Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 177: Chôn ta xuống




Dịch: Lạc Đinh Đang
Trong đại điện lờ mờ, toàn thân Lữ Tịch Thần đầy vết máu, ngã trên đất hôn mê bất tỉnh. So với nàng, Lê Tử Tiên tốt hơn nhiều, chỗ vảy trên cổ tay đã thay nàng chặn nhiều lần công kích mạnh mẽ của dị thú. Tuy rằng cẳng tay đã vỡ vụn, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Hai vị kì tài ngút trời không sợ nguy hiểm chiến đấu ác liệt, vậy mà chỉ chặn được Sát Văn trong vẻn vẹn một chum trà. Lúc này còn một nửa tu sĩ trong điện chưa kịp chạy trốn, cửa ra vốn không lớn, mấy ngàn người không thể chạy ra cùng lúc.
Sát Văn đã mất đi hứng thú với những đệ tử chạy trốn thục mạng. Hiện giờ nó nằm sấp trước mặt Lê Tử Tiên, cái đầu dữ tợn lệch sang một bên, túc tu lạnh lẽo dựng thẳng lên.
Đối với Tu Chân Giả có được huyết mạch Yêu tộc, Sát Văn hết sức tò mò, nhưng phần hiếu kì này của nó cũng như đối với hương vị mới mà thôi.
Lê Tử Tiên giờ không còn lực phản kháng. Nhiều lần thúc giục Pháp Bảo đã tiêu hao hết linh lực cuối cùng của nàng, yêu lực trong cơ thể càng không còn, lúc này chỉ có thể chờ chết. Chẳng qua nàng không có bao nhiêu sợ hãi, trong mắt không phải hiện lên vẻ tuyệt vọng mà là một loại vui mừng nhàn nhạt.
Hành trình trong lòng đất lần này khiến Lê Tử Tiên cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác còn sống.
Hô!
Một hòn đá to chừng nắm đấm từ xa bay tới, nện trúng người Sát Văn. Lực đạo không lớn nhưng đủ chọc giận con dị thú này lần nữa.
Đất đá sụp đổ, thân ảnh Bạch Dịch chui từ dưới đất lên. Tuy rằng hơi chật vật một chút nhưng sức sống dạt dào.
Một kích của Sát Văn, rõ ràng không đánh chết hắn!
Ô...ô...n...g!
Phi kiếm trước người mang theo âm thanh như tiếng nhạn kêu. Bạch Dịch lao khỏi đống đá, trực tiếp thi triển tầng thứ sáu của Phượng Minh kiếm pháp. Tiếng nhạn kêu vang trong đại điện trống trải tạo thành từng đợt sóng âm, liên tục tan ra rồi hợp lại, cùng với vô số âm thanh chấn động đệm vào.
Theo tiếng kêu này, từng đám sương mù màu xám lượn lờ bay ra. Trong đó có một đạo khí xám tỏa ra quỷ khí mạnh mẽ, lao thẳng hướng Sát Văn.
Trong ngọc bội, Quỷ Vương Diêm Sơn chẳng những thả ra hơn trăm Âm Quỷ bị hắn giam cầm, hơn nữa bản thế hắn lại hòa thành quỷ khí tinh thuần, quấn quanh bên thân Sát Văn.
Thực lực Diêm Sơn tương đương với Kim Đan sơ kỳ, nhưng đối mặt với Sát Văn cấp 6, hắn không dám dùng thân quỷ xâm nhập vào cơ thể đối phương. Phải biết rằng Trùng Yêu cấp 6 có hồn lực cực mạnh, thậm chí có thể trong nháy mắt đánh nát thân quỷ của hắn.
Phi kiếm Bạch Dịch chém chuẩn xác lên lưng Sát Vân. Tầng thứ sáu của Phượng Minh kiếm pháp được dùng toàn lực, vậy mà không gây được một vết thương cho Sát Văn. Có thể thấy được Sát Văn mạnh mẽ đến trình độ khủng bố nào.
Đi thêm vài bước, Bạch Dịch đã vọt tới bên cạnh Lữ Tịch Thần. Nếu khi nãy không phải thi triển hết sức tầng thứ hai của Đảo Thiên Công, mạnh mẽ chống lại một lần tấn công mạnh của Trùng Yêu cấp 6, thì ngay cả cường giả Kim Đan cũng phải toi mạng.
Một tay đỡ Lữ Tịch Thần, một tay lấy Ngọc kiếm, Bạch Dịch tiếp tục vứt hai khối Thiên Cương Nham lên. Kiếm quang chợt lóe, vậy mà hắn dùng lực lượng đơn thuần, lấy Pháp Bảo Tàng Ngọc kiếm thành dao chặt, một kiếm chém hai khối Thiên Cương Nham ra.
Hòn đá vỡ vụn rơi xuống, đạo pháp Phong Hệ cũng được tạo lên. Hai vòi rồng lập tức hình thành xu thế vây kín, nhốt Sát Văn trong đó.
Cảm nhận trong vòi rồng mang theo Cương Phong lực, Sát Văn lúc này không chọn đối kháng trực tiếp mà chọn tránh né. Đừng thấy hình thể nó to lớn, ngược lại, độ linh hoạt cực kì xuất sắc. Nó vừa lui xong liền bay lên trời, lông cánh cực lớn cấp tốc vỗ mạnh, lấy lông cánh tạo sức gió để chống lại hai vòi rồng.
Mượn cơ hội này, có thêm rất nhiều đệ tử chạy trốn khỏi đại điện. Lúc này trong điện chỉ còn khoảng bốn, năm trăm người mà thôi, những người này không một ai dám quay đầu xem mọi việc thế nào, liều mạng phóng tới cửa ra nho nhỏ kia.
Không lâu sau, hai vòi rồng đã bị Sát Văn vỗ cánh triệt tiêu. Khi gió lốc qua đi, quỷ khí bên người Sát Văn cũng nhộn nhạo tiêu tán. Đạo quỷ khí nồng đậm nhất giờ trở nên cực mỏng manh, thừa dịp Sát Văn đánh về phía Bạch Dịch, nó trốn lại trong ngọc bội.
Diêm Sơn toàn lực tấn công cũng không ngăn được hành động của Sát Văn, ngược lại thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Sát Văn nhanh chóng đánh tới, Bạch Dịch tránh cũng không thể tránh, đành phải liên tiếp lui về phía sau. Lúc dị thú lao tới gần, một cây châm sắc bén nháy mắt đâm ra, thẳng đến đỉnh đầu Bạch Dịch.
Bị xúc tu của Sát Văn đâm trúng, kết quả chính là máu huyết toàn thân bị hút khô!
Bạch Dịch nhanh chóng lùi lại, hai tay liên tục kết ấn, đạo pháp Thổ Hệ được thi triển trong nháy mắt. Một bức tường đá dày khoảng hơn một trượng đột ngột mọc từ đất lên. Khi tường đá xuất hiện, lập tức nó được một tầng băng tinh bao bọc.
Đồng thời sử dụng đạo pháp Thổ Hệ và Băng Hệ!
Lúc này Bạch Dịch đã bất chấp việc linh lực bị tiêu hao. Lấy cảnh giới hôm nay của hắn đối chiến một Trùng Yêu cấp 6 tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ, ngoại trừ dùng trận pháp thì không còn cách nào khác. Có thể kéo dài đến giờ đã là một loại kỳ tích rồi.
Xúc tu của Sát Văn không hề dừng lại, nó trực tiếp đâm vào tường băng. Sau tiếng va chạm chói tai, mặt kia tường băng lộ ra xúc tu dài hơn một thước. Châm nhọn sắc bén dán sát lấy ngực Bạch Dịch, chỉ thiếu một tia là có thể đâm thẳng vào ngực hắn.
Thấy một màn chiến đấu ác liệt của Bạch Dịch với Sát Văn này, chỉ có mình Lê Tử Tiên đang trọng thương.
Vị Tiên Tử Thương Vân này từ đầu vẫn mang theo thần sắc khiếp sợ. Nàng không dám tin những điều vừa thấy. Phải biết rằng nàng và Lữ Tịch Thần liên thủ dùng Pháp Bảo đối chiến cũng không được bao lâu, Bạch Dịch lại lấy sức một người kiên trì tới trình độ như vậy.
Tại xác loa bên hông Bạch Dịch, một khí tức thô bạo bỗng nổi lên. Tiếng gào thét lanh lảnh lại đắc ý mơ hồ truyền đến, sau đó một con trùng trắng leo khỏi xác loa, rung đùi đắc ý, diễu võ dương oai.
Từ khi theo chủ nhân xuống thế giới dưới lòng đất, Chúc Hỏa vẫn liều mạng cắn nuốt Linh Đan. Vài ngày trước mới bắt đầu trùng kích cảnh giới, cuối cùng lúc này cũng tiến giai đến Yêu Thú cấp 2.
Ngẩng đầu, Chúc Hỏa lập tức kêu lên: "Cuối cùng đã tới cảnh giới Yêu Thú cấp 2. Hắc hắc, chủ tử đừng sợ, Chúc Hỏa đến giúp ngài một tay!"
Vừa mới hô xong, Chúc Hỏa liền cảm thấy uy áp của Yêu Thú cấp 6. Đợi khi nó thấy rõ bản thể của Sát Văn, sợ tới mức thiếu chút hồn phi phách tán, oạch một tiếng chui về xác loa. Trước khi đi vẫn không quên nịnh hót: "Chủ tử uy vũ, dốc sức chiến đấu với ác thú cấp 6! Nếu lão nhân gia ngài không đánh được, nhớ trước tiên phải tìm một cái hố chôn ta xuống nha!"
Đối mặt Trùng Yêu cấp 6, dù là Chúc Hỏa trợ chiến cũng không có phần thắng. Bạch Dịch không muốn hại chết Linh Thú, hắn không để ý tới Chúc Hỏa nhát gan, một mình đối chiến với Sát Văn.
Tường băng cuối cùng hóa thành trăm mảnh vụn, đạo pháp của tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối không thể ngăn cản thực lực của Trùng Yêu cấp 6. Xúc tu bén nhọn như tia chớp đâm tới, Bạch Dịch đành phải dùng hai tay đón đỡ.
Bành!
Đảo Thiên Công được vận chuyển tới cực hạn có thể khiến Bạch Dịch dễ dàng ngăn cản được Pháp Khí trung giai tấn công. Nhưng xúc tu của Sát Văn có thể so với Pháp Bảo, lúc này đón đỡ, thân thể Bạch Dịch như diều đứt dây bị văng ra xa, đâm vỡ vụn vách tường phía sau.
Một khối lớn nham thạch tróc ra, suýt nữa chôn Bạch Dịch ở bên trong. Không đợi hắn đứng dậy, xúc tu của Sát Văn đã lơ lửng tại mi tâm.
Từ trong mắt kép khiến người ta sợ hãi của Sát Văn, Bạch Dịch có thể thấy được vô số cái bóng của mình. Đối mặt với con ác thú khổng lồ này, hắn bỗng nhiên khẽ nở nụ cười. Trong mắt không hề có ý sợ hãi, thản nhiên tột cùng.
Đó là vẻ hờ hững thật sự, bỏ qua muôn dân trăm họ, càng không sợ sinh tử nhân quả. Trong đôi mắt thanh tú kia, không ai có thể nhìn ra được một chút buồn vui. Giống như trong đôi mắt cất giấu hai vầng trăng tròn, không mang theo bất cứ khí tức nhân gian nào.
Bạch Dịch không sợ chết, tâm trí Tán Tiên khiến hắn sớm lãnh đạm với tất cả. Ngoại trừ việc ung dung tự tại, sợ rằng thế gian chỉ có mình muội muội Bạch Ngọc mới tồn tại trong nội tâm lạnh nhạt của hắn.
Sát Văn từ từ lệch cái đầu sang một bên. Đôi mắt kép lạnh như băng tràn đầy khí tức thô bạo. Xúc tu bén nhọn chậm rãi thu lại, sau một khắc đột nhiên thâm thẳng!
Dù tử thần tới gần, Bạch Dịch cũng chưa từng cúi đầu. Vạn năm cao ngạo đã sớm biến hắn thành một con diều hâu bao quát toàn thiên hạ. Chết, cũng muốn chết trong vòm trời rộng lớn.
Loảng xoảng... Loảng xoảng!
Tiếng dị vật va chạm mơ hồ truyền đến từ phía đường sông. Xúc tu sắp đâm của Sát Văn bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt kép cực lớn chuyển động theo tiếng vang. Ngay sau đó, một cái quan tài đá xuất hiện ở sâu trong đôi mắt dữ tợn của cự thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.