Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 170: Chị họ lâm tiểu ngư




Nhưng sau khi được Dương Quế Bình nhận nuôi, tuy rằng gia đình Dương Quế Bình cũng rất nghèo, nhưng bà ấy đối với cô đặc biệt tốt, khiến cô dần dần thoát khỏi bi quan, cuộc sống lại có thêm một chút hy vọng.
Cô cũng dần dần có một số kỳ vọng cho tương lai của mình.
"Không có việc gì đâu, mẹ em là người tốt nhất định sẽ gặp được điều tốt lành." Lâm Tiểu Ngư an ủi.
Chiếc xe nhanh chóng đến bệnh viện phụ thuộc Thượng Hải.
"Chị Tiểu Ngư, anh Diệp Tinh, hai người đi cẩn thận, cám ơn hai người đã đưa em đến bệnh viện." Tôn Giai Di khoát tay áo cảm tạ nói.
Nói xong cô liền khập khiễng đi vào trong bệnh viện.
"Đi thôi." Diệp Tinh nhìn Tôn Giai Di rời đi, nói với Lâm Tiểu Ngư.
"Diệp Tinh, Giai Di thật đáng thương." Lâm Tiểu Ngư thở dài một hơi nói.
"Cho nên em mới nhiệt tình giúp đỡ cô ấy như vậy?" Diệp Tinh tò mò hỏi.
Thực tế Lâm Tiểu Ngư cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng đối với Tôn Giai Di lại để ý như vậy.
"Lúc trước em nghe câu chuyện anh nói, trong lòng luôn có chút lo lắng, em cảm thấy trong cuộc sống chúng ta cần làm việc thiện nhiều hơn, như vậy nguy cơ có thể gặp phải cũng sẽ ít đi rất nhiều." Lâm Tiểu Ngư lắc đầu nói, cô lo lắng rằng giấc mơ của Diệp Tinh sẽ trở thành sự thật trong tương lai.

Trên thế giới có những chuyện có nhân có quả, làm nhiều việc tốt, cả đời cũng có thể bình an hơn rất nhiều.
"Yên tâm đi, cho dù như thế nào thì anh cũng sẽ không để chúng at rời xa nhau." Diệp Tinh cười nói.
- Ừm! Lâm Tiểu Ngư trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Em cũng sẽ không để hai chúng ta rời xa nhau."
......
Tại nhà ga xe lửa, một cô gái mặc áo khoác màu đỏ, kéo một chiếc vali lớn màu đen đang đi bộ khó khăn.
Cô gái trông 27, 28 tuổi, trông hơi đen, làn da trên khuôn mặt trông không tốt lắm, không sử dụng mỹ phẩm.
Cuối cùng, cô kéo một cái vali lớn ra khỏi nhà ga xe lửa.
"Chị." Sau khi đi ra, nhất thời có một đạo thanh âm thanh thúy vang lên.
Một cô gái tươi mới và đáng yêu nhanh chóng chạy đến.
"Em là Tiểu Ngư?" Cô gái Trịnh Đình Đình nhìn Lâm Tiểu Ngư, có chút không xác định nói.
Thực tế, cô và Lâm Tiểu Ngư đã không gặp nhau trong hai năm.
Sau khi tốt nghiệp đại học cô liền đi làm thuê ở thành phố khác, tết cũng không nhất định sẽ trở về, cho dù trở về cũng không đợi được mấy ngày là đi.
Trong ấn tượng, Lâm Tiểu Ngư cao hoặc thấp hơn một chút, diện mạo bình thường một chút, nhưng hiện tại Lâm Tiểu Ngư rõ ràng càng thêm động lòng người.
Nha đầu này lúc trước thích đi theo sau lưng cô giờ lông vàng hoàn toàn lớn lên thành thiếu nữ rồi.
"Đúng vậy, chị, mẹ em không có ảnh cho chị sao?" Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi.
"Có cho chị, nhưng mà điện thoại di động dù sao cũng có khác với ngoài đời." Trịnh Đình Đình có chút ngượng ngùng nói.
"À." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu, sau đó chỉ chỉ Diệp Tinh, nói: "Người này là Diệp Tinh, chị hẳn là quen biết."
"Xin chào."

Diệp Tinh nhìn Trịnh Đình Đình cười nói.
Hắn quen biết Trịnh Đình Đình, nhưng mà giữa hai người cũng không phải mối quan hệ thân thiết cho lắm.
"Diệp Tinh? Chính là cậu bé lúc học cấp hai thường xuyên chạy đến nhà chơi?" Trịnh Đình Đình nhìn nam sinh to lớn, diện mạo đẹp trai như ánh mặt trời trước mắt, lập tức nhớ tới.
Diệp Tinh khi còn bé không có việc gì liền chạy đến nhà Lâm Tiểu Ngư chơi, lúc ấy nhà cô cách nhà Lâm Tiểu Ngư không xa, cho nên cũng thường xuyên đến nhà Lâm Tiểu Ngư, nhưng mà khi đó cô đã học trung học.
Cô đã sớm trưởng thành, liếc mắt một cái đã nhìn ra ý đồ của Diệp Tinh đối với Lâm Tiểu Ngư, vì sợ em gái họ của mình bị tiểu nam sinh như Diệp Tinh lừa gạt, còn đuổi đánh Diệp Tinh hai lần, hiện tại nhớ tới rất xấu hổ.
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy không gặp, cậu bé lúc trước lớn lên như vậy.
"Hiện tại các em là?" Trịnh Đình Đình xấu hổ cười hai tiếng, sau đó hỏi.
"Bây giờ Diệp Tinh là bạn trai em." Lâm Tiểu Ngư hào phóng giới thiệu.
"Trước kia đã nhìn ra động cơ của Diệp Tinh không thuần khiết, hiện tại vẫn là bị hắn đắc thủ ạ." Trịnh Đình Đình thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng mà nam nữ mỹ mạo trước mắt, hơn nữa còn cùng nhau lớn lên từ cấp hai, trong lòng cô đều có một chút hâm mộ.
Nghĩ đến mình, trong mắt Trịnh Đình Đình không khỏi có chút ảm đạm.
"Đúng rồi, chị họ, anh rể đâu? Không có cùng chị đến Thượng Hải sao?" Lâm Tiểu Ngư nhìn Trịnh Đình Đình hỏi.
Cô biết lúc chị họ mình học đại học đã có một người bạn trai, vẫn quen nhau đến bây giờ, lần trước còn nghe mẹ mình nói sắp nói chuyện kết hôn.

"Chia tay rồi." Trịnh Đình Đình lắc đầu, sắc mặt có chút ảm đạm.
Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư có chút sửng sốt, nhưng mà cô lập tức dừng lại đề tài này.
"Chị, chỗ ở em đã tìm xong rồi, em sẽ đưa chị đi ngay lập tức." Lâm Tiểu Ngư lập tức nói.
"Được." Trịnh Đình Đình gật gật đầu, kéo cái vali lớn đi.
Nhưng mà nhìn cô cầm cái vali rõ ràng có chút vất vả.
"Cái vali này để tôi cầm cho." Diệp Tinh thấy thế, trực tiếp đi tới nói.
"Cái vali này của tôi rất nặng." Trịnh Đình Đình vội vàng khoát tay áo, muốn cự tuyệt.
Nhưng mà Diệp Tinh tay phải vừa nhấc lên, liền đem cái vali này dễ dàng xách lên.
Hắn đem đến một nơi, sau đó mở xe đặt vali vào trong cốp xe.
"Chiếc xe này là BMW 7 Series?" Trịnh Đình Đình nhìn thấy chiếc xe trước mắt, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.