Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 264: Chó trụi lông




Dịch: Lạc Đinh Đang
Thấy người đến, Bạch Dịch nói: "Lữ cô nương, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ.”
Đi từ cửa băng ra không phải ai khác mà đúng là Thanh Châu Minh Ngọc, Lữ Tịch Thần vừa điều dưỡng tốt thương thế.
"Sao mà khỏe được, thiếu chút nữa bổn cô nương ngay cả mạng cũng không còn!”
Chẳng biết tại sao, vừa thấy Bạch Dịch, Lữ Tịch Thần luôn thấy giận không có chỗ phát tiết. Dù nàng biết là Bạch Dịch cứu mình ở đại điện dưới lòng đất, nhưng vẫn mang bộ dáng tức giận hổn hển.
Đáng giá trên dưới Lữ Tịch Thần một phen, Bạch Dịch có chút không hiểu nói: "Tay chân vẫn còn, ngũ quan bình thường, khí sắc Lữ cô nương còn tốt hơn ta, sao lại mất mạng được."
Lữ Tịch Thần vốn tức giận, nghe xong lời ấy, lập tức nhe hai chiếc răng nanh nghịch ngợm ra, hung dữ nói: "Ngươi không đưa ta về tông môn, ném ta xuống hoang sơn dã lĩnh một mình. Nếu ta bị Yêu Thú ăn, sư tôn không lột da ngươi không được!”
Hóa ra thứ khiến Lữ Tịch Thần tức giận là sau khi thoát khỏi lòng đất, Bạch Dịch ném nàng ở một chỗ núi hoang rồi rời đi. Không ngờ dạng tính tình thường thấy trên người thiếu nữ cũng có trên người Thanh Châu Minh Ngọc Lữ Tịch Thần.
Bạch Dịch bất đắc dĩ cười cười, Lữ Tịch Thần thì tức giận mà hừ một tiếng. Nghe hai người nói, đạo đồng canh cổng kia trợn mắt há hốc mồm.
Trong mắt nàng, tuy thường ngày Lữ sư tỷ ngang ngược kiêu ngạo một ít nhưng cho tới nay chưa từng phát cáu với ai lớn như vậy, nhất là trên gương mặt xinh đẹp tức giận kia nhìn thế nào cũng như ẩn giấu một loại oán trách.
Phát hiện sự khác thường của đạo đồng, Lữ Tịch Thần lấy một cái roi da từ bên hông xuống, “Bốp” một tiếng quất vào trên người Tuyết Tông Sư, trong nháy mắt dọa cho đám Tuyết Tông Sư còn lại lập tức tản ra.
Đám Thần thú hộ tông này ăn không ít roi từ Lữ Tịch Thần, giờ vừa nhìn thấy Lữ Tịch Thần, đến thở mạnh cũng không dám.
"Cầm lấy!" Lữ Tịch Thần kín đáo đưa roi da cho đạo đồng, khiển trách: "Nhớ kỹ, Tuyết Tông Sư không nghe lời thì dùng roi đánh. Nếu ác khách tới, cũng cầm roi đánh như thế."
Lữ Tịch Thần tự thân dạy dỗ mà chỉ Bạch Dịch, nói: "Nhất là loại người nhìn như vô hại này, thực ra là kẻ quỷ kế đầy mình. Sau này nhìn thấy nhất định phải báo sớm, nếu không bản thân ngươi sẽ bị người ta lừa bán, tông môn không ai biết, đến lúc đó ngươi còn phải giúp người ta kiếm tiền hả."
Nghe vậy, đạo đồng sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Bạch Dịch không còn bộ dáng như trước, giống như thấy một con Yêu Thú khủng bố.
Nhận roi da của Lữ Tịch Thần, đạo đồng lảo đảo chạy về trong cửa băng, không dám quay đầu lại.
Bạch Dịch lắc đầu, hắn cũng không thể tránh được loại tính tình ngang ngược kiêu ngạo này của Lữ Tịch Thần.
Tuyết Tông Sư sớm đã chạy ra xa, đạo đồng cũng quay về tông môn, trên băng nham chỉ còn hai người Bạch Dịch và Lữ Tịch Thần. Ngay lúc này, Lữ Tịch Thần bỗng hiện ra một chút thần sắc giảo hoạt, thấp giọng hỏi: "Chúc Hỏa là ai?"
Bạch Dịch khẽ giật mình. Sau đó nhớ lại khi ở đại điện dưới lòng đất hắn đã gọi Chúc Hỏa ra nuốt giết những tôm tép Thất Sát Môn, có lẽ Lữ Tịch Thần đã tỉnh rồi. Hắn đành bất đắc dĩ nói: "Một con thú mà thôi."
"Cho ta xem!" Lữ Tịch Thần không buông mà nói, hai mắt bắt đầu chớp động quang mang hiếu kỳ.
Đối với sự vô lý của Lữ Tịch Thần, Bạch Dịch không ngại, nhưng hắn không muốn mọi người đều biết sự tồn tại của Chúc Hỏa, đành phải nói qua loa: "Nó ngủ, có cơ hội thì nhìn sau."
"Được." Lữ Tịch Thần rộng lượng ngoài ý muốn, không cưỡng cầu nữa. Nhưng lại xoay người rời đi, vừa đi vừa nói với đạo đồng nằm sấp trong cửa băng đang nhìn lén: "Uyển, hôm nay Hàn Ngọc Tông đóng cửa không tiếp khách, trừ khi cường giả Kim Đan đến tìm, nếu không tất cả đều không gặp."
Đạo đồng tên Uyển đáp một tiếng, chuẩn bị đóng đại môn.
Bạch Dịch bất đắc dĩ thở dài, loại tính tình ngang ngược của nữ tử này cho dù là ai cũng không có cách. Hắn chỉ quen hai người ở Hàn Ngọc Tông là Lữ Tịch Thần và Dư Tình, nếu thật sự đóng cửa không mở, cũng không thể mạnh mẽ xông tới, huống chi mạnh mẽ xông tới cũng chưa chắc vào được.
"Thôi được rồi, cho ngươi mượn xem một chút."
Lúc này Bạch Dịch không thể làm gì, đã có việc cầu người, phải chuẩn bị tinh thần mặc người định đoạt.
Lữ Tịch Thần nghe thấy tiếng, xoay mạnh người, vài bước đã đến cạnh, trên mặt đều là vẻ mới lạ, nào có nửa phần ngang ngược trước đó. Bộ dáng kia rõ ràng là một cô bé ham ăn.
Cười khổ một tiếng, Bạch Dịch ôm Chúc Hỏa khò khè ngủ từ túi Linh Thú ra, nói: "Nó chính là Chúc Hỏa."
"Con chó trụi lông!"
Sau khi Lữ Tịch Thần thấy rõ con thú trong tay Bạch Dịch, lập tức kinh ngạc kêu một tiếng.
Kỳ thật nàng cũng không sai, từ khi đạt tới cảnh giới Yêu Thú cấp 3, Chúc Hỏa mọc ra bốn móng vuốt, thân thể cũng lớn hơn rất nhiều, không kém chó to nhiều lắm, nhưng trên thân lại không có lông, hơn nữa miệng lớn hơn, không chú ý rất rễ nhìn thành một con chó trụi lông.
Chúc Hỏa đang ngủ say bỗng bị quấy rầy mộng đẹp, chưa mở mắt đã nghe thấy có người mắng nó là chó trụi lông. Điều này khiến Chúc Hỏa nổi giận, trừng lớn mắt, mở ra miệng rộng muốn chửi ầm lên, nhưng nó không phát ra tiếng người, mà kêu loạn oa oa.
Bạch Dịch đã sớm phòng bị Chúc Hỏa mở miệng, không đợi nó nói, tay hắn dùng lực bấm mạnh cổ Chúc Hỏa, đồng thời dùng thần niệm quát, cấm nó mở miệng trước người khác. Nghe thấy chủ nhân dùng thần niệm truyền âm, Chúc Hỏa lập tức thôi cáu, bốn vuốt rủ xuống giả chết.
"Một con chó trụi lông kỳ lạ!"
Lữ Tịch Thần vây quanh Chúc Hỏa hai vòng, cảm thấy cực kỳ mới lạ, nhất là sau khi phát hiện cấp bậc Chúc Hỏa, càng thêm tán dương nói: "Yêu Thú cấp 3! Bảo sao có thể lập tức nuốt một ít tôm tép Thất Sát Môn. Bạch Dịch, đưa ta con chó này được không?”
Bị người vây xem, Chúc Hỏa không quá để ý, không phải là để nha đầu này học hỏi sao. Nhưng vừa nghe Lữ Tịch Thần muốn Bạch Dịch đưa nó ra, Chúc Hỏa không thể nằm im, giãy dụa kêu lên: "Gừ! Gâu Gâu!"
Dù sao bị người ta nói thành chó trụi lông rồi, Chúc Hỏa lại không dám phát ra tiếng người, đành phải học tiếng chó sủa để diễn tả sự phẫn nộ của mình lúc này.
Thấy Chúc Hỏa bị người ta ép cho phải học tiếng chó sủa rồi, Bạch Dịch lật tay thu nó lại túi Linh Thú, nói: "Ngươi nhìn Chúc Hỏa rồi, lần này để ta vào Hàn Ngọc Tông đi."
Không thấy con chó trụi lông cổ quái kia, Lữ Tịch Thần lộ ra vẻ chưa thỏa mãn, mấp máy môi, nói: "Vào Hàn Ngọc Tông chúng ta thì được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết mục đích của ngươi. Nếu thả gian tế vào, sư tôn lại trách tội."
Bạch Dịch rất muốn hỏi đối phương xem hắn lớn lên giống gian tế chỗ nào, nhưng hắn biết rõ hơn, càng dây dưa với nữ nhân càng rơi vào thế hạ phong. Nhất là loại nữ tử quen ngang ngược như Lữ Tịch Thần.
"Để đổi ít Vạn Niên Hàn Băng." Bạch Dịch bình tĩnh nói, không cần giấu mục đích hắn đến Hàn Ngọc Tông.
"Vạn Niên Hàn Băng?" Lữ Tịch Thần hơi kinh hãi, chân mày cau lại, nói: "Ngươi có bao nhiêu Linh thạch, ít hơn mười vạn Linh thạch cấp thấp thì về đi."
Lữ Tịch Thần không dối, giá một khối Vạn Niên Hàn Băng đều ở ngoài mấy vạn Linh thạch, nếu không đủ Linh thạch hoặc tài liệu trân quý khác, Bạch Dịch không thể đổi được nửa khối Vạn Niên Hàn Băng.
"Linh thạch ta không thiếu, không kém mười vạn là được." Bạch Dịch cũng không biết giá cả hiện nay của Vạn Niên Hàn Băng. Dù hắn biết, cũng không mua đủ Vạn Niên Hàn Băng để chế tạo quan tài băng.
"Mới Trúc Cơ trung kỳ đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu Pháp bảo, ngươi cũng quá nóng lòng nha." Lữ Tịch Thần tức giận nói, tuy ngữ khí vẫn cay nghiệt như trước, nhưng cũng mang Bạch Dịch vào cửa băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.