể nhìn ra Diệp Tinh trước mắt là cường giả cấp hoàng cảnh.
Sau tiếng gầm gừ qua đi, từng con dị thú cấp vương cảnh không ngừng tụ tập về phía Diệp Tinh, mà con gấu lôi điện khổng lồ cũng như thế.
- Diệp Tinh! Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư khẽ biến, xoay người đánh chết từng con cự thú kia.
- Ầm ầm!
Một đạo lôi điện chớp động, hoàn toàn đánh vào trên người Lâm Tiểu Ngư.
"Lâm Tiểu Ngư, cô có nghe thấy không, tôi bảo cô rời đi a." Diệp Tinh hô to, sắc mặt tràn đầy vẻ vặn vẹo.

Con gấu lôi điện khổng lồ này thực lực cũng không thua gì Lâm Tiểu Ngư, nhưng mà dựa vào thực lực của Lâm Tiểu Ngư, một mình rời đi cũng không có vấn đề gì.
"Đáng chết." Lâm Tiểu Ngư nhìn con gấu lôi điện khổng lồ kia đi về phía Diệp Tinh, còn có từng con dị thú khác nữa, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cô liếc nhìn Diệp Tinh một cái, sau đó hai tay mở ra.
Ầm ầm!
Từng đạo băng tinh màu lam điên cuồng tuôn ra, không ngừng hướng bốn phía khuếch tán, tất cả thân thể dị thú tiếp xúc với băng tinh này toàn bộ bị đóng băng lại, ngay cả con gấu lôi điện khổng lồ cũng là như thế.
- Đây là bí thuật băng tinh? Diệp Tinh nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Lâm Tiểu Ngư, cô đang làm cái gì vậy? Cô dừng lại cho tôi ngay!"
Hắn điên cuồng hô, muốn tiếp cận Lâm Tiểu Ngư, ngăn cản cô, nhưng dưới khí thế khủng bố, hắn căn bản khó có thể tiến lên.
Sắc mặt Diệp Tinh trở nên vặn vẹo, khóe mắt thậm chí xuất hiện một tia khe nứt, có máu lệ chảy ra.
Oanh!!!
Bỗng nhiên, một đạo lam sắc quang mang chói mắt tản mát ra, ở trên chân trời hắc ám này có vẻ đặc biệt chói mắt, không biết lan tràn đến bao xa.
Trong mắt đông đảo dị thú cảm ứng được lam sắc quang mang này tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi, điên cuồng chạy về phía xa xa.
Mà lúc này Diệp Tinh thân thể đang run rẩy nhìn nguồn gốc của hào quang trên không trung.
Rốt cục, hào quang tiêu tán, con gấu khổng lồ và dị thú tất cả đều hóa thành mảnh băng tinh nhỏ, một đạo thân ảnh một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Sau khi xuất hiện, đạo thân ảnh này từ trên không trung trực tiếp rơi xuống.

- Tiểu Ngư! Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, đem đạo thân ảnh này tiếp được.
Nhẹ nhàng, phảng phất như không có bất kỳ trọng lượng nào, đây là hơn bảy năm sau hắn mới lại đụng vào thân thể Lâm Tiểu Ngư.
Lúc này khôi giáp màu xanh trên người Lâm Tiểu Ngư bị nghiền nát rất nhiều, từng tia máu tươi không ngừng tràn ra, Diệp Tinh run rẩy hai tay, cẩn thận nâng cô lên, linh lực trong cơ thể điên cuồng đưa vào trong cơ thể cô.
"Tiểu Ngư, cô tỉnh lại, cô mau tỉnh lại cho tôi." Thân thể Diệp Tinh run rẩy, tay run rẩy, toàn bộ trái tim cũng đang không ngừng run rẩy.
Sinh mệnh của con người trước mắt giống như ngọn đèn đung đưa trong bóng tối, tùy thời có thể tắt.
Vài giây sau, Lâm Tiểu Ngư chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt cô có chút tan rã, nhìn thanh niên trước mắt đang ôm cô.
"Tiểu Ngư, cô tỉnh rồi sao? Đừng lo cô sẽ ổn thôi, cô sẽ ổn thôi. Cô mau hấp thu linh lực của tôi nhanh." Diệp Tinh điên cuồng đưa linh lực vào, âm thanh rất nhẹ nhàng, tựa như lo lắng dọa sợ cô gái trong ngực.
"Diệp Tinh, tôi..." Lâm Tiểu Ngư cố gắng nhìn Diệp Tinh, đôi môi tái nhợt nhẹ giọng nói, cô tựa hồ muốn nói cái gì đó, tay phải của cô cố gắng lấy ra một thứ, sau đó giơ lên, tựa như muốn giao cho Diệp Tinh.
Thế nhưng, cánh tay vừa mới nâng lên, liền vô lực rũ xuống, mà ánh mắt của cô lập tức nhắm lại.
Thân thể Diệp Tinh run rẩy lập tức dừng lại, hắn há miệng không nói nên lời, nhẹ nhàng ôm cô gái trước mắt.
Một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh thấu xương.

Nhịp tim của cô gái trong ngực hoàn toàn ngừng đập, không còn cảm giác được một tia nhiệt độ cơ thể nữa, khuôn mặt quen thuộc kia, lại không còn bất kỳ sinh lực nào nữa.
- Lạch cạch!"
Bỗng nhiên, một viên tinh thạch màu xanh từ trong tay Lâm Tiểu Ngư rủ xuống lăn xuống.
"Tiểu Ngư, đây là quà sinh nhật anh tặng em." Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới những lời này.
Viên tinh thạch màu xanh này là món quà sinh nhật hắn tặng cô năm lớp 12.
Hắn cam đoan với Lâm Tiểu Ngư mỗi năm đều tặng quà sinh nhật cho cô, nhưng sau khi học lớp 12, lời hứa này của hắn lại không bao giờ làm được nữa.
"Diệp Tinh." Lân Pha, Giang Lam Thành, Vương Tam Đại đi tới trước mặt Diệp Tinh, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Bọn họ cho dù không biết chuyện xưa giữa Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư, nhưng cũng có thể nhận ra một ít.
Trong mắt Diệp Tinh không có nước mắt, hắn tựa hồ quên mất nên khóc như thế nào, cứ như vậy nhẹ nhàng nói, giống như là đang lẩm bẩm, lại giống như nói với cô gái trong ngực.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.