Dịch giả: Lạc Đinh Đang
Xế chiều trong Cảnh Vương Phủ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ quái.
Trong vương phủ có thể thấy một ít hạ nhân đang bận rộn, bọn họ đang chuẩn bị bữa tối. Khi những hạ nhân này đi qua ba người Bạch Dịch, giống như không nhìn thấy ba người, chết lặng ngay cả tiếng chào hỏi cũng không có.
Cao Nhân là thế tử Cảnh Vương, hạ nhân trong vương phủ thấy hắn tất phải thi lễ bái kiến. Giờ những hạ nhân này lại trở nên to gan như vậy, ngay chủ nhân nhà mình cũng làm như không thấy.
Cao Nhân vẫn luôn nhíu chặt mày, làm như không thấy sự vô lý của đám hạ nhân, thẳng đến đại sảnh Vương phủ.
Từ khi tiến vào Cảnh Vương Phủ, Bạch Dịch bỗng nhiều hơn một loại cảm giác lạnh lẽo. Loại cảm giác này cũng không phải rét lạnh thật sự, mà là một loại tử khí không chỗ nào không có.
Bạch Dịch dùng linh thức cảm giác đám hạ nhân Vương phủ, họ đều có sinh cơ, trừ trên cánh tay có miệng vết thương hoặc ít hoặc chiều, chỗ khác cực kỳ bình thường. Cả ngày người hầu đều làm chút ít việc nặng, có chút miệng vết thương chẳng có gì lạ.
Khác Bạch Dịch, Dương Nhất Phàm ngược lại lộ vẻ cực kỳ cẩn thận. Ngay cả linh lực cũng vận chuyển, phòng khi nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.
Cảnh Vương Cao Túc đang ngồi trong đại sảnh, lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, trong đại sảnh lại không đốt đèn, lộ vẻ cực kỳ âm u ảm đạm.
Sau khi Cao Nhân đến đại sảnh, đầu tiên là chào phụ thân, giới thiệu Bạch Dịch và Dương Nhất Phàm, sau đó hỏi thăm thân thể của phụ thân như thế nào, tiếp đó hỏi tỷ tỷ là Quận chúa Cao Điềm. Kỳ quái là, bất kể Cao Nhân nói gì, Cảnh Vương nghe xong đều chết lặng mà gật đầu, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Xuyên qua đại sảnh lờ mờ, Bạch Dịch lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai mắt Cảnh Vương. Hắn phát hiện trong ánh mắt Cảnh Vương ngay cả một chút thần thái cũng không có, lộ vẻ chết lặng, giống như đây không phải là một người sống mà là một cái xác không hồn.
Lần nữa dùng linh thức cảm giác một lần, Bạch Dịch xác nhận Cảnh Vương Cao Túc tuyệt đối còn sống. Vì sao lại chết lặng như vậy, nhất thời hắn cũng không nhìn ra. Nhưng mà một chỗ miệng vết thương trên tay phải Cảnh Vương lại khiến Bạch Dịch chú ý.
Miệng vết thương trên mu bàn tay Cao Túc đã vảy kết, nhìn hình dạng, đúng là hình dấu răng. Bạch Dịch không nghĩ ra vì sao đường đường Cảnh Vương, Thân vương Đại Phổ lại bị người ta cắn một cái?
Không hỏi thăm miệng vết thương Cảnh Vương, cho dù hỏi, Cảnh Vương cũng chỉ biết gật đầu mà thôi. Bởi vì hắn còn chưa nói một chữ với thân nhi tử của chính mình.
Cao Nhân rõ ràng cuống lên. Hắn muốn tới gần Cảnh Vương, nhìn xem rốt cuộc cha già đã sinh quái bệnhk gì, lại bị Bạch Dịch ngăn lại.
Rời khỏi đại sảnh, Bạch Dịch để Cao Nhân chuẩn bị chỗ ở, đêm nay ba người tạm thời nghỉ ngơi trong Vương phủ. Cao Nhân dù lo lắng, cũng nghe theo phân phó từ Bạch Dịch, đi chuẩn bị chỗ ở.
Gặp phải việc lạ như thế, Cao Nhân đã sớm hoang mang lo sợ. Lần trước về nhà, Cảnh Vương còn có thể nói nửa câu với hắn, hôm nay vậy mà một chữ cũng chưa nói. Bạch Dịch có tu vi Trúc Cơ, lại là hảo hữu cực kỳ tín nhiệm của hắn, lúc này chỉ có thể nghe theo bạn bè an bài.
Chỗ ở rất nhanh chuẩn bị tốt, Bạch Dịch và Dương Nhất Phàm ở trong một khóa viện, Cao Nhân thì tinh thần không tập trung mà trở lại gian phòng của mình.
Theo màn đêm buông xuống, bên trong cả Cảnh Vương Phủ trở nên cực kỳ yên lặng, ngay âm thanh côn trùng chim chóc cũng không có, giống như một Quỷ Trạch.
Dương Nhất Phàm và Bạch Dịch ngồi đối diện nhau trong phòng, trên bàn là rượu và đồ nhắm đám hạ nhân Vương phủ bưng tới. Nhìn qua cực kỳ phong phú, chỉ là toàn bộ hai người đều không động đũa.
Nhìn mỹ vị nhìn như đầy bàn, kì thực nửa sống nửa chín, Dương Nhất Phàm cuối cùng không nhịn nổi tức giận trong lòng, nói: "Ngoại trừ rượu ra thì không có một dạng đồ ăn nào là đồ chín. Hạ nhân Cảnh Vương Phủ này đến tột cùng là làm sao vậy, chẳng lẽ ngay cả khách quý thế tử Cảnh Vương cũng dám đối đãi như thế?"
Bạch Dịch rót cho hai người mỗi người một chén rượu, bưng lên uống một hơi cạn sạch, nói: "Mỹ tửu Cảnh Vương Phủ hương thuần như trước, chỉ là cảnh còn người mất."
"Ngươi nhìn ra điều gì không?" Dương Nhất Phàm thấy Bạch Dịch còn có tâm tư uống rượu, có chút lo lắng nói: "Ta xem người nhà này không ai bình thường, có phải là quỷ vật hay không? Người Vương phủ cung phụng kia vẫn luôn không thấy tung tích, có thể liên quan tới gã không?"
Dương Nhất Phàm thật có chút ngồi không yên, hắn đã dùng linh thức xem xét cả tòa Vương phủ mấy lần, kết quả chẳng được gì, ngay nửa điểm dấu vết để lại cũng không nhìn ra.
"Có lẽ vậy." Bạch Dịch không lo nghĩ chút nào, bình tĩnh nói: "Có phải quỷ vật hay không, đợi tới nửa đêm là có thể biết được."
Bạch Dịch đích thực không sợ quỷ vật, bởi vì trên người hắn có mang theo một con lão quỷ ngàn năm, huống chi ngoại trừ Diêm Sơn, hắn còn có một lá Chiến hồn kỳ. Hơn vạn chiến hồn phóng xuất, bao nhiêu quỷ vật cũng không đủ cho những chiến hồn kia ăn.
Bạch Dịch không sợ quỷ vật, nhưng Dương Nhất Phàm còn sợ trong lòng. Nếu năm đó không bị quỷ vật làm khó, hắn cũng không rơi xuống nông nỗi kia. Nghe Bạch Dịch nói phải chờ tới nửa đêm, Dương Nhất Phàm lập tức khẽ run rẩy, vội vàng lại dùng linh thức cảm giác Vương phủ một lần nữa.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước. Không lâu trước trăng sáng còn treo trên ngọn cây, trong nháy mắt đã lên giữa trời.
Dương Nhất Phàm luôn mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào tòa viện yên tĩnh ngoài cửa sổ, Bạch Dịch thì như cũ tự rót uống một mình. Thẳng đến trong vò không thừa giọt nào, hắn mới nhíu chặt chân mày.
Lúc này đã là nửa đêm rồi, trong Vương phủ vẫn không một tiếng động. Đừng nói là quỷ vật, ngay cả âm khí cũng không xuất hiện lấy một tia.
Chẳng lẽ quỷ vật núp trong địa phương bí ẩn gì, ngay cả linh thức cũng không thể cảm giác đạt được?
Trong nội tâm hiện lên nghi vấn, Bạch Dịch đứng dậy đi đến trong viện, ngửa đầu nhìn qua ánh trăng trên trời, có chút xuất thần.
Cảnh Vương Phủ đích thực quá quái dị. Nếu có quỷ vật trong vương phủ thì nhất định sẽ tồn tại âm khí, nhưng mà lấy cảm giác nhạy cảm của Bạch Dịch cũng không phát hiện nửa điểm âm khí tồn tại trong Vương phủ. Như vậy rất có thể, thứ tác quái trong Cảnh Vương Phủ cũng không phải quỷ, mà là thứ khác.
Bất kể là người hay là quỷ, đối với tu sĩ mà nói đều không đáng sợ. Đáng sợ, là những thứ không biết nấp sâu trong bóng tối kia.
Dương Nhất Phàm ngồi trong phòng không nhúc nhích, hắn cho rằng đốt nến trong phòng sẽ an toàn một ít. Dù sao Bạch Dịch gan lớn, loại người ngay cả quỷ cũng không sợ, trên thế gian này sợ rằng không có thứ gì đáng sợ rồi. Dương Nhất Phàm ngược lại là mừng rỡ thanh nhàn.
Dạo chơi khỏi tòa viện yên tĩnh này, bóng dáng Bạch Dịch chạy trong Vương phủ khổng lồ, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, phương hướng đi thì tùy ý mà làm, lúc thì xuyên thẳng qua hoa viên, khi thì dừng chân dưới đình đài, vừa rồi còn nhìn bóng mình cạnh hồ nước, sau một khắc đã xuất hiện bên cạnh một cái giếng nước sâu thẳm.
Thân pháp như quỷ mị, theo bóng dáng hơi gầy kia mà động, thứ Bạch Dịch để ý là không muốn kinh động người bên ngoài, thật tình không biết, trong toàn bộ Vương phủ thật ra hắn mới như một quỷ vật.
Gần như đi mấy lần qua các nơi nơi hẻo lánh trong Vương phủ, Bạch Dịch cũng không phát hiện vật cổ quái gì. Thứ có chút quái dị duy nhất chỉ là những hạ nhân Vương phủ ngủ thật say.
Hạ nhân ngủ cũng không có gì quái dị, nguyên một đám khí tức lâu dài, khuôn mặt an ổn, phảng phất như mơ phải mộng đẹp gì. Thứ quỷ dị chính là, tư thế ngủ của những hạ nhân này không giống người thường. Người khác ngủ là nằm, bọn hạ nhân Cảnh Vương Phủ thì ngủ đứng.
Đi khắp Vương phủ, Bạch Dịch chỉ phát hiện tư thế ngủ kỳ quái của đám hạ nhân Vương phủ, trừ cái đó ra, không thu hoạch được gì.
Nhưng phàm là người, vốn nên nằm ngủ, nếu không cũng nên ngồi ngủ. Ngủ đứng thế kia thì không thể gọi là người rồi. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, những hạ nhân kia ngoại trừ tư thế cổ quái, những thứ khác không khác gì thường nhân.
Đứng bên ngoài phòng lớn mà đám hạ nhân nghỉ ngơi, Bạch Dịch như có điều suy nghĩ. Chính vào lúc này, một trận cắn nuốt xương cốt rất nhỏ mơ hồ truyền tới từ hậu trạch Vương phủ.