Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 239: Tộc lão chặt tay




Dịch giả: Lạc Đinh Đang
Trong nháy mắt, khi tâm thần Mục Đức bị nhuốm khí tức Phật môn do Xá Lợi yên lặng bộc phát, một đạo hắc mang đã đánh tới trước mặt hắn, Tử Đằng Kiếm giương nanh múa vuốt như một con rắn độc, ngay lập tức lao tới.
"Ah!"
Mục Đức cả kinh hét to một tiếng, không kịp thúc dục kiếm khí, duỗi tay phải bắt lấy hắc kiếm.
Bị khí tức Phật môn nghiêm túc trang nghiêm trong Xá Lợi mê hoặc, lúc này Mục Đức mới phát hiện Bạch Dịch tàn nhẫn, nhất là với sự nắm chắc thời cơ, quả thực có thể gọi lô hỏa thuần thanh.
Từ khi Mục Đức ngưng kết Kim Đan, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra sự kiêng kị sâu sắc với một tu sĩ Trúc Cơ.
Bất kể là đạo pháp Ngũ Hành lúc trước, hay là Xá Lợi tự bạo phía sau, cho dù là hắc kiếm chém tới trước mặt, đối với Mục Đức mà nói đều không coi là chí mạng. Hắn không kiêng kị năng lực của Bạch Dịch, mà là tâm cơ của Bạch Dịch.
"Người tâm cơ thâm trầm như thế tuyệt đối không thể lưu lại đường sống, nếu không Mục Đức ta vĩnh viễn không ngày yên tĩnh!"
Cùng lúc Mục Đức gào thét trong lòng, hắc kiếm đen như mực đã bị một chưởng bọc linh lực của hắn hất văng, một giọt máu tươi nhỏ xuống theo bàn tay Mục Đức.
Hắc kiếm với tư cách là chiêu tuyệt sát cuối cùng đích thực không công mà lui, lại thành công làm Mục Đức bị thương, dù là miệng vết thương kia chỉ là một vết cắt không có ý nghĩa.
Vì khoảng cách quá xa, gần như vượt qua khả năng công kích cực hạn của Pháp khí cực phẩm, Bạch Dịch bất đắc dĩ thúc giục Thanh Vân Tước đáp xuống. Chỉ như vậy, hắn miễn cưỡng mới có thể thu hồi chủ kiếm Tử Đằng Kiếm.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, Bạch Dịch nhìn cũng không nhìn Mục Đức, sau khi thu hồi hắc kiếm thì vỗ Thanh Vân Tước một cái, chim tước khổng lồ lập tức nâng cánh bay xa.
Một vết cắt nhỏ đã đủ cho kịch độc Sát Văn xâm lấn rồi, chỉ cần bị chủ kiếm Tử Đằng Kiếm làm bị thương, thứ địch nhân đối mặt chính là độc lực khủng bố của Yêu Thú cấp 6.
Mục Đức thấy bàn tay của mình bị rạch một vết nhỏ, lúc đầu hắn không thèm để ý, nhưng khi chứng kiến toàn bộ bàn tay ở trong nháy mắt biến thành đen kịt, lập tức bị dọa đến hồn bay lên trời.
Rặc!
Mặc dù Mục Đức qua nhiều năm không cách nào tiến giai đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng số năm tu luyện của hắn đã đủ lâu. Hắn biết rõ loại kịch độc trong nháy mắt có thể ăn mòn toàn bộ bàn tay này nếu không lập tức ngăn chặn, sau một khắc hắn chính là người chết, vì vậy nhất định phải chặt đứt cả đầu cánh tay phải của mình.
Khi máu tươi bắn tung toé, Mục Đức đau đến mức ngũ quan đều chuyển dời, móc ra một viên linh đan cũng không thèm nhìn trực tiếp nuốt xuống. Cái tay bị chặt kia không đợi rơi xuống mặt đất đã biến đen hoàn toàn, rồi trong chốc lát lại biến thành tro bụi!
Thấy kết cục của cánh tay bị chặt, Mục Đức cố nén cơn đau kịch liệt, hít một hơi thật sâu. Khi thở ra, trong mắt của hắn vậy mà đầy tơ máu rậm rạp, không muốn sống thúc giục linh lực dồi dào, gấp gáp đuổi theo hướng Thanh Vân Tước.
Lúc này Mục Đức đã bạo nộ rồi, vì năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan, tộc lão Mục gia hắn chẳng những tổn thất một đệ tử đắc ý, còn ném đi một cánh tay, hôm nay nói gì hắn cũng muốn giết chết Bạch Dịch.
Chứng kiến Mục Đức tự chặt một cánh tay, Bạch Dịch cười lạnh một tiếng, tốc độ Thanh Vân Tước không giảm chút nào, chỉ là phương hướng phi hành có chút cổ quái, từ đầu đến cuối đều bay nhanh dọc theo một phương hướng, nửa điểm biến đổi cũng không có.
Lôi Thạc luôn rơi lại phía sau, xa xa thấy Mục Đức tự chặt một tay, hắn nở nụ cười khì khì, thấp giọng nói: "Tiểu tử kia quả nhiên có chút thủ đoạn. Có thể tháo bỏ một cánh tay của Mục Đức xuống, thành tựu này đã không tầm thường rồi. Trúc Cơ trung kỳ có thể làm Kim Đan trung kỳ bị thương, trình độ sau này của hắn tuyệt đối không thấp. Tốt nhất là hắn còn có hậu thủ, chỉ cần Mục Đức và ba tu sĩ Chương gia trọng thương, chúng ta có thể ngồi thu ngư ông thủ lợi rồi. Con Yêu Thú phi hành kia, bổn thiếu gia muốn chắc rồi!"
Trận đuổi giết bỏ mạng này luôn giằng co hơn một ngày, khiến khoảng cách giữa Mục Đức và Bạch Dịch càng ngày càng gần. Khi tốc độ phi hành của Thanh Vân Tước không còn nhanh như trước, bên đuổi giết cuối cùng cũng thấy được hi vọng thắng lợi.
Dù sao Thanh Vân Tước chỉ là Yêu Thú phi hành cấp 2, tốc độ có thể so với Pháp bảo cấp thấp, nhưng nếu bàn về bền bỉ, Thanh Vân Tước tuyệt đối không so được với cường giả Kim Đan.
Thực lực của Yêu Thú cấp 2 tương đương tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, mức độ linh khí trong cơ thể cũng tương tự tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, chỉ cần Mục Đức kiên nhẫn đuổi giết, sớm muộn gì cũng có thể hao hết toàn bộ lực lượng của Thanh Vân Tước.
Thanh Vân Tước vẫn có thể bay đi, tiếp tục bay thêm một tháng cũng không có vấn đề gì, nhưng không cách nào cam đoan luôn cấp tốc chạy như bay. Một khi tốc độ chậm lại, Bạch Dịch liền lâm vào tử địa.
Cảm nhận được tốc độ Thanh Vân Tước không nhanh bằng lúc trước, Nghê Thu Vũ gấp gáp nắm chặt hai tay, trước đủ loại thủ đoạn của Bạch Dịch, ngoại trừ khiến nàng mở rộng tầm mắt còn giúp nàng cuối cùng không sợ hãi với việc cường giả Kim Đan đuổi giết. Nhưng giờ Mục Đức càng đuổi càng gần, Nghê Thu Vũ lại lần nữa cảm nhận được tuyệt vọng.
So với Nghê Thu Vũ, thần sắc Bạch Dịch lúc này có thể nói là cực kỳ thoải mái, nhất là khi thấy ngọn núi bình thường phía xa xa, hắn rõ ràng nở nụ cười khẽ.
Thanh Vân Tước giống như một mũi tên nhọn, bay thẳng tắp về phía núi cao xa xa. Mục Đức luôn đuổi theo không bỏ phía sau lần nữa ngưng tụ ra kiếm khí, mặt khác Chương Huy và hai tu sĩ Chương gia thậm chí không tiếc vận dụng chân thân của phi kiếm, phân biệt thúc giục ra một kích uy lực lớn nhất.
Khoảng cách đủ gần, bốn cường giả Kim Đan toàn lực ra tay, dễ dàng diệt sát loại Yêu Thú cấp 2 Thanh Vân Tước này, về phần hai người trên Thanh Vân Tước, kết cục chính là mạng đoạn Hoàng Tuyền.
Đánh nhau lúc phi hành cực kỳ khó khăn, một khi vận dụng phi kiếm dưới chân, tu sĩ sẽ rơi xuống, nếu không thể một kích diệt sát đối phương, nhất định bên đuổi giết lại bị bỏ xa một khoảng.
Đuổi một ngày, Chương Huy đã không thể nhịn được nữa, tang con đau đớn khiến hắn bi phẫn gần chết. Hắn thầm nghĩ mau chóng giết chết Bạch Dịch, thay con mình báo thù.
Núi cao đã gần trong gang tấc, Bạch Dịch không cần quay đầu cũng cảm nhận được linh khí dao động của bốn cường giả Kim Đan lúc toàn lực ra tay. Giờ hắn không tránh né, cũng không có bất kỳ ý định phòng ngự nào, chỉ là mau chóng thúc giục Thanh Vân Tước chạy tới đỉnh núi, sau đó kéo Nghê Thu Vũ nhảy xuống.
Đây là một cái ngọn núi cực kỳ bình thường, trên đỉnh núi là một bãi cỏ xanh mơn mởn, nhìn không khác gì những núi cao khác. Chỉ là gian nhà ngói cuối bãi cỏ kia khiến ngọn núi cao này lộ ra vẻ cổ quái.
Thợ săn trên núi sẽ không ở đỉnh núi cao như thế này, phàm nhân căn bản không gánh được gió núi lạnh lẽo. Nhưng gia đình này chẳng những ở trên đỉnh núi, lại còn khai khẩn được một vườn rau có hàng rào vây quanh trước nhà. Trong vườn không có rau quả, mà là gieo cả vườn hoa nhỏ, nơi nhụy hoa còn sinh ra từng vòng vân trắng cổ quái.
Nhảy lên đỉnh núi, Bạch Dịch vài bước liền vọt tới bên vườn, dựa lưng trên hàng rào. Ngay Pháp khí cũng không sử dụng, cứ như vậy mà cười mỉm chờ phi kiếm tới người. Sắc mặt Nghê Thu Vũ bên người đã sớm tái nhợt, hai mắt nhắm lại.
Ngay tư thế phòng ngự cũng không có, Bạch Dịch rõ ràng bày ra một bộ dáng muốn chết.
Mục Đức trợn trừng hai mắt đỏ bừng, luồng kiếm khí mãnh liệt kia của hắn tới đỉnh núi đầu tiên. Nhưng trong nháy mắt kiếm khí sắp chém trúng địch nhân, Mục Đức chợt thấy cả vườn hoa cỏ sau lưng Bạch Dịch, vì vậy vị tộc lão của Mục gia này, hai mắt đỏ bừng trong nháy mắt hiện đầy sợ hãi.
Cố nén đau đớn vì bị cắn trả, Mục Đức dốc sức liều mạng thúc dục linh lực, khi kiếm khí sắp chém đến Bạch Dịch, mạnh mẽ thu hồi lại, sau đó một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài.
Mục Đức nhận ra loại hoa quái dị trên đỉnh núi, do đó dốc sức liều mạng thu tay lại. Mặt khác Chương Huy và hai tu sĩ Chương gia không thấy rõ loài hoa nhỏ trong vườn, càng không có ý định dừng tay. Ba thanh phi kiếm như thiểm điện đến đỉnh núi, không đợi chém đến Bạch Dịch, cả đỉnh núi trong nhất thời bộc phát ra một cỗ linh lực dao động. Dưới cỗ linh lực chấn động này, ba Pháp bảo kia toàn bộ thay đổi mũi kiếm, trong nháy mắt đã đồng thời xuyên qua ngực của ba người.
Ba tu sĩ Kim Đan của Chương gia không dám tin mà nhìn lỗ lớn trên ngực, sau đó đồng thời ngã xuống dưới núi. Đến chết bọn hắn cũng không nghĩ ra, đến tột cùng lực lượng cường đại cỡ nào mới có thể dễ dàng đảo ngược Pháp bảo phi kiếm của bọn hắn, khiến bọn hắn bị phi kiếm của mình giết chết.
Trong nháy mắt, ba chết một tổn thương, ở đỉnh núi cổ quái này, cường giả Kim Đan phảng phất biến thành đứa bé yếu ớt, không chịu nổi một kích.
Khi Mục Đức thấy rõ mảnh vườn sau lưng Bạch Dịch mới không để ý bản thân bị thương cũng phải liều mạng thu hồi kiếm khí, bởi vì thứ trồng trong mảnh vườn kia, vậy mà tất cả đều là Cửu Tuyến Lan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.