Dịch giả: archnguyen1984
Chăm chú nhìn thanh niên mắt chuột trong nhà lao, hai mắt Bạch Dịch chợt trở nên lạnh lẽo. Mặc cho vết thương nơi vai tuôn ra máu tươi, hắn không động đậy nửa bước.
Dù địch nhân là ai, cho tới lúc này Bạch Dịch đều chưa từng chủ quan. Chân lý này hắn rút ra sau cả vạn năm tu chân. Sự việc lần này quả thực nằm ngoài ý muốn. Không phải hắn chủ quan, là do đối phương hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ai có thể ngờ, trong Thiên Lao, trọng địa của Thương Vân Tông mà một tù phạm lại có thể có được phi kiếm? Hơn nữa còn là một kiện Pháp Khí trung giai!
Khoảng cách giữa hắn và thanh niên mắt chuột chỉ hơn một trượng, nếu Bạch Dịch tìm cách tránh né hoặc hô lớn gọi thủ vệ Thiên Lao, hắn nhất định sẽ bị phi kiếm xuyên thủng trước khi có người kịp tới.
Lồng giam ở Thiên Lao có thể áp chế Linh khí của tu chân giả. Thanh niên mắt chuột này tuy đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, hiện giờ cũng chỉ có thể phát huy ra tu vi Luyện Khí kỳ mà thôi. Tuy vậy, đối phương muốn đánh chết Bạch Dịch không phải việc khó, vì món Pháp Khí trung giai đang dừng trước ngực Bạch Dịch đây. Chỉ cần tâm niệm hắn vừa động, phi kiếm có thể xuyên qua ngực hắn bất cứ lúc nào.
Bạch Dịch lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không la lớn, càng không bối rối. Ánh mắt yên tĩnh vô cùng làm cho người khác cảm thấy bị áp chế. Hắn chậm rãi mở miệng. “Lũng Thiên Lý cho ngươi chỗ tốt gì? Tù nhân trong Thiên Lao có được Pháp Khí trung giai, tin tức này nếu truyền ra ngoài tới Chấp Pháp Điện, e rằng những chỗ tốt kia sẽ lập tức hóa thành hư ảo.”
“Làm sao ngươi lại biết là Lũng…” Thanh niên mắt chuột kinh hãi, phát hiện suýt chút nữa mình mở miệng thừa nhận liền vội vàng im ngay. Hắn hạ thấp giọng cười một tiếng, nói. “Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không chết, chuôi phi kiếm này sẽ không bị bại lộ. Mục đích của ta là phế tu vi của ngươi chứ không phải giết ngươi.”
Khuôn mặt thanh niên mắt chuột dí sát lên cửa nhà lao, hàng lông mày cau lại dữ tợn, ánh mắt lộ ra hung mang chẳng khác ma quỷ. “Trước tiên ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, cho ngươi có miệng mà không thể nói, sau sẽ đánh gãy chân của ngươi để ngươi không thể đi lại, cuối cùng là đập nát hai cánh tay của ngươi, khiến người tàn phế tứ chi, thành một phế nhân chân chính. Như vậy là không có ai có thể biết được sự tồn tại của Pháp Khí này rồi. Hắc hắc hắc…”
Khuôn mặt thanh niên mắt chuột vặn vẹo, đầu vai nhún nhảy, khóe miệng cười lạnh không ngừng như đang nhớ tới những đòn tra tấn hắn từng tiến hành trên người một đồng môn cách đây đã lâu.
Ánh mắt Bạch Dịch quét ra một tia sắc bén trong gang tấc, trong lòng không ngừng suy đoán, tính đường thoát khỏi tình cảnh này và cái giá phải trả. Hắn không quan tâm tới những lời tàn nhẫn kinh khủng mà đối phương đang thì thầm.
Tiêu dao vạn năm trên đỉnh Cửu Vực, dám lấy một địch năm, cùng lúc chiến đấu với năm vị Tán Tiên cùng giai hắn còn không sợ. Cho tới giờ, hắn còn chưa sợ bất cứ cái gì.
Bạch Dịch không mang Phi kiếm lô bên người. Nơi này là Thiên Lao, nhiệm vụ của hắn là tiêu diệt đám rêu tường nên không tiện đem theo phi kiếm. Hắn đặt nó tại nơi ở trong Thiên Lao. Hơn nữa đê giai Pháp Khí có một khuyết điểm rất lớn là không có năng lực hóa hình.
Pháp Khí đạt tới trung giai trở nên đều có khả năng hóa hình. Từ một thanh trường kiếm biến thành một thanh tiểu kiếm nhỏ bằng ngón tay, dễ dàng mang theo. Chính vì lý do này mà Bạch Dịch không thể phát hiện ra Pháp Khí trên người đối phương.
Nguy cơ mất mạng đang ở trước mắt, chỉ trong chốc lát Bạch Dịch đã suy tính ra rất nhiều phương pháp xử lý, nhưng cái giả phải trả đều rất lớn. Hắn đang bị trọng thương, dẫu gọi bạch trùng ra cũng không thể không tổn hao gì mà lại có thể ngăn được phi kiếm trước ngực. Nếu thần hồn Chúc Hỏa bị tổn thương, bản thể Chúc Long rất có thể sẽ bị diệt vong.
Bạch Dịch không dám mạo hiểm với ấu thể của Chúc Long. Hắn cũng nhìn ra việc đối phương không định giết mình, mục đích của tên thanh niên kia là muốn biến mình thành một kẻ tàn phế, để sau đó Lũng Thiên Lý có thể danh chính ngôn thuận xử lý tàn cuộc, nắm mình trong lòng bàn tay. Một khi rơi vào trong tay Lũng Thiên Lý, kết quả thế nào có thể đoán được!
Di chuyển để thoát khốn, hắn sẽ gặp trọng thương. Đứng yên một chỗ cũng nhận kết cục tương tự. Nếu bị trọng thương, khả năng Bạch Dịch rơi vào tay Lũng Thiên Lý là rất cao. Xem ra, không có cách nào giải được tử cục này.
Hai hàng lông mày thanh tú của Bạch Dịch dần nhăn lại, lãnh ý trong mắt ngày một tăng. Lần này, Lũng Thiên Lý thiết lập bố cục có thể nói là gần như hoàn mỹ. Bạch Dịch thực không ngờ, một Chấp sự ngoại môn nho nhỏ lại có tâm cơ âm hiểm thế này.
Trong mấy nhà lao gần đấy, đám tù phạm nghe được động tĩnh khác thường, có áp đầu trên cửa lắng nghe nhưng địa lao vốn u ám, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh Bạch Dịch mơ hồ từ xa, không thể nhìn rõ ràng chuyện gì đang diễn ra. Trừ phi là ai đó có nhĩ lực rất mạnh, có thể nghe được động tĩnh từ rất xa.
Ở một gian buồng giam rất xa, một mùi hôi thối vô cùng không ngừng tỏa ra. Dương Hải đã chuyển từ tư thế tựa vào tường đá sang tựa vào cửa nhà lao. Hắn đang cố gắng nghiêng tai lắng nghe, trên khuôn mặt dơ bẩn hiện lên một tia nghi hoặc và do dự.
Khoảng cách từ chỗ Dương Hải tới buồng giam của tên thanh niên mắt chuột rất xa, hắn không thể nhìn rõ bóng dáng Bạch Dịch nhưng lại có thể nghe thấy những câu nói như có như không vang lên thầm thì.
Tuy tu vi bị áp chế, nhưng dù sao lúc trước Dương Hải cũng là một tu sĩ đạt tới Trúc Cơ kỳ, khoảng cách tới lúc đạt tới Kim Đan kỳ chỉ còn một bước. Hiện giờ tu vi không còn, nhĩ lực hắn vẫn tồn tại. Ở khu vực phía Đông của Thiên lao, người khác không nghe thấy những tiếng thầm thì kia, hắn lại mơ hồ nghe được chút ít.
Hắn đoán Bạch Dịch chắc đang gặp nạn. Dương Hải do dự một hồi lâu, rồi móc từ trong ngực ra một Phù Chỉ hết sức cũ kỹ, trong mắt ánh lên vẻ không nỡ như thế Phù Chỉ này đã từng rất trân quý với hắn. Cuối cùng, Dương Hải dứt khoát không nhìn nữa, từ bên tảng đá, cả người và Phù Chỉ đứng lên.
Lúc này, Bạch Dịch đã vận chuyển Linh khí trong người. Hắn tất nhiên không thể để đối phương làm được như lời nói. Nếu thật thế thì hắn sẽ chọn lưỡng bại câu thương. Chỉ cần hắn không ngất đi, nhất định có cách thoát thân từ trong quỷ kế của Lũng Thiên Lý.
Ánh mắt lạnh lẽo, hai chân Bạch Dịch hơi trầm xuống, Linh khí đã vận chuyển xuống đến lòng bàn chân, chuẩn bị tránh chỗ hiểm nơi ngực. Còn cuối cùng, phi kiếm đâm vào nơi nào hắn cũng không thể nghĩ quá nhiều.
Lộc cộc! Lộc cộc!
Ngay thời điểm Bạch Dịch sắp di chuyển, từ nơi u ám xa xa đột nhiên lăn tới một tảng đá, bọc ngoài bởi một Phù Chỉ cũ kỹ. Hòn đá chuyển động làm lộ ra một góc tấm phù có in hình những đường vân vặn vẹo phức tạp.
Hòn đá không lớn, cuối cùng dừng lại bên chân Bạch Dịch. Thanh niên mắt chuột phát hiện có dị động, khẽ giật mình. Một lát sau, hắn gầm nhẹ một tiếng, thúc giục phi kiếm muốn chém đứt hai tay Bạch Dịch.
Thấy những đường vân cổ quái trên tấm Phù Chỉ, hai mắt Bạch Dịch sáng ngời, nhanh như thiểm điện lấy chân đạp trúng Phù Chỉ. Linh khí đã sớm chuyển tới lòng bàn chân quán chú lên tấm Phù Chỉ, sau đó, một cảnh tượng quái dị hiện ra ngay giữa Thiên Lao.
Ngay lúc đạp trúng Phù Chỉ, thân thể Bạch Dịch lập tức biến mất không để lại vết tích gì.
Xùy!
Phi kiếm bay đi kéo theo một đạo tàn ảnh đâm vào bức tường đá sau lưng Bạch Dịch, chuôi kiếm vẫn đang rung rung, phát ra những tiếng kêu trầm thấp.
“Ẩn thân!”
Thanh niên mắt chuột sợ hãi hô lên. Hắn vội vận chuyển Linh khí, rút phi kiếm đang cắm trong bức tường đá ra, sau đó điều khiển nó đâm trái đâm phải khắp các vùng phụ cận xung quanh, đồng thời quát khẽ. “Không có khả năng! Không thể nào! Cảnh giới Trúc Cơ cũng không thể thi triển ra thuật ẩn thân, ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, làm sao có thể làm ra thuật này!”
Thanh niên mắt chuột đã vô cùng khiếp sợ trước thuật ẩn thân này rồi.
Pháp thuật ẩn thân là bí pháp chỉ có cường giả Kim Đan cảnh mới có thể thi triển. Có một số ít tu sĩ Trúc Cơ hậukỳ có lĩnh ngộ cũng miễn cưỡng có thể thi triển ra được. Nhưng chắc chắn là một tu sĩ Luyện Khí kỳ thì không thể nào làm được.
“Không…., không phải là khả năng ẩn thân!” Sau nửa ngày điều khiển phi kiếm, thanh niên mắt chuột không đụng phải một bóng người nào. Hắn đột nhiên nhớ tới vừa rồi có một hòn đá tự nhiên lăn tới, quấn theo một cái Phù Chỉ cũ kỹ. Hắn như chợt bừng tỉnh lại từ trong mộng. “Là Ẩn Thân Phù!”
Ô…ô….!
Thanh niên mắt chuột vừa quát lên, thiên lao đang yên tĩnh bỗng vang lên từng âm thanh trầm thấp giống như có một đợt sóng lớn từ xa truyền lại. Ngay lúc đó, từ khe hở xung quanh bức tường đá xuất hiện từng con kiến trắng đang bò tới, như được triệu hoán.